Tuy làng Medai không phải là nơi nhộn nhịp như Thị trấn Khởi đầu và hiếm khi xuất hiện nhiều người chơi cùng một lúc trong cùng một không gian.

Nhưng khi ba người họ vừa bước đến nơi con đường đất cuối cùng trải dài từ thung lũng hòa vào nền đá lát gồ ghề dẫn thẳng tới cổng làng, thì tiếng lao xao bất ngờ vang lên trong không khí tĩnh lặng khiến cả ba bất giác khựng lại.

Phía bên phải cổng, nơi một bãi đất trống bị bao quanh bởi vài thân cây già rụng lá và một tảng đá lớn nhô lên như lưng rùa, một nhóm người chơi đang tụ tập.

Họ có khoảng năm đến sáu người, mỗi người một dáng vẻ riêng biệt, tạo thành một cảnh tượng hiếm thấy nơi vùng rìa yên ả của thế giới này.

Có một tay kiếm sĩ khoác bộ giáp nhẹ màu bạc ánh lên dưới ánh tà dương cuối cùng, một thương thủ với mái tóc dài màu đồng được buộc cao, tấm áo choàng lấm bụi đường trường phủ nhẹ theo gió.

Một cặp song đao đeo chéo sau lưng, ánh thép phản chiếu sắc tím sẫm của trời chiều, và cuối cùng là một cô gái trong chiếc áo choàng dài phủ kín từ vai đến gót chân, gợi cảm giác kỳ bí như một pháp sư lạc vào thế giới không có phép thuật, như thể chính sự hiện diện của cô cũng đã là một điều mâu thuẫn khó lý giải.

Tiếng tranh luận vang lên không lớn, nhưng lại đầy căng thẳng và gấp gáp, như thể từng người đều đang gắng đè nén một nỗi lo đang dâng trào bên trong.

“Tôi chắc chắn, lần trước tụi nó không nhiều đến vậy. Mới hôm qua thôi, chỉ là vài con quái cấp thấp, giờ thì...”

“Một đợt sinh sôi bất thường? Hay là sự kiện ẩn? Có thể là boss phụ đã xuất hiện ở tầng dưới.”

“Không... không giống vậy đâu,” một người khác chen vào, giọng nghi hoặc, “Tụi nó không tụ tập quanh một điểm như bình thường nữa, mà bắt đầu tuần tr.a từng ngóc ngách! Cả đoạn đường từ tầng hai xuống tầng ba gần như không còn vùng an toàn.”

Ren đứng lặng. Cậu chưa bước qua cổng làng, đôi mắt nheo lại như muốn nhìn rõ từng biểu cảm trong nhóm kia.

Bên cạnh, Yuna cũng dừng bước, tay vô thức siết chặt quai đeo túi nhỏ bên hông.

Ánh mắt cô đăm chiêu nhìn về phía nhóm người chơi, còn Nautilus hơi nghiêng đầu, một tay chống hông, tay kia chạm nhẹ vào chuôi kiếm như thể đó là một phản xạ.

Một trong số người chơi quay sang đồng đội, giọng hạ thấp nhưng không giấu được sự hưng phấn mơ hồ.

“Nếu tình hình đúng như vậy... thì đây có thể là cơ hội. Nếu mình dọn sạch từng đợt, rồi gom một nhóm đủ mạnh, có thể tiến thẳng đến tầng sâu nhất. Ai mà biết, có thể là lối đi tới khu vực mới, hoặc ít nhất cũng là một rương trang bị hiếm.”

“Hoặc là một cái bẫy được thiết kế tinh vi để nhử những kẻ ham tiến nhanh,” cô gái trong áo choàng dài lên tiếng, giọng nhẹ như gió đêm lướt qua mái tranh, “Một loại cơ chế ngầm, chỉ khởi động khi đủ người chơi tiến vào. Nếu vội vàng đâm đầu vào mà không chuẩn bị, không chừng sẽ không có đường quay lại.”

Lời nói đó rơi xuống giữa không gian như một hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Tất cả đều im lặng trong vài nhịp thở, ánh mắt lặng lẽ trao đổi những giả định và lo ngại chưa được thốt ra.

Ren liếc sang Yuna và Nautilus. Không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt họ đã nói quá đủ, nỗi bất an bắt đầu len lỏi, xen lẫn sự tò mò lặng lẽ, và cả một niềm háo hức mơ hồ khi đối diện với điều chưa biết.

Không cần phải là một người từng trải mới cảm nhận được, bầu không khí đang thay đổi, và mọi thứ từ đây sẽ không còn đơn giản nữa.

Yuna nghiêng đầu về phía Ren, giọng nói chỉ đủ nghe trong tiếng gió thổi qua cổng làng. “Hầm mỏ mà họ đang nói đến… có phải là đường hầm phía sau làng, nơi có cánh cổng sắt to đùng luôn bị khóa không?”

Ren gật đầu chậm rãi, ánh mắt không rời khỏi nhóm người kia. “Phải. Trước đây nó chỉ là khu luyện cấp bình thường. Một nơi chẳng ai muốn quay lại sau level 6.”

“Giờ thì có rồi đấy,” Nautilus nói, khóe môi nhếch nhẹ, đôi mắt ánh lên thứ gì đó giống như... thách thức. “Có vẻ như tụi mình đến đúng lúc.”

Không ai nói thêm lời nào nữa. Nhưng khi cả ba quay mặt lại phía cổng làng, chuẩn bị đặt chân vào nơi tưởng chừng bình yên ấy, trong lòng mỗi người đều cảm nhận được rõ rệt: thời gian để nghỉ ngơi sẽ không kéo dài.

Aincrad là một thế giới luôn vận động, và điều đang chờ dưới lòng đất kia, dưới những tầng đá âm u và những đường hầm ngoằn ngoèo.

Không chỉ là quái vật, mà có thể là sự thật bị chôn vùi, những bí ẩn chưa được ai gọi tên, và những thử thách không nằm trong bất kỳ sổ tay hướng dẫn nào.

Sau một thoáng đứng yên trong im lặng, nơi những âm thanh lao xao phía sau vẫn chưa kịp phai mờ, như thể còn đọng lại trong những luồng gió mỏng manh lướt qua mép áo và ngọn tóc.

Ba người họ lặng lẽ bước tiếp mà không cần trao đổi một lời nào, ánh mắt không chạm vào nhóm người chơi đang tụ tập bên phải cổng làng, nhưng từng bước chân lại mang theo một cảm giác gì đó vừa thận trọng vừa xa cách.

Như thể họ không thuộc về cuộc thảo luận đó, nhưng cũng chẳng thể hoàn toàn rời mắt khỏi những câu từ rời rạc kia, rằng quái vật trong hầm mỏ đang trở nên đông hơn, dữ dằn hơn, như một bóng tối dày đặc bắt đầu lan lên từ tầng sâu nhất của Aincrad.

Và khi bước qua những phiến đá lát đầu tiên nơi lối vào làng, nơi nền đất lặng lẽ chuyển mình từ bụi đỏ sang sắc xám ngả bạc của đá cổ.

Nơi bước chân Ren để lại những tiếng động khẽ như tiếng thì thầm trong giấc mơ, không ai trong ba người lên tiếng, nhưng giữa họ, trong cái khoảng cách vừa đủ để nghe được hơi thở của nhau.

Vẫn có một điều gì đó đang âm thầm chuyển động, một sự lay động không rõ ràng, giống như cảm giác khi đứng trước một cánh cửa chỉ vừa hé mở, nơi gió từ phía bên kia thổi về lạnh hơn bình thường và mang theo hương vị của những điều chưa từng được viết vào bản đồ hay ghi trong bất kỳ quyển sổ tay hướng dẫn nào.

Yuna là người phá vỡ sự yên lặng ấy, không hẳn bằng một câu hỏi, mà là một tiếng vọng của sự do dự giấu sau vẻ điềm tĩnh bề ngoài, khi cô cất giọng, khẽ nhưng đủ để len vào không gian giữa họ như một cơn sóng nhỏ. “Cậu nghĩ… chuyện đó có thật không? Cái việc quái vật trong hầm mỏ đột nhiên trở nên nguy hiểm hơn?”

Ren không trả lời ngay, như thể cậu đang nghe không chỉ câu hỏi, mà cả khoảng lặng đi kèm sau nó.

Cậu ngước mắt nhìn lên bầu trời đã dần ngả tím, nơi ánh hoàng hôn mỏng như tơ đang rút dần về chân trời xa xăm, rồi quay sang nhìn Yuna, bắt gặp ánh mắt của cô chỉ trong thoáng chốc, trước khi chuyển sang Nautilus.

Người lúc nào cũng có vẻ như đang nghe cả những điều chưa được nói ra, và cuối cùng cất giọng, chậm rãi, cân nhắc từng từ như thể đang cố gắng không để bất kỳ âm thanh nào phá vỡ sự cân bằng mong manh của hiện tại.

“Có thể là thật, hoặc là một chuỗi trùng hợp. Trong Aincrad, mọi chuyện đều có thể xảy ra, nhưng ban đầu tụi mình đâu có định đi xuống nơi nguy hiểm như vậy.”

Nautilus gật đầu, một cái gật nhẹ như thể đồng tình với logic trong lời Ren, nhưng ánh mắt của cậu, cái cách nó đọng lại ở một điểm vô định đâu đó phía sau vai những người chơi kia, lại không hoàn toàn đồng tình, mà như đang tự hỏi bản thân một điều gì khác, một điều không thể diễn đạt thành lời mà chỉ có thể lẩm bẩm một mình:

“Nhưng nếu đúng là có thứ gì đó đang thay đổi dưới đó… thì chẳng phải tụi mình nên kiểm tr.a sao?”

Ren nhìn cậu, rồi lại nhìn Yuna, người lúc này đã đưa tay chạm nhẹ vào chuôi kiếm bên hông, một hành động quen thuộc mỗi khi cô đang chìm vào suy nghĩ, và ánh mắt của cô không còn nghiêng về sự lưỡng lự nữa, mà là sự đấu tranh giữa bản năng muốn tìm hiểu điều chưa biết và lý trí bảo rằng chưa phải lúc.

“Không nhất thiết phải lao vào những thứ nguy hiểm đầu tiên, nhưng… tớ nghĩ mình không nên tránh nó mãi. Ít nhất cũng nên biết chuyện gì đang xảy ra.”

Ren khẽ cười, nụ cười như vừa bất ngờ vừa chấp nhận, rồi hỏi như thể đang xác nhận lại điều mà cả hai người kia đã gần như ngầm thừa nhận. “Hai người đều đang nghĩ đến chuyện xuống hầm mỏ à?”

“Không phải bây giờ,” Nautilus đáp, giọng cậu nhẹ như hơi thở, nhưng mang theo một sự chắc chắn lặng lẽ, “Nhưng sớm thôi.”

Yuna gật đầu, lần này dứt khoát hơn, ánh mắt cô vẫn còn vương lại nơi nhóm người chơi ở phía sau, như thể hình ảnh đó sẽ còn theo cô suốt buổi tối nay.

“Sẽ tới lúc tụi mình phải chọn đối mặt. Nhưng hôm nay… tớ muốn làm những việc tụi mình đã định trước.”

Ren gật đầu chậm rãi, như đang khép lại một suy nghĩ nhưng đồng thời mở ra một chương khác, cậu nói.

“Phải. Trước tiên, nghỉ ngơi, tìm hiểu thêm về làng này. Có thể còn thứ gì đó đang chờ tụi mình ở đây, không nhất thiết phải là trong bóng tối.”

Một làn gió nhẹ bất ngờ lướt qua từ hướng nam, mang theo hương cỏ dại, mùi ẩm của đất và gỗ mục, như thể gợi lại ký ức của những khu rừng họ từng băng qua, của những đêm cắm trại lặng lẽ bên lửa nhỏ, và cả những khoảnh khắc họ tưởng rằng mình đã tìm được một nơi an toàn...

...nhưng rồi, giống như Aincrad vẫn luôn vậy, nơi đây chưa bao giờ là điểm dừng chân thực sự, mà chỉ là những nhịp thở ngắn giữa những bước tiến không ngừng.

Dù miệng họ nói rằng chưa cần bận tâm, chưa cần xuống nơi ấy ngay lúc này, thì trong ánh mắt của cả ba, nhất là Nautilus và Yuna, vẫn le lói một điều gì đó không thể giấu.

Sự do dự không phải vì sợ hãi, mà vì chính bản thân họ cũng không chắc liệu mình đã sẵn sàng bước vào một chương mới, hay chỉ đang chờ đúng khoảnh khắc để dấn thân vào nó.

Aincrad, với tất cả những bí ẩn lạnh lẽo lẩn khuất trong tầng đá sâu, luôn biết cách để gieo hạt giống nghi ngờ, sự tò mò, và khát khao khám phá vào lòng những người dám bước đi.

Không phải bằng sự đe dọa rõ ràng, mà bằng một lời thì thầm kéo dài trong gió.

"Đã đến lúc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện