Ren tỉnh dậy sau một giấc ngủ thoải mái, cậu mở to đôi mắt vẫn còn muốn nhắm thêm chút nữa.
Hàng mi khẽ lay động trước ánh nắng mờ nhạt len qua ô cửa sổ bằng gỗ thô.
Không khí trong phòng vẫn mang chút lành lạnh của sớm mai, mùi gỗ cũ và hơi ẩm từ những bức tường phủ rêu nhẹ nhàng lan tỏa, gợi lên cảm giác quen thuộc lạ kỳ, giống như nơi này đã thuộc về một phần trong cuộc hành trình của cậu, dù mới chỉ ở lại chưa tròn một ngày.
Căn phòng vẫn vậy, mộc mạc, đơn sơ, với chiếc giường đơn, bàn gỗ nhỏ kê sát cửa sổ, cùng những vật dụng giản dị của một quán trọ nhỏ.
Cậu duỗi người, nghe cơ thể kêu lên những tiếng phản hồi nhẹ nhàng, rồi bước xuống khỏi giường.
Nước rửa mặt trong chậu sứ vẫn mát lạnh, đủ để kéo cậu ra khỏi chút mộng mị còn sót lại.
Ren nhanh chóng hoàn thiện những công việc vệ sinh cá nhân thường ngày, chỉnh lại bộ tóc rối, mặc lại áo giáp và trang bị, đeo lại thanh kiếm bên hông như một phản xạ vô thức.
Như thể, ngay cả ở một nơi yên bình như làng Medai, cậu cũng chẳng bao giờ được phép hoàn toàn buông lỏng.
Khi bước xuống sảnh chính của quán trọ, một làn hương nhẹ của cháo nóng và trà thảo mộc phảng phất trong không khí.
Pha lẫn tiếng thì thầm của vài người khách dậy sớm, khiến khung cảnh nơi này như một bức tranh bình dị được kéo căng trên nền yên lặng của buổi sớm.
Không quá đông người, nhưng cũng không vắng vẻ.
Những gương mặt xa lạ, vài cái tên mơ hồ được gọi nhỏ qua tiếng chào, tiếng ghế kéo lạch cạch, tiếng thìa va vào bát, mọi âm thanh đều nhẹ như hơi thở, đủ để nhắc nhở cậu rằng thế giới Aincrad vẫn tiếp tục xoay, dù có những nơi dường như tạm dừng lại trong một khoảnh khắc yên ổn.
Ren đảo mắt một vòng quanh sảnh. Không thấy Yuna, cũng chẳng thấy Nautilus. Có lẽ họ vẫn còn chìm trong giấc ngủ sau một đêm dài, hoặc đơn giản là đang tận hưởng chút bình yên hiếm hoi trước khi những rối ren của thế giới này kéo họ về phía trước.
Cậu chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, nơi ánh sáng vừa đủ chiếu rọi mà không quá chói, và ngồi xuống.
Gió buổi sáng lướt qua khe cửa khẽ mở, mang theo hơi đất ẩm và mùi cỏ dại, khiến cậu thở ra một hơi dài, lặng lẽ.
Không khí buổi sáng trong quán trọ bình lặng, nhưng với Ren, có một điều gì đó khiến cậu thấy lạ lùng, không hẳn là bất an, cũng không phải hoàn toàn yên tâm.
Như thể thế giới xung quanh vẫn đang trôi theo quỹ đạo vốn có, nhưng phần lõi bên trong thì đã lệch đi một chút, vừa đủ để tạo ra cảm giác mơ hồ trong tâm trí.
“Chào buổi sáng, Ren.”
Giọng nói vang lên bất thình lình, kéo Ren khỏi mạch suy nghĩ. Nautilus xuất hiện như từ hư không, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh với một nụ cười thân thiện.
Không một tiếng kéo ghế, không một bước chân báo trước, cậu ta cứ thế mà có mặt ở đó, như thể buổi sáng này đã được định sẵn là sẽ bắt đầu bằng lời chào đó.
Ren chỉ gật đầu nhẹ thay cho lời đáp, mắt vẫn khẽ nheo lại như chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Trong khi đó, Nautilus đã nhanh chóng gọi món ăn sáng, một bát cháo nóng và trà thảo mộc, giống như mọi ngày, như thể cậu ta chẳng bao giờ chệch khỏi nhịp sống quen thuộc.
“Yuna đâu?”
Ren hỏi, đảo mắt một vòng lần nữa để xác nhận cô gái ấy thật sự không có mặt trong sảnh.
Bình thường thì... Nautilus lúc nào cũng bám lấy cô ấy. Trông cứ như một tay vệ sĩ mới vào nghề, luôn cố gắng giữ cô chủ của mình khỏi mọi điều nguy hiểm, dù là nhỏ nhất.
Hơi quá mức cần thiết, nhưng lại không thể trách được.
Nautilus chỉ nhún vai, như thể chẳng có gì quan trọng. “Cậu biết đấy, con gái mà.”
Ren cau mày, không nói gì ngay. Cậu liếc nhìn Nautilus, cố gắng đọc ra điều gì đó trong biểu cảm của cậu ta, nhưng như thường lệ, nụ cười kia vẫn mang nét lơ đãng nửa thật nửa đùa, khiến việc phân định đâu là sự thật trở nên mờ mịt.
‘Con gái thì liên quan gì tới việc dậy muộn?’. Câu hỏi thoáng qua trong đầu Ren như một tiếng thì thầm không thành lời.
Có thể là vấn đề chuẩn bị lâu hơn, hay đơn giản chỉ là lười biếng. Nhưng với Yuna, người luôn cố gắng chứng minh mình không phải là gánh nặng, việc ngủ nướng có chút gì đó... sai sai.
Nautilus nhíu mày, nét cười trên môi cậu ta dần phai nhạt khi nhìn thấy sự bối rối hiện rõ trong mắt Ren.
Dường như, cậu đã nhận ra trò đùa vừa rồi chẳng đem lại phản ứng như mình mong đợi, và có lẽ còn khiến bầu không khí trở nên lạc nhịp đôi chút.
Vậy nên, cậu ta bắt đầu giải thích, lần này với giọng điệu pha lẫn chút ngượng ngùng lẫn chân thành:
“Thì cậu biết đấy, con gái mà... ai cũng muộn màng như vậy. Tôi nhớ có lần lớp tôi đi dã ngoại, chuyện hồi đời thực ấy....đám con trai phải đợi hơn nửa tiếng thì lũ con gái mới tới nơi.
Họ bảo là do phải trang điểm, chỉnh tóc, chọn đồ… đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.”
Cậu ta bật cười nhẹ, như đang tự giễu chính mình vì đã đem một ví dụ quá đời thường vào tình huống hiện tại, nơi Aincrad này, không ai cần trang điểm hay chọn quần áo mỗi sáng.
Dữ liệu đã mặc định sẵn ngoại hình thật của từng người, và hệ thống thay đồ cũng chỉ tốn vài cú chạm.
“Dù sao thì, tôi không nghĩ Yuna là kiểu người ngủ nướng đâu.” Nautilus nói thêm, giọng hạ xuống, ánh mắt nghiêng về phía cầu thang dẫn lên tầng. “Có thể cô ấy đang chuẩn bị thứ gì đó. Hoặc… chỉ muốn có chút không gian riêng.”
Rồi như thể bị thôi thúc bởi một điều gì đó, Nautilus lại ngẩng đầu lên, cố nhìn kỹ gương mặt của Ren sau lớp mũ trùm đầu luôn kéo thấp.
Nhưng tầm nhìn của cậu ta chỉ dừng lại ở đôi mắt sắc lạnh như luôn trôi lặng theo suy nghĩ nào đó xa xăm, và phần cằm lặng lẽ, không để lộ biểu cảm rõ ràng.
“Cậu chẳng bao giờ cho người ta thấy gương mặt thật của mình.” Nautilus buột miệng, ánh mắt như vô thức lướt qua lớp vải mũ trùm vẫn che đi phần lớn khuôn mặt Ren.
Rồi, như muốn làm nhẹ bớt lời nói vừa rồi, cậu ta cười khẽ, tiếp tục với giọng đùa cợt, “Tôi cá là nếu cậu bước ra ngoài mà không giấu nó đi, sẽ có nhiều người ngưỡng mộ lắm đấy, đặc biệt là mấy bà chị, ghen tị thật.”
Nhưng câu nói ấy trôi qua nhanh như một làn gió nhẹ. Nautilus không đợi phản hồi, chỉ khẽ thở dài rồi cúi đầu xuống, bắt đầu tập trung vào phần ăn sáng của mình.
Đôi tay cậu ta chuyển động theo thói quen, nhưng ánh mắt thì không hoàn toàn ở đó, như thể chính cậu cũng bất ngờ bởi những điều vừa nói ra, và đang cố gắng xua đi cảm giác gì đó mơ hồ đang len lỏi vào suy nghĩ.
Ren không trả lời ngay. Cậu chỉ liếc nhìn người bên cạnh một chút, rồi lại nhìn về phía cửa sổ nơi ánh sáng đang lọt qua những khe rèm.
Gương mặt dưới lớp mũ vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, nhưng trong đáy mắt lại thoáng hiện một nét gì đó như nụ cười nhạt, không rõ là vì lời trêu đùa, hay vì chính khoảng cách cậu đang duy trì với cả thế giới ngoài kia.
Dù sao thì, giữa những lời nói thoảng qua và sự im lặng kéo dài, có lẽ Nautilus cũng đã nhận ra, Ren không che giấu gương mặt chỉ vì thói quen hay sở thích.
Đôi khi, con người ta giấu đi điều gì đó không phải để được chú ý, mà là để không bị ai thấy rõ những thứ họ không sẵn sàng đối diện.
Ren vẫn im lặng, nhưng trong ánh nhìn nghiêng đi ấy, cậu như đang lắng nghe thật sâu, không chỉ những lời mà Nautilus vừa nói, mà cả thứ gì đó thầm kín hơn đang trôi dưới làn sóng ý nghĩ.
Cái cách Nautilus nói về Yuna… không chỉ là một vệ sĩ non tay hay một cậu bạn vụng về quan tâm cô gái mình thích, mà là sự dè dặt đầy ám ảnh, một bước chân luôn bị níu lại bởi nỗi sợ làm tổn thương ai đó, hay bị từ chối bởi chính điều mình muốn bảo vệ.
Và rồi, không ai nói thêm gì. Bữa sáng diễn ra trong yên ắng, chỉ có tiếng muỗng chạm vào bát đĩa, tiếng bước chân thưa thớt từ tầng trên, và ánh nắng lặng lẽ đổ nghiêng qua khung cửa sổ phủ mờ sương.
Họ ngồi đó, mỗi người một thế giới nhỏ đang xoay chuyển trong đầu, trong khi thế giới lớn hơn ngoài kia vẫn tiếp tục biến đổi, chỉ một sự vắng mặt giản đơn của một cô gái cũng đủ để khiến hai chàng trai mỗi người đối diện với nỗi bất an riêng mình.
Chút dao động lặng lẽ ấy, Aincrad luôn biết cách khơi gợi. Không bằng tiếng gầm rung trời, mà bằng sự im lặng kéo dài như giọt nước rơi vào mặt hồ, rồi dần loang ra thành sóng.
“Mà... đi dã ngoại là cái gì vậy?” giữa không khí yên lặng, Ren bất ngờ cất tiếng, giọng nói vẫn đều đều nhưng có gì đó chạm nhẹ vào không gian như một viên sỏi rơi vào mặt hồ tĩnh lặng.
Nautilus khẽ nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên rõ rệt.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Ren, rồi chậm rãi đặt chiếc thìa gỗ xuống bàn, như để chắc rằng mình không nghe nhầm. “Cậu… không biết dã ngoại là gì à? Cậu chưa từng tham gia chúng ở trường học à?”
Ren không quay sang nhìn cậu ta. Cậu vẫn giữ nguyên tư thế đó, ánh mắt dõi về đâu đó xa xăm như đang nhớ lại điều gì trong một vùng ký ức mờ nhạt. “Tôi không đi học… từ lâu rồi.”
Giọng cậu đều đều, không gợn lên chút cảm xúc cụ thể nào, nhưng chính sự trống rỗng đó lại khiến câu nói càng nặng nề.
Không khí như chùng xuống trong khoảnh khắc. Nautilus định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Có thứ gì đó trong cách Ren trả lời khiến người ta nhận ra rằng đây không phải là chủ đề nên đào sâu một cách bất cẩn.
Không phải vì Ren giận, mà bởi vì điều đó có thể khơi lên một khoảng trống mà chính cậu cũng không muốn nhìn vào lúc này.
Cậu ta khẽ nhấc chiếc thìa lên lần nữa, đảo nhẹ qua phần cháo còn lại trong bát, rồi nói khẽ, nhẹ như gió, “Ừm… dã ngoại là… khi cả lớp cùng nhau đi đâu đó chơi.
Ra công viên, hoặc lên núi, mang theo đồ ăn, dựng lều, đốt lửa trại… Đại loại như thế. Không phải vì học, mà chỉ để cười, để chơi, và có kỷ niệm với nhau.”
Một thoáng im lặng nữa trôi qua. Rồi Nautilus mỉm cười, như để xua tan không khí vừa chùng xuống. “Nghe thì đơn giản nhỉ, nhưng… tôi nghĩ điều đó quan trọng hơn mình tưởng. Có những ký ức chẳng giúp cậu có được gì trong cuộc sống, nhưng lại giúp mình biết mình là ai.”
Ren không nói gì, nhưng bàn tay cậu chậm rãi siết lại bên dưới gấu áo, như thể đang giữ lấy một điều gì đó rất khẽ, và cũng rất cũ.