“Bên trong khu mỏ chia thành ba khu chính: khu khai thác, khu bỏ hoang, và khu sụp đổ.” Ren lên tiếng khi cả ba đã tụ lại bên cạnh tấm bảng nhiệm vụ.

Giọng cậu không to, nhưng có một sự chắc chắn khiến Yuna và Nautilus đồng loạt quay sang.

“Khu khai thác là nơi dễ tiếp cận nhất,” Ren tiếp tục, mắt nhìn thẳng vào hai người bạn. “Chủ yếu tập trung các mạch khoáng phổ biến như đồng, sắt, đôi khi có cả than đá. Đây là khu an toàn nhất trong ba, thích hợp cho việc thu thập và hoàn thành các nhiệm vụ cơ bản.”

Cậu dừng lại một chút, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn khi chuyển sang phần tiếp theo.

“Khu bỏ hoang, nơi tụ tập của Kobold mỏ và Dơi hang động. Cả hai loại đều mạnh hơn đám quái vật ngoài đồng cỏ, tầm cấp độ trung bình từ 4 đến 5. Chúng di chuyển theo nhóm nhỏ, và có xu hướng mai phục gần những mạch khoáng tốt hơn.”

Nautilus nhíu mày, tay khoanh lại, ánh mắt lấp ló vẻ ngạc nhiên. “Chờ đã... cậu vừa đi hỏi ai đó à? Làm sao có thể biết được nhiều thứ như vậy?”

Yuna cũng mở lớn mắt, hơi nghiêng đầu. “Mình tưởng cậu chỉ mới bắt đầu tìm thông tin… Cái cách cậu nói giống như đã xuống đó rồi vậy.”

Ren khẽ nhún vai, nhưng không giấu được nét đắc ý nhẹ trong ánh mắt. “Tôi khá may mắn đấy. Có người vừa chia sẻ lại. Tôi cũng chỉ tổng hợp lại những gì mà họ chia sẻ thôi. Dù sao, cũng nên biết rõ thứ mình sắp bước vào.”

Không khí giữa ba người bỗng trở nên rõ ràng hơn, như thể từng mảnh mơ hồ đang dần được xếp lại thành bức tranh cụ thể.

Và lần đầu tiên kể từ buổi sáng, họ có cảm giác… mình thật sự đang chuẩn bị cho một điều gì đó lớn hơn.

Vai Nautilus hơi chùng xuống, cậu tựa lưng vào bức tường đá thô ráp rồi thở ra một hơi dài, nặng nề. “Giá mà tôi cũng gặp may như cậu.”

Giọng cậu không có vẻ ghen tị, chỉ đơn thuần là một sự mệt mỏi lộ rõ, một cảm giác hụt hẫng sau khi cố gắng mà chẳng thu được gì.

Sau vài giây im lặng, Nautilus khẽ liếc sang Ren và Yuna, ánh mắt pha chút ngượng ngùng. “Tôi... chẳng moi được mẩu thông tin nào có giá trị.”

“Mấy NPC tôi hỏi chỉ biết lặp lại những câu thoại liên quan đến nhiệm vụ, y như thể họ chẳng quan tâm đến việc ai đang đứng trước mặt mình.”

Cậu cười khẩy, rồi khẽ lắc đầu. “Còn mấy người chơi ở đó... nói thật, họ khiến tôi thấy khó chịu. Lạnh lùng, thô lỗ và chẳng buồn trả lời bất kỳ câu hỏi nào.”

Dường như sợ mình bị xem là quá nhạy cảm, Nautilus vội vàng nói thêm, giọng nhỏ đi một chút. “Tôi không nghĩ là họ cố ý đâu. Có thể họ chỉ bận. Hoặc... chỉ đơn giản là tôi không biết cách bắt chuyện đúng lúc.”

Cậu cúi đầu xuống, hai tay siết lại trước ngực như thể cố giấu đi sự thất vọng. Một khoảnh khắc mong manh hiện rõ, khiến không khí giữa ba người bỗng trầm xuống.

“Thực ra... mình cũng vậy...” Yuna khẽ nói, giọng trầm xuống. Cô tránh ánh mắt của cả hai người, ngón tay vô thức siết nhẹ lấy cuốn sổ bên hông, như thể đang tự trách bản thân.

“Tớ nghĩ mọi chuyện ở khu chợ sẽ suôn sẻ... nhưng cuối cùng lại chẳng thu được gì đáng kể.”

Cô ngập ngừng một nhịp, rồi tiếp tục, giọng nhỏ hơn. “Hầu hết người chơi đều không muốn chia sẻ phần bản đồ họ có. Còn những người sẵn lòng bán thì...”

Yuna nhún vai, khẽ thở dài, “...họ đưa ra những cái giá thật sự phi lý. Như thể chỉ để thử xem mình có tuyệt vọng đến mức nào.”

Gương mặt cô thoáng đỏ lên vì ngượng, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt đất. “Xin lỗi... mình nghĩ mình sẽ giúp được, nhưng...”

Ren khẽ thở ra, lắc đầu nhẹ rồi phá tan bầu không khí đang trĩu nặng. “Không sao đâu. Mọi người đã cố gắng hết sức rồi. Giờ thì đi thôi, chúng ta sẽ bắt đầu với nhiệm vụ ở khu khai thác.”

Cậu dừng lại một nhịp, rồi nói tiếp với chút ngập ngừng trong giọng. “Thật ra... nhiệm vụ hộ tống hay bảo vệ thợ mỏ không yêu cầu bản đồ chi tiết. Chúng ta có thể đi cùng họ, vừa làm nhiệm vụ vừa dần mở rộng khu vực trên bản đồ.”

Nautilus hơi nghiêng đầu, ánh mắt có phần thắc mắc. “Khoan đã, chẳng phải cậu nói khu khai thác là khu an toàn sao?”

Ren khẽ gật đầu trước câu hỏi của Nautilus, nhưng ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi con đường dẫn ra khỏi làng, nơi bóng núi mờ xa lấp ló phía sau cánh cổng gỗ thô sơ, mở lối vào khu mỏ.

“‘An toàn’... chỉ là tương đối,” cậu đáp, giọng trầm và đượm chút suy tư. “So với những khu còn lại, nơi đó có người qua lại nhiều hơn. Ít nhất, nếu có chuyện xảy ra, chúng ta sẽ không bị bỏ mặc một mình.”

Cậu quay lại, đối diện với hai người bạn đồng hành. Trong ánh nhìn điềm tĩnh ấy, có một điều gì đó vừa kiên định vừa thận trọng.

“Kobold hay Dơi hang động dù cấp độ không vượt qua chúng ta, nhưng chỉ cần một chút bất cẩn, chúng cũng có thể lấy mạng chúng ta. Nếu đi cùng đoàn thợ mỏ, ít ra chúng ta có thể vừa học đường đi, vừa tránh được nguy hiểm không cần thiết.”

Ren khẽ mỉm cười, nhẹ nhưng đủ để xoa dịu. “Đây chỉ là bước đầu thôi. Không cần phải vội. Chúng ta không cần lao vào nơi tối tăm nhất. Chỉ cần bước chung một nhịp, quen dần với hơi thở của hầm mỏ… cũng đã là khởi đầu.”

Nautilus chậm rãi gật đầu, như thể đang để từng lời lắng xuống.

Còn Yuna, sau một thoáng lặng yên, bỗng siết nhẹ cuốn sổ nhỏ bên hông. Khi ngẩng lên, nét áy náy trong mắt cô đã nhường chỗ cho một điều gì đó cứng cáp hơn, một quyết tâm dịu dàng.

“Những người từng chỉ dạy tôi nói rằng… nhiệm vụ này là lựa chọn phù hợp nhất cho bước khởi đầu.” Ren khẽ nói, rồi đưa tay mở giao diện hệ thống cá nhân.

Chỉ vài thao tác nhanh gọn, cậu đã nhấn vào phần nhiệm vụ, giao diện bán trong suốt hiện lên trước mắt. “Đây,” cậu tiếp lời, giọng đều đều nhưng không thiếu chắc chắn.

Một biểu tượng ánh lên giữa không trung, sau đó nhanh chóng được chia sẻ tới hai người còn lại.

“Họ bảo rằng đoàn thợ mỏ này có lộ trình cố định, chủ yếu khai thác ở những khu vực thoáng đãng, ít ngõ ngách,” Ren giải thích, mắt vẫn dán vào giao diện. “Thỉnh thoảng mới đụng độ vài con dơi hang động, không đến mức quá nguy hiểm.”

Cậu thoáng liếc sang mục phần thưởng, môi mím nhẹ như để xác nhận lại lần nữa.

“Và phần thưởng cũng ổn. Không nhiều, nhưng với người mới như tụi mình thì 200 cor và một ít kinh nghiệm là quá đủ để bắt đầu.”

Khi ba người băng qua con đường mòn lát đá, cánh cổng gỗ thô sơ dẫn vào khu mỏ dần hiện ra dưới ánh nắng chói chang của buổi cuối sáng.

Âm thanh lốp cốp của bánh xe gỗ, tiếng kim loại va vào nhau vang lên nhè nhẹ, những chiếc xe chở dụng cụ, xẻng, cuốc chim cùng vài thùng gỗ xếp chồng lên nhau gợi lên cảm giác mộc mạc, đời thường, nhưng cũng đầy nhịp sống.

Một nhóm NPC thợ mỏ đã đứng sẵn gần cổng, vai vác bao tải nặng trĩu, mồ hôi thấm ướt lưng áo, nhưng ánh mắt vẫn điềm nhiên, như thể việc đối mặt với bóng tối phía trước chỉ là một phần quen thuộc của mỗi ngày.

Ren tiến lên trước, mở giao diện và xác nhận nhiệm vụ. Một tiếng chuông nhẹ vang lên, kèm dòng thông báo mờ hiện ra trước mắt cả ba.

Bên cạnh họ, các NPC đồng loạt gật đầu, im lặng xoay người mời họ nhập đoàn, không cần lời nói nào.

Không khí trước mặt dần đổi khác. Tiếng cười nói ngoài kia mờ nhạt dần, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng nghiêm trang của đoạn hầm dẫn xuống lòng đất. Mùi đất đá, mùi ẩm mốc và hơi lạnh đặc trưng của hầm mỏ dần bủa vây từng hơi thở.

Ren liếc nhìn Yuna và Nautilus. Không cần nói gì, chỉ một cái gật đầu nhẹ, vững chãi và chắc chắn, là đủ.

“Đi thôi.”

Ba người bước qua cánh cổng cũ kỹ, chính thức đặt chân vào bóng tối đang chờ sẵn.

Nơi mà mỗi bước chân… có thể là một khám phá.

Hoặc… một lời cảnh báo lặng lẽ từ chính thế giới này.

...

Lần đầu bước chân vào khu mỏ, cảm giác của họ không giống như những gì đã tưởng tượng về một nơi tối tăm và ẩm ướt.

Lối vào rộng rãi, không khí thoáng đãng hơn rất nhiều so với những gì họ nghĩ, với những ngọn đèn pha lê lắp đặt dọc theo hai bên đường, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, mang đến một cảm giác ấm áp bất ngờ.

Mặc dù vậy, không khí vẫn đầy hỗn loạn, từ những thanh dầm gỗ to ngang người trưởng thành, đến tiếng động của cuốc xẻng va vào nhau, tiếng bánh xe kêu lên từng nhịp trên con đường mòn.

Con đường mòn trải dài, đầy những viên đá vụn lẫn với đất cát, mỗi bước đi của họ tạo ra âm thanh rộn rã dưới chân.

Mặt đất thỉnh thoảng cũng rung lên nhẹ khi những chiếc xe chở đồ đi qua, mang theo một luồng không khí bụi bặm, đặc quánh.

Hai bên đường, những thanh dầm bằng gỗ to lớn đỡ lấy mái vòm mỏ, có vẻ như chúng đã chịu đựng không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng vẫn đứng vững.

Dù có vẻ như đây là một khu vực làm việc bận rộn, nhưng vẫn không thể không cảm thấy sự mờ ảo, bí ẩn, như thể mỗi bức tường, mỗi thanh gỗ đều cất giữ những câu chuyện riêng.

Ren liếc nhìn con đường phía trước, đôi mắt sắc bén quan sát những góc khuất trong bóng tối mờ ảo, cố gắng giữ bước chân thong thả.

Cảm giác căng thẳng lặng lẽ lan tỏa trong không khí, dù đây là lần đầu tiên vào khu mỏ, nhưng cậu vẫn không thể bỏ qua những suy nghĩ về những mối nguy hiểm tiềm ẩn.

“Chúng ta tiếp tục nói về đặc điểm tấn công và điểm yếu của Kobold mỏ và Dơi hang nhé.” Ren mở lời, giọng trầm và chậm rãi, như thể cố tình giữ cho không khí không quá nặng nề.

Cậu quay đầu lại, đôi mắt lướt qua Yuna và Nautilus. “Kobold mỏ, những con quái vật nhỏ nhưng khá nhanh nhẹn.

Chúng thường tấn công bằng cách sử dụng vũ khí thô sơ như rìu hay búa chim.

Tốc độ của chúng cũng không tồi, nhưng điểm yếu của chúng là phòng thủ khá kém.

Nếu tấn công vào những điểm yếu như cổ hoặc phía sau, chúng sẽ dễ dàng bị hạ gục.

Nhưng đừng coi thường, vì đây là lần đầu chúng ta đối mặt với quái vật biết dùng vũ khí. Đòn đánh sẽ không dễ đoán đâu.”

Yuna gật đầu, chăm chú nghe theo. Nautilus cũng có vẻ đang cẩn thận suy ngẫm.

“Còn Dơi hang động…” Ren tiếp tục, giọng hơi trầm xuống, “Chúng di chuyển rất nhanh trong bóng tối, có thể gây choáng váng nếu bị chúng tấn công từ trên không.

Tuy nhiên, chúng lại rất dễ bị đánh bại khi ta tấn công vào cánh hoặc những phần cơ thể mềm. Nếu chúng rơi xuống, sẽ mất đi sự linh hoạt, lúc đó là thời điểm để kết liễu.”

Ren dừng lại một chút, đôi mắt cậu chăm chú quan sát đoạn đường phía trước, như thể đang tìm kiếm dấu vết nào đó.

“Chúng ta phải cẩn thận với những con Dơi. Chúng có thể đến từ mọi hướng mà ta không kịp nhận ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện