Như muốn chia sẻ thêm cho Ren về những thứ hay ho mà mình từng trải qua, hoặc ít nhất là những điều cậu ta đã thấy, đã nghe, đã mơ về...

Nautilus ngập ngừng một chút. Cậu ta hi vọng Ren sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, bớt cái lạnh lẽo mơ hồ toát ra từ câu trả lời ban nãy, thứ gì đó vừa xa cách vừa cô độc mà cậu ta không thể gọi tên.

Nautilus đảo mắt về phía cầu thang dẫn lên tầng hai. Vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc nào.

Yên tâm rằng Yuna chưa xuống, cậu ta mới nghiêng người về phía Ren, giọng thấp hẳn xuống, như sợ ai đó nghe thấy.

“Đó không phải là tất cả cho một chuyến đi dã ngoại đâu.”Một nụ cười bí hiểm lướt nhẹ qua gương mặt cậu ta, như thể sắp tiết lộ một bí mật kỳ thú.

“Dã ngoại cũng là cái cớ hoàn hảo để… cậu biết đấy, những cặp đôi có thể dành thời gian riêng với nhau cả ngày.” Ánh mắt cậu ta sáng lên khi nói đến phần này, nhưng vẫn giữ giọng thì thầm như đang kể một chuyện cấm kỵ.

“Cậu có thể mời người mình thích ăn trưa, cùng nhau chơi trò chơi, hoặc nếu gan đủ lớn thì tỏ tình luôn.” Rồi như sực nhớ ra điều gì, cậu ta thêm vào với vẻ ngại ngùng pha chút bông đùa.

“À, hoặc là nhảy múa bên đống lửa buổi tối. Có khi còn đi chùa cầu duyên nữa, người ta bảo làm vậy sẽ tăng tỉ lệ thành đôi…”

Nautilus cười nhẹ, nhưng ánh mắt thì không hẳn chỉ là trêu chọc.

Có một chút hoài niệm, một chút nuối tiếc, và đâu đó là sự tò mò thật lòng về người đang ngồi trước mặt mình, người luôn che giấu gương mặt, giấu cả bản thân đằng sau lớp bình thản ấy.

Dường như sợ bị hiểu lầm, cậu ta bắt đầu bào chữa.

“Chỉ là… tôi nghĩ, sẽ tuyệt lắm nếu ai đó như cậu từng có một buổi như thế.”

Lời nói khẽ khàng rơi xuống, không cố ý khiến không khí trở nên nghiêm trọng, nhưng lại để lại một dư âm nào đó, nhẹ nhàng như lớp sương sớm, chẳng dễ tan đi.

“Vậy cậu mời Yuna đi cùng bao giờ chưa?” Ren hỏi, nghiêng đầu một chút như thể cậu chỉ đang tò mò, không hẳn là châm chọc, mà thật sự thấy điều đó... thú vị.

Một phần trong cậu cảm thấy tiếc nuối cho chính mình, vì chưa từng có cơ hội trải nghiệm những điều giản dị như vậy, đi dã ngoại, tỏ tình, hay chỉ đơn giản là một ngày trôi qua bên người mình quý.

Câu hỏi khiến Nautilus như bị đâm trúng điểm yếu. Cậu ta giật mình, vành tai lập tức chuyển sang màu hồng đỏ nhạt, đôi mắt mở lớn như thể không tin được Ren vừa hỏi câu đó.

Như một phản xạ tự nhiên, cậu ta quay ngoắt về phía cầu thang, gần như sợ rằng Yuna sẽ xuất hiện đúng lúc này, nghe thấy hết mọi thứ.

“Không... không...” Nautilus lắp bắp, “chúng tôi không học cùng trường… Cô ấy học trường dành cho nữ sinh, còn tôi học trường công lập bình thường.”

Giọng cậu ta khẽ đi trông thấy ở nửa câu sau, rồi như để trốn tránh ánh nhìn hay sự im lặng có thể nối tiếp, Nautilus bắt đầu dùng chiếc thìa gỗ khuấy nhẹ chỗ cháo còn thừa trong bát, chẳng còn tâm trí nào để ăn, chỉ như đang mượn động tác đó để lấp khoảng trống trong lòng.

Ren không nói gì. Nhưng cậu cũng không cười, không trêu chọc, chỉ lặng lẽ quan sát người bạn đang cố giấu đi sự lúng túng và tiếc nuối dưới một vẻ ngoài cứng cỏi thường ngày.

“Nhưng đúng là tiếc thật…”

Nautilus thì thầm, như thể câu nói ấy không dành cho ai, cũng không chờ ai đáp lại.

Một mảnh quá khứ không bao giờ xảy ra, nhưng vẫn luôn tồn tại như một dấu lặng trong lòng.

“Tiếc cái gì cơ?” giọng nói quen thuộc của Yuna vang lên phía sau, nhẹ như gió, nhưng lại khiến không khí ngay lập tức như đông cứng lại.

Cả hai chàng trai gần như cùng lúc quay đầu lại, nhưng chỉ có một người thật sự giật bắn mình.

Nautilus, với biểu cảm còn đóng băng trên khuôn mặt, đứng bật dậy như bàn châm dẫm phải đinh.

“U-ủa?!” Cậu ta bật lên một âm thanh không rõ nghĩa, đôi chân như mất thăng bằng, suýt nữa đập người vào vành ghế đằng sau.

Đôi mắt mở to, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt như thể vừa bị bắt quả tang làm điều mờ ám.

Yuna đang đứng cách bàn không xa, tóc xõa nhẹ xuống vai, tay chống hông, đôi mắt nửa ngờ vực nửa thích thú. Cô nghiêng đầu nhìn Nautilus, ánh mắt hệt như đang dò hỏi một điều gì đó hơn là thật sự cần câu trả lời.

Ren chỉ lặng lẽ xoay người lại, ánh mắt mang theo vẻ bình tĩnh quen thuộc, nhưng khóe môi hơi nhếch lên, gần như là một nụ cười kín đáo.

Cậu không định cứu Nautilus, cũng không định thêm dầu vào lửa.

“Tiếc gì vậy?” Yuna lặp lại câu hỏi, lần này với chất giọng hơi kéo dài, rõ ràng là cô không bỏ qua chuyện này dễ dàng. “Tớ mới xuống đây có một phút mà nghe thấy hai người rì rầm gì đó nghe mùi đáng nghi lắm.”

Nautilus nuốt khan, quay nhìn Ren như cầu cứu, nhưng cậu ta biết rõ sẽ chẳng có gì đến từ phía đó ngoài một cái nhìn "tôi không liên quan."

“À... thì... là... tiếc là...” Nautilus lắp bắp, chiếc thìa gỗ vô thức vẫn khuấy mãi chỗ cháo không còn mấy trong bát, “...là tiếc là sáng nay hết sớm món cá nướng... tôi thích món đó... ừm.”

Yuna chớp mắt, nhìn xuống bát cháo trước mặt Nautilus. “Thật không?”

“Thật mà!” Nautilus gật đầu lia lịa, gần như cảm thấy mồ hôi lạnh đang túa ra sau gáy.

Ren nghiêng đầu sang một bên, nhìn Yuna, rồi nhẹ nhàng chen vào bằng một giọng khẽ nhưng không kém phần trêu ghẹo, “Cậu ấy nói là ‘tiếc thật’… vì không học cùng trường với cậu.”

Không khí như khựng lại một lần nữa.

Nautilus quay đầu nhìn Ren với ánh mắt ch.ết đứng.

Yuna thì đứng yên mất một nhịp, trước khi đôi má cô ửng hồng nhẹ, và ánh nhìn bối rối thoáng lướt qua như mặt nước vừa bị gợn lên.

“…Hai người thật sự có thể yên ổn ăn sáng mà không làm người khác khó xử không vậy?” cô lẩm bẩm, nhưng giọng nhỏ đi rõ rệt, rồi bước nhanh tới ngồi xuống bên cạnh họ, cốt để che giấu điều gì đó.

Nautilus vẫn chưa lấy lại hồn.

Ren nhấp một ngụm nước, mắt khẽ nheo lại, và thầm nghĩ, Aincrad đôi khi không cần đến quái vật hay sự tàn nhẫn để khiến tim người đập loạn.

Yuna ngồi xuống, quay sang nhìn Nautilus một cách nghiêm túc, như thể chờ đợi một lời giải thích nào đó, nhưng rõ ràng cậu ta vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh.

Cả ba ngồi đó, trong không khí đầy lặng thinh, với những tia sáng sớm chiếu qua cửa sổ, tạo nên những vệt sáng lung linh trên nền gỗ của quán trọ. Mọi thứ như ngừng lại trong khoảnh khắc này, như thể Aincrad đang chờ đợi họ quyết định bước tiếp.

Nautilus cuối cùng cũng buông chiếc thìa xuống, lấy lại vẻ tự tin vốn có. Cậu ta quay sang nhìn Yuna, đôi mắt giờ đã trở lại bình thản, dù vẫn còn chút ngượng ngùng.

"Thôi được rồi," Nautilus bắt đầu, giọng bình tĩnh hơn, "Tôi chỉ là... không muốn làm cậu ấy khó xử. Đơn giản vậy thôi."

Yuna nhìn cậu ta một cách nghiêm túc, rồi thở dài một hơi, nở một nụ cười nhẹ, nhưng có gì đó như đã được giải tỏa trong ánh mắt của cô. “Được rồi, không cần giải thích nữa. Nhưng mà nếu cậu thực sự muốn mời tôi đi dã ngoại, thì phải chọn một nơi khác chứ. Mấy chỗ ấy không hợp với tôi đâu.”

Nautilus trố mắt ra, một nụ cười bất ngờ bộc lộ trên môi. “Cậu thật sự nghĩ tôi sẽ mời cậu đi như vậy sao?” Cậu ta trêu chọc, làm như không hề có gì là nghiêm túc trong lời nói ban đầu.

Ren chỉ lặng lẽ quan sát cả hai. Cậu biết rõ, những lời đùa giỡn này chỉ là cách họ trốn tránh những thứ khó nói, nhưng cũng đồng thời là cách để giảm bớt căng thẳng trong mối quan hệ này.

Cảm giác của Yuna, sự lo lắng của Nautilus, và cả sự im lặng của cậu, tất cả đều là những mảnh ghép đang dần tạo nên một bức tranh phức tạp hơn.

Cậu mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm. Dù có sự bất định và những câu chuyện chưa nói ra, họ vẫn là bạn đồng hành. Ít nhất là cho đến lúc này.

“Thôi, để tôi trả tiền sáng nay.” Ren đột ngột lên tiếng, cắt đứt không khí hơi ngượng ngập lúc này. “Chúng ta đều có việc phải làm trong ngày hôm nay, đúng không?”

Nautilus gật đầu, vẻ mặt vẫn hơi lạ lẫm khi nhìn thấy Ren bắt đầu đứng dậy, trong khi Yuna cũng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười rồi đứng lên theo.

Khi ba người họ bước ra ngoài, không gian tĩnh lặng xung quanh lại trở nên bình thường.

Dù thế giới ngoài kia vẫn đang chuyển động không ngừng, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này, có thể cảm nhận được sự gắn kết nhẹ nhàng, dù chẳng ai nói ra.

....

“Vậy... hôm nay chúng ta bắt đầu từ đâu?” Nautilus hỏi, ánh mắt cậu lướt qua từng tờ giấy trên bảng nhiệm vụ, chằm chằm như đang tìm kiếm thứ gì đó nổi bật, nhưng tất cả đều là những nhiệm vụ quen thuộc, đơn giản và an toàn.

Không có gì đột phá, không có gì gây kích thích, chỉ là những công việc thường nhật mà ai cũng có thể làm, và phần thưởng thì... chẳng xứng đáng với công sức bỏ ra.

Chúng không phải là những nhiệm vụ dễ dàng kiếm tiền.

Họ gần như chẳng còn bao nhiêu tiền trong tay, dù mỗi ngày đều làm xong một chuỗi nhiệm vụ.

Và thế là, số tiền khó khăn lắm mới kiếm được lại bị hút vào việc sửa chữa trang bị, duy trì độ bền của giáp, vũ khí, và mua những món đồ hỗ trợ cơ bản.

Cộng thêm chi phí ăn uống hàng ngày, họ chẳng còn dư dả gì để nâng cấp thật sự.

Bầu không khí im lặng, rồi Yuna lên tiếng, giọng cô pha chút do dự, nhưng vẫn có sự quyết tâm lộ rõ. “Hay thử sức với hầm mỏ?” cô hỏi, mắt ngước lên nhìn hai người còn lại.

Nautilus hơi nhíu mày, cảm thấy có một chút lo lắng trong lòng.

Dù thế, cậu cũng nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục làm những nhiệm vụ an toàn này, họ sẽ chẳng bao giờ có đủ trang bị tốt để đối mặt với những thử thách thật sự.

Họ không biết điều gì đang chờ đợi sau này, những thứ kinh khủng nào sẽ ập đến, giống như cuộc sống.

Điều tồi lệ luôn xảy ra với mỗi người, và chi chúng đến, chúng sẽ tới với trường hợp tồi tệ nhất, luôn luôn là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện