Ren lặng lẽ nhìn Yuna, ánh mắt cậu thoáng qua chút ngạc nhiên.

Đề xuất của cô, “thử sức với hầm mỏ” không phải là điều cậu mong đợi, nhất là sau những chuyện cả nhóm đã trải qua.

Đó không chỉ là nơi chứa đựng nguy hiểm, mà còn là một quyết định có thể thay đổi toàn bộ nhịp sống của họ.

Nhưng... cậu cũng không thể phủ nhận, Yuna đã nói đúng.

Một khoảng lặng ngắn giữa ba người, như thể từng suy nghĩ, từng nỗi băn khoăn đang được cân nhắc thật kỹ trong đầu mỗi người.

Nautilus là người đầu tiên phá vỡ im lặng, thở ra một hơi nặng nề. “Hầm mỏ không phải chỗ để ‘thử’.

Ở đó có thể là cả một mê cung ngầm, đầy những sinh vật sống sót nhờ bóng tối. Có khi chẳng cần phải đánh nhau, chỉ một cái bẫy đơn giản cũng đủ kết liễu bản thân..”

Dù lời lẽ có phần bi quan, nhưng ai cũng biết Nautilus không nói sai. Cậu ta nói với một ánh mắt lo lắng, không phải vì bản thân, mà vì người khác.

Yuna đáp lại bằng một ánh nhìn kiên định. “Tớ biết. Nhưng nếu chúng ta cứ lặp đi lặp lại những nhiệm vụ như cũ, rồi chi tiêu chật vật mỗi ngày, thì sẽ chẳng bao giờ khá hơn.

Tớ không muốn mãi dậm chân tại chỗ, không thể giúp gì cho bản thân... hoặc cho người khác.”

Ren không trả lời ngay. Cậu đang cân nhắc. Không phải vì sợ hãi, mà vì cậu đã thấy quá nhiều hậu quả của những bước đi sai lầm.

Cậu nhớ lại những lần chiến đấu trong rừng, những nhát chém hụt, những lần cả nhóm buộc phải rút lui vì thiếu trang bị.

Và cả... ánh mắt đau đáu của Nautilus mỗi khi thấy Yuna bị thương, ánh nhìn đó khiến Ren không thể lờ đi được nữa, ai trong nhóm này cũng đang mang theo một điều gì đó mà họ không nói ra.

Một mục tiêu. Một gánh nặng. Một lý do để chiến đấu.

Cậu liếc nhìn lại Yuna, người đã từ từ vượt qua nỗi sợ của chính mình.

Rồi nhìn Nautilus, cậu bạn có vẻ ngoài nhẹ nhàng nhưng luôn đứng chắn trước mặt Yuna khi có nguy hiểm. Cả hai đều đang trông đợi vào quyết định của cậu.

“Được,” Ren khẽ gật đầu, giọng nói trầm ổn nhưng dứt khoát. “Chúng ta sẽ thử, nhưng chỉ một lần, và phải chuẩn bị đến nơi đến chốn. Trang bị, vật phẩm, thông tin… không bỏ sót thứ gì.”

Ánh mắt cậu lướt qua cả hai người bạn, như muốn khẳng định đây không phải một quyết định bốc đồng, mà là bước tiến có cân nhắc.

Nautilus thở dài, nụ cười méo mó xuất hiện trên môi. “Tôi vẫn có cảm giác đây là ý tưởng tệ. Nhưng nếu không làm gì, thì cũng chẳng thể khá hơn.” Cậu gãi đầu. “Ít ra thì… có thêm ít tiền để khỏi phải ăn cháo loãng cả tuần.”

Yuna siết nhẹ bàn tay lại, giọng cô kiên định nhưng không kém phần ấm áp. “Mình không nghĩ đây là liều lĩnh. Mình nghĩ… đây là cần thiết. Muốn mạnh hơn thì phải bước ra khỏi vùng an toàn thôi.”

Ren không nói gì thêm. Nhưng trong ánh mắt cậu lúc này, không còn là do dự, mà là ngọn lửa âm thầm của một người hiểu rằng, mọi thứ đáng giá… đều phải trả giá.

“Vậy thì…” Ren cất tiếng, ánh mắt lặng lẽ lướt qua hai người bạn đồng hành, “bắt đầu từ việc thu thập thông tin. Tìm những người đã từng đặt chân vào khu mỏ đó. Nếu may mắn, họ sẽ chia sẻ được chút kinh nghiệm để sống sót.”

Nautilus gật đầu, khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ đã lên kế hoạch từ trước. “Tôi sẽ ghé mấy tiệm rèn quanh đây. Biết đâu có thợ từng sửa đồ cho những người vừa từ đó trở về. Nếu khéo léo một chút, có khi moi được vài câu chuyện đáng nghe.”

“Còn mình…” Yuna nhẹ nhàng lên tiếng, tay khẽ chạm vào cuốn sổ nhỏ đeo bên hông, “sẽ ra chợ. Có vài người chơi chuyên thu thập bản đồ thô và tin đồn quanh các khu vực nguy hiểm. Nếu may mắn, họ sẽ bán rẻ vài mảnh thông tin.”

Ren quay lại nhìn bảng nhiệm vụ. Những tờ giấy bạc màu lay động trong gió, lạnh lùng liệt kê phần thưởng và điều kiện, nhưng không một dòng nào cảnh báo về hiểm họa ẩn sau những con chữ.

Chúng là lời mời gọi, và cũng có thể là bẫy.

Cậu xoay người, kéo mũ trùm thấp xuống một chút, giọng đều đặn nhưng dứt khoát.

“Chúng ta có ba tiếng trước buổi trưa. Tận dụng hết thời gian đó để chuẩn bị. Nếu mọi thứ sẵn sàng... thì lên đường.”

Và thế là, buổi sáng bình lặng ở làng Medai khép lại, nhường chỗ cho một ngày đầy toan tính.

Một khởi đầu thầm lặng cho hành trình mà không ai trong số họ có thể lường trước. Nhưng lần này, ít nhất họ sẽ không còn bước đi một mình.

Ren bắt đầu thay đổi những tờ giấy nhiệm vụ trên bảng, lật qua lật lại, chăm chú tìm kiếm những nhiệm vụ có liên quan đến khu mỏ.

Cậu không trông đợi sẽ tìm thấy một bản hướng dẫn hoàn chỉnh, nhưng nếu may mắn, có thể sẽ thu thập được vài mẩu thông tin hữu ích.

Mỗi nhiệm vụ đều ghi rõ chi tiết về mục tiêu và yêu cầu. Nếu đọc kỹ, chúng có thể tiết lộ nhiều điều hơn là vẻ ngoài khô khan của chúng.

Ví dụ như những nhiệm vụ thu thập, chúng cho biết loại nguyên liệu nào thường xuất hiện trong mỏ.

Dựa vào số lượng được yêu cầu, Ren có thể phần nào đoán ra độ hiếm và tần suất xuất hiện của chúng trong khu vực đó.

Còn với những nhiệm vụ hộ tống hoặc tiêu diệt quái vật, tên của sinh vật được liệt kê đôi khi cũng hé lộ bản chất của chúng.

Ở các tầng thấp như tầng đầu tiên của Aincrad, tên quái thường phản ánh phần nào hình dạng, đặc tính chiến đấu, hoặc đôi khi là thói quen săn mồi.

Ren nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua từng dòng mô tả.

Mỗi chữ như một mảnh ghép nhỏ trong bức tranh lớn mà cậu đang cố vẽ ra, một bức tranh về nơi mà họ sắp bước chân đến, nơi mà chỉ cần một sai sót… cũng có thể là điểm kết thúc.

“Thu thập quặng đồng. Thu thập quặng sắt, than đá...”

“Tiêu diệt mười con Kobold mỏ...”

“Hộ tống đoàn thợ mỏ đến điểm khai thác...”

Ren lướt mắt qua từng nhiệm vụ, tay lần theo mép giấy như muốn ghi nhớ mọi chi tiết.

Những cái tên quen thuộc dần hình thành một bức tranh mờ nhạt trong đầu cậu, nguyên liệu phổ biến, những con quái vật xuất hiện ở tầng trên cùng của mỏ.

Những tầng mà họ dự định ghé qua hôm nay.

Dù vậy, mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ.

Cậu đã hiểu đại khái về nguyên liệu và quái vật ở tầng trên của khu mỏ, nhưng nơi nguy hiểm hơn như các tầng sâu hơn thì không cần thiết, vì họ không định tới đó trong ngày hôm nay.

Cậu có thể đoán được các loại tài nguyên có mặt tại khu vực, nhưng vẫn không rõ vị trí cụ thể của chúng, chỗ nào có nhiều đồng, đâu là nơi chứa than đá, hay mạch sắt thường tập trung ở vùng đất nào trong lòng mỏ?

Càng nghĩ, Ren càng thấy từng câu chữ khô khan kia chẳng thể giúp họ tránh khỏi những hiểm nguy rình rập.

Và rồi là Kobold. Cậu từng đối đầu với lũ này, nhưng đó là ở vùng dungeon bên dưới Thị trấn Khởi đầu.

Còn Kobold dưới hầm mỏ? Chúng có thể nhanh nhẹn hơn, mạnh mẽ hơn, hoặc tấn công theo cách khác hoàn toàn.

Trong bóng tối ẩm ướt, giữa những lối đi nhân tạo hẹp và các đường mỏ ngoằn ngoèo, chỉ một bước thiếu thận trọng là đủ để mọi thứ sụp đổ.

Ren nheo mắt. Thông tin hiện tại vẫn chưa đủ để trấn an những nghi ngờ trong lòng cậu.

Phải tìm thêm. Chắc chắn còn có cách nào đó, một ghi chú bị bỏ quên, một lời đồn, hay thậm chí là dấu chân của những người chơi từng trở về từ đó.

“Chà, tiếc thật. Đáng lẽ hôm qua chúng ta đã vào sâu hơn rồi.”

“Cũng đâu ai ngờ được. Chiếc rương đó lại là một con Mimic... suýt nữa thì toi mạng.”

“Hôm nay chắc chắn sẽ làm được. Tôi cũng sắp lên cấp rồi, chỉ cần hạ thêm vài con dơi hang hoặc Kobold mỏ là đủ.”

Tiếng trò chuyện vang lên ngay bên cạnh, khiến Ren khẽ nghiêng đầu nhìn sang.

Một nhóm người chơi khác vừa bước đến gần bảng nhiệm vụ. Họ không tỏ ra bối rối hay lưỡng lự như những người mới, từng câu nói đều mang theo sự tự tin và kinh nghiệm trận mạc.

Trang phục của họ bám chút bụi đất và vết xước, nhưng ánh mắt lại sáng lên với sự phấn khích sau mỗi lần trở về từ lòng đất.

Ren dõi theo họ trong chốc lát, rồi khẽ cau mày.

Có lẽ... họ biết những gì mình cần.

Cậu thoáng ngập ngừng, chân khẽ dịch một bước về phía trước nhưng rồi khựng lại.

Một phần trong cậu vẫn luôn lưỡng lự khi phải bắt chuyện với người lạ, nhất là khi không chắc họ có sẵn lòng chia sẻ hay không.

Tuy nhiên, những mảnh ghép quan trọng có thể đang nằm ngay trong lời kể của họ. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ cậu sẽ phải bước vào hầm mỏ chỉ với những suy đoán mong manh và một chút may mắn hão huyền.

Ren nắm chặt mép áo choàng, hít một hơi thật sâu.

Hỏi thử thôi... dù sao, đây cũng là vì cả nhóm.

“Ờm… xin lỗi…” Ren lên tiếng, giọng hơi nhỏ, mắt liếc sang chỗ khác như thể đang cân nhắc lại quyết định của mình.

“Tôi định xuống hầm mỏ để luyện cấp… nhưng thật ra vẫn chưa biết gì nhiều về bên trong. Mấy anh có thể… chia sẻ một chút kinh nghiệm được không?”

Nhóm người chơi thoáng im lặng. Câu hỏi của Ren khiến họ khựng lại trong khoảnh khắc, như thể không ngờ sẽ có ai bắt chuyện theo cách… lạc nhịp đến vậy.

Ánh mắt của họ nhanh chóng quét qua cậu, từ chiếc áo choàng đơn giản đến thanh kiếm đã sờn cạnh, rồi dừng lại ở vẻ lúng túng pha chút rụt rè trên khuôn mặt Ren.

Một người trong nhóm bước lên nửa bước, cao hơn những người còn lại một chút. Anh ta có mái tóc xanh sẫm dài chạm vai, đôi mắt sắc lạnh như thủy tinh, và vóc dáng săn chắc nổi bật trong bộ giáp da cứng. Một tay cầm khiên, tay còn lại đeo thanh kiếm dài có hoa văn bạc mờ ẩn dưới lớp vỏ.

“Cậu muốn xuống hầm mỏ một mình à?” anh ta hỏi, giọng không lớn nhưng đầy trọng lượng. “Tôi khuyên thật lòng, đó là tự sát. Đừng bao giờ nghĩ về điều đó.”

Ren giật nhẹ vai, hơi bối rối trước sự thẳng thừng ấy. “À… tôi đi với đồng đội. Không phải một mình.”

Nhưng đáp lại, chỉ là một cái nhướn mày và cái liếc nhẹ đầy nghi ngờ từ chàng trai kia.

“…Cậu chắc không? Hầm mỏ có nhiều khu vực, và không phải nơi nào cũng dành cho người ‘đi cho biết’.”

Một người khác trong nhóm, nhỏ con hơn, nhưng đeo kính bảo hộ và mang túi dụng cụ lớn sau lưng, khẽ huých vai anh ta, thì thầm, “Thôi mà, ai chả từng lần đầu. Biết đâu bọn họ chỉ cần mấy lời khuyên cơ bản thôi.”

Người thủ lĩnh nhún vai, rồi quay lại nhìn Ren một lần nữa, lần này, ánh mắt bớt khắt khe hơn.

“Được rồi,” anh ta nói, khoanh tay. “Muốn nghe, thì nghe cho kỹ. Bên trong chia thành ba khu chính: khu khai thác, khu bỏ hoang, và khu sụp đổ. Chỉ nên loanh quanh khu khai thác, trừ phi các cậu biết rõ mình đang làm gì.”

Anh ngừng lại một chút, rồi nheo mắt như dò xét. “Cậu còn muốn biết gì nữa không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện