Cuối cùng, buổi săn cũng khép lại trong sự tĩnh lặng hiếm hoi và êm đềm đến lạ thường.

Như thể cả khu đồng cỏ đã đồng lòng thở phào sau những giờ phút hỗn loạn của trận chiến, khi những con quái vật cuối cùng tan biến thành những vệt sáng nhạt nhòa trong không khí.

Chúng vỡ vụn như bụi sao rồi chậm rãi rơi xuống mặt đất, để lại phía sau những mảnh loot lấp lánh phản chiếu ánh nắng chiều, như là dấu vết cuối cùng ghi nhận sự phối hợp ăn ý, nỗ lực đồng lòng và từng bước tiến nhỏ bé nhưng kiên định của ba con người đang dần học cách đối mặt với thế giới này cùng nhau.

Không còn những tiếng gầm rú đầy bản năng sinh tồn, không còn những cú lao bất ngờ khiến tim thắt lại vì sợ hãi.

Chỉ còn tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua những ngọn cỏ dài màu vàng óng ả, thi thoảng mang theo chút hương thơm mơ hồ từ hoa dại ẩn giữa cánh đồng.

Hòa cùng ánh hoàng hôn trải dài như một tấm thảm mỏng manh nhưng dịu dàng phủ lên thế giới; trong khoảnh khắc ấy, Ren tr.a kiếm vào vỏ bằng một chuyển động nhẹ nhàng và thành thạo, động tác của cậu như đã ăn sâu vào bản năng sau vô số lần rút ra và chiến đấu.

Rồi cậu lùi lại một bước để thả lỏng đôi vai đã căng cứng trong suốt trận chiến, trong khi Nautilus đứng kế bên cậu cũng khẽ thở phào, đôi mắt không giấu được sự mệt mỏi nhưng lại ánh lên một tia hứng khởi.

Còn Yuna thì giơ tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi còn sót lại trên vầng trán sáng, như thể vừa bước ra khỏi một cơn mộng dài đầy giông bão.

"Ổn rồi nhỉ?" Nautilus lên tiếng, giọng nói của cậu hơi khàn vì thở gấp nhưng vẫn mang trong đó một chút gì đó giống như niềm vui.

Giống như sự ngỡ ngàng khi chính bản thân cũng cảm nhận được sự thay đổi, sự tiến bộ, một bước nhỏ nhưng đầy ý nghĩa trên con đường trở thành người đủ sức tự đứng vững.

Ren gật đầu, ánh mắt cậu không tập trung vào một điểm cố định mà lướt chậm rãi qua cánh đồng rộng mênh mông trước mặt, nơi những dải cỏ vàng như sóng lúa đong đưa dưới làn gió cuối ngày, nơi mà con đường đất uốn lượn thoắt ẩn thoắt hiện giữa những đồi thoai thoải.

Như dẫn dắt ánh mắt họ về phía chân trời nơi rặng núi Medai xa xôi như được vẽ bằng nét bút phấn tím nhạt của một họa sĩ mơ màng.

“Cả hai người đều làm tốt.” Ren nói khẽ, giọng điềm tĩnh và nhẹ nhàng như thể cậu đang nói về một điều gì đó đã được định sẵn, không phải để an ủi mà là thừa nhận, thật lòng và giản dị.

Không ai trong ba người vội vã đứng dậy hay thúc giục nhau trở về ngay lập tức, như thể khoảnh khắc ấy, sau bao nhiêu đợt tấn công và những nhịp tim căng thẳng, là một món quà nhỏ bé mà họ không muốn đánh mất.

Và thế là, họ lặng lẽ tìm đến một gốc cây già rễ vươn rộng bên vệ đường, nơi bóng mát dịu nhẹ che phủ một phần cỏ dại đang nở hoa trắng li ti, rồi ngồi xuống, để mặc thời gian trôi chậm lại, để cơ thể thả lỏng và tâm trí được thở giữa không gian mở rộng mênh mông.

Ánh hoàng hôn khi ấy không còn rực rỡ mà ngả dần sang màu vàng mật, loang dần ra khắp bầu trời, nhuộm lên từng sợi tóc, từng vạt áo, từng làn da còn âm ấm hơi thở sau trận chiến.

Và trong ánh sáng ấy, từng đường nét của thế giới như trở nên mềm mại hơn, lặng lẽ hơn, đẹp một cách buồn bã và mong manh như giấc mơ vừa kịp giữ lại trước khi tan biến.

Từ nơi họ ngồi, con đường dẫn về làng Medai như một dải lụa mỏng kéo dài giữa hai triền đồi, uốn khúc một cách hiền hòa giữa bạt ngàn cỏ mềm và thỉnh thoảng là những bụi cây thấp phủ kín hoa tím nhỏ xíu.

Phía xa xa, rất xa, là bóng dáng mờ nhòe của những mái nhà nghiêng nghiêng, những mái ngói xám bạc trông như những dấu lặng trong một bản nhạc chậm rãi và bình yên.

Yuna khẽ ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu như muốn giữ lấy cả khung cảnh vào lòng, rồi mỉm cười nhẹ, giọng nói của cô cất lên đầy chân thành và hơi thở của sự ngạc nhiên: "Gió ở đây… dễ chịu thật đấy. Yên bình hơn mình tưởng."

"Ừ," Nautilus tiếp lời, nghiêng đầu sang Ren với nụ cười nhè nhẹ, nửa như trêu chọc, nửa như thật lòng, "Lúc cậu không cau mày hay đăm chiêu, trông cậu cũng biết tận hưởng cảnh đẹp đấy chứ."

Ren không phản bác, cũng chẳng cười lớn, cậu chỉ nhếch môi thành một nụ cười rất nhỏ, nhưng trong cái nhếch môi ấy là sự dịu dàng mà rất ít người từng thấy ở cậu, và trong ánh mắt cậu lúc ấy.

Khi nhìn về nơi trời và đất giao nhau, có một điều gì đó thật sâu lắng, thật xa vời, như thể cậu đang nhìn thấy một điều gì đó mà người khác không thể thấy, một quá khứ lặng im hay một tương lai chưa đến, một điều gì đó chỉ mình cậu hiểu.

Họ không nói gì thêm, không cần đến lời nói để lấp đầy không gian ấy, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh nhau, ba con người đến từ ba nơi khác nhau, mang trong lòng ba câu chuyện khác nhau.

Nhưng giờ đây đang chia sẻ cùng nhau một khoảnh khắc đơn sơ và thuần khiết, một mảnh yên bình hiếm hoi trong thế giới không ngừng biến đổi, nơi họ không chỉ đang trên đường trở về làng Medai, mà còn đang từng bước học cách tin tưởng, học cách chiến đấu, và trên hết, học cách đồng hành.

Dưới ánh hoàng hôn đang dần tàn lụi, sắc trời chuyển dần từ sắc vàng ấm áp sang những dải tím than mơ hồ nơi chân trời, ba bóng người lặng lẽ đứng dậy giữa đồng cỏ đã vắng bóng quái vật.

Tiếng lá xào xạc dưới chân họ khi họ khẽ phủi lớp bụi cỏ còn vương lại trên áo choàng, tay áo, đầu gối, những dấu vết mệt mỏi của cuộc chiến vừa qua, nhưng cũng là minh chứng cho sự trưởng thành không thể đo đếm bằng cấp độ hay chỉ số.

Không ai lên tiếng giục giã, không một lời hối hả nào được thốt ra, bởi vì khoảnh khắc ấy, chỉ đơn giản là… không cần thiết.

Họ cứ thế bước đi, chậm rãi nhưng chắc chắn, như thể từng nhịp chân đều được đồng bộ bởi một sợi dây vô hình, một nhịp đập chung đang dần hình thành từ những tâm hồn từng rời rạc.

Con đường dẫn về làng Medai trải dài phía trước như một sợi chỉ bạc mảnh mai vắt qua mặt đất, lượn mình qua những gò đất nhấp nhô và triền cỏ hoang dại nhuốm ánh nắng cuối ngày.

Bầu không khí mát dịu, mang theo hơi ẩm nhè nhẹ từ thung lũng phía xa, dường như đang xoa dịu từng thớ cơ đang căng cứng của những người vừa trải qua một trận chiến dài.

Mỗi phiến đá nhỏ dưới chân vang lên âm thanh lạo xạo thân thuộc, như tiếng thầm thì của mặt đất muốn kể cho họ nghe về bao bước chân từng đi qua nơi này, kẻ đến để tìm chốn nghỉ chân, người rời đi trong hoang mang và mơ hồ.

Từ xa, rặng núi bao quanh thung lũng, làng Medai hiện ra như một bức tường tím sẫm, ánh sáng cuối ngày rọi vào lớp sương mỏng vắt ngang sườn núi, tạo nên hiệu ứng kỳ ảo như mơ.

Dọc hai bên đường, những cánh lau cao quá đầu người lay động theo từng đợt gió nhẹ, khiến cả lối đi như đang thở cùng họ.

Những đốm đom đóm đầu tiên bắt đầu xuất hiện thứ mà cả ba chưa từng được thấy trong thế giới thật, chúng dường như biến mất, trong khi cuộc sống của họ vẫn tiếp tục.

Những ánh sáng mỏng manh nhưng kiên cường, lượn lờ giữa không trung như thể chính bóng tối cũng đang tô điểm cho sự sống bằng thứ phép màu riêng của nó.

Và rồi, khi màn đêm buông xuống đủ sâu để những ngôi sao đầu tiên chớm xuất hiện trên vòm trời cao, một khúc ngoặt nhỏ đã đưa họ đến trước cánh cổng làng Medai, mộc mạc, cũ kỹ, nhưng vững chãi như một lời chào thân quen được giữ gìn qua năm tháng.

Gỗ đã bạc màu vì nắng mưa, nhưng vẫn đứng đó, như thể luôn đợi ai đó quay về. Treo lủng lẳng trên hai bên cổng là vài chậu hoa dại, thứ chẳng có giá trị gì trong chiến đấu, nhưng lại khiến nơi này có được một thứ gì đó thật người, thật sống.

Đằng sau cánh cổng là những mái nhà thấp thoáng, ngọn đèn dầu vàng vọt được treo dưới mái hiên lần lượt được thắp sáng lên, như những trái tim nhỏ đang đập rộn ràng trong đêm, mong mỏi đón bước chân người trở lại.

Âm thanh từ làng vang vọng nhẹ nhàng: tiếng chuông gió đung đưa theo gió chiều, tiếng ai đó đang chẻ củi, tiếng lũ trẻ con đuổi nhau quanh sân nhà, tiếng nước chảy róc rách từ con mương len qua bìa làng.

Tất cả hòa quyện lại thành một thứ âm nhạc mà không bản nhạc nền nào trong trò chơi có thể tái tạo được, thứ âm thanh của cuộc sống, của sự tiếp diễn, của một điều gì đó sâu sắc hơn cả chiến thắng.

Yuna là người dừng lại đầu tiên. Cô ngẩng đầu nhìn cổng làng, rồi đưa mắt quét qua toàn bộ khung cảnh trước mắt với ánh nhìn lặng đi trong vài giây.

Có lẽ cô đã từng nghĩ mình không đủ mạnh để đến được đây. Có lẽ cô từng sợ rằng sẽ chỉ là gánh nặng cho ai đó.

Nhưng khoảnh khắc ấy, trong ánh sáng mờ của đom đóm và đèn dầu, cô cười, một nụ cười mỏng nhẹ, không che giấu, không rào đón. “...Đẹp hơn mình tưởng,” cô nói, giọng nhỏ nhưng rõ ràng, như thể đang nói với chính mình nhiều hơn là với hai người còn lại.

Nautilus đứng bên cạnh, tay vẫn đặt nhẹ lên chuôi kiếm đeo sau lưng, ánh mắt không còn ánh sợ hãi như lần đầu Ren gặp cậu, mà thay vào đó là một tia hy vọng rụt rè nhưng thật sự tồn tại. “Ừ,” cậu đáp, rồi khẽ nghiêng đầu nhìn Yuna, sau đó là Ren, “Mình nghĩ… mình có thể quen với nơi này.”

Ren không trả lời ngay.

Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đang chuyển sắc, rồi nhìn lại hai người đồng hành, ánh mắt sâu thẳm và lặng lẽ.

Cậu gật đầu, không nói gì, nhưng sự đồng thuận trong cử chỉ ấy như một cái ôm thầm lặng dành cho chính bản thân mình, và cho hai người đi bên cạnh.

Bởi vì dù thế giới này vẫn còn đầy rẫy hiểm nguy, vẫn có thể tước đi mọi thứ bất cứ lúc nào… thì ít nhất, ở giây phút này, dưới bầu trời đêm rợp sao và ánh đèn dịu dàng, cậu có thể buông thanh kiếm trong lòng mình xuống một chút.

Và thế là họ bước qua cổng làng, những cái bóng kéo dài phía sau tan dần vào ánh sáng. Không còn là ba cá thể riêng lẻ, mà là một nhóm, một nhóm thực sự, được gắn kết không phải bằng nhiệm vụ hay phần thưởng, mà bằng trải nghiệm, lòng tin, và cảm giác rằng…

Có lẽ, đây chính là nơi bắt đầu cho một điều gì đó lớn hơn tất cả những gì họ từng mường tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện