Cuối cùng, sau một loạt đòn tấn công quyết liệt và sự phối hợp hoàn hảo giữa ba người, con Alpha Boar đã không thể trụ vững thêm nữa.
Thân hình khổng lồ của nó đổ sụp xuống mặt đất, kèm theo một tiếng gầm thảm thiết vang vọng khắp khu vực.
Máu của con quái vật vỡ thành từng mảnh vụn pixel đỏ, vung vãi khắp không gian xung quanh, tạo thành một vụ nổ dữ dội như thể cả thế giới này sụp đổ trong khoảnh khắc ấy.
Mồ hôi trên trán ba người lấm tấm, hơi thở của họ gấp gáp, cơ thể vẫn còn rệu rã vì căng thẳng, nhưng ánh mắt họ không rời khỏi xác con boss, vừa mệt mỏi vừa đầy kiêu hãnh.
Ren, đứng vững dù cơ thể run rẩy, thở hổn hển. Đôi tay cậu vẫn nắm chặt thanh kiếm, mắt nhìn chăm chú vào xác con boss đã ngã xuống.
Yuna đứng bên cạnh, không kém phần mệt mỏi, nhưng ánh mắt của cô ấy lại sáng lên, ánh lên niềm tin và sự tự hào.
Còn Nautilus, mặc dù cũng thấm mệt sau trận chiến căng thẳng, nhưng gương mặt cậu vẫn nở một nụ cười nhỏ, dấu hiệu của niềm vui và sự mãn nguyện.
Ngay lúc này, tiếng thông báo hệ thống vang lên, kéo sự chú ý của cả ba người vào một thông báo quan trọng.
[System Notification]
Congratulation!
You have defeated Alpha Boar!
Rewards:
XP: 300
Gold: 500 Cor
Item: Beast"s Fang (Rare)
Phần thưởng từ hệ thống hiện lên, ánh sáng từ các thông báo hệ thống lấp lánh trong không khí, tạo nên một không gian huyền bí và đầy ấn tượng.
Ren ngước nhìn vào những phần thưởng, cảm giác phấn chấn trào dâng trong lòng. "Chúng ta làm được rồi," cậu nói, nhẹ nhõm nhưng không giấu được sự tự hào trong ánh mắt.
Những gì họ vừa trải qua không chỉ là một chiến thắng về mặt sức mạnh, mà là chiến thắng của tình bạn và tinh thần đồng đội.
Yuna, với nụ cười nhẹ nhàng, khẽ lắc đầu. "Không phải chỉ mình tôi hay Nautilus. Đây là công sức của cả nhóm." Cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin.
Nautilus, dù cơ thể mệt mỏi, nhưng vẫn không ngừng mỉm cười. "Chúng ta đã cùng nhau vượt qua," cậu nói, ánh mắt hướng về phía Ren với một niềm tin chắc chắn. "Tôi biết có thể tin tưởng vào các bạn."
Ren nhìn vào hai người bạn đồng hành của mình, cảm nhận được sự gắn kết mạnh mẽ giữa họ, một cảm giác ấm áp dâng trào trong lồng ngực. "Cảm ơn, mọi người làm tốt lắm"
Ren nói, giọng trầm và chân thành, rồi quay lại với những phần thưởng từ hệ thống. Cậu không quên kiểm tr.a món đồ hiếm, Beast"s Fang, vì biết rằng nó sẽ rất có ích trong các trận chiến sắp tới, đặc biệt là khi phải đối mặt với những quái vật mạnh mẽ hơn.
"Vậy là chúng ta đã chiến thắng con miniboss này," Ren tiếp tục, giọng cậu vẫn bình tĩnh nhưng tràn đầy quyết tâm. "Còn nhiều thử thách đang chờ, nhưng đây mới chỉ là bước đầu tiên."
Ba người nhìn nhau, không cần phải nói thêm lời nào, vì ánh mắt họ đã chứa đựng tất cả.
Trận chiến này tuy khó khăn, nhưng đã chứng minh rằng họ không chỉ là những chiến binh độc lập, mà là một đội mạnh mẽ, vững vàng.
Họ sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thử thách trong hành trình phía trước, không gì có thể cản trở họ.
Thời gian vẫn còn sớm, ánh sáng mặt trời chiếu qua những tán lá cây, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất, nhưng không khí xung quanh vẫn im ắng và yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hơi thở của ba người sau trận chiến đầy căng thẳng với Alpha Boar.
Nhóm ba người ngồi xuống, mệt mỏi nhưng tự hào, họ bắt đầu điều chỉnh lại hơi thở, vươn vai và khôi phục lại sức lực sau những pha đối đầu mãnh liệt.
Mồ hôi đã bắt đầu khô trên cơ thể họ, và những cơn đau nhẹ cũng dần nguôi ngoai.
Không ai trong nhóm nói gì ngay lập tức, mỗi người đều im lặng, nhưng trong ánh mắt họ, đều có thể nhận ra niềm thỏa mãn và sự tự hào về những gì mình vừa đạt được.
Đó không chỉ là chiến thắng, mà là sự đồng lòng và chiến đấu bền bỉ cho đến phút cuối cùng.
Ren, vẫn còn cảm giác rung động sau trận chiến, ngồi dựa vào một tảng đá gần đó, tay vuốt nhẹ lên lưỡi kiếm, cảm nhận sự ấm nóng còn sót lại từ những đòn đánh vừa qua.
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua Yuna và Nautilus, cả hai đều đang kiểm tr.a lại trang bị của mình, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn thư giãn.
Ren nhìn vào bảng thông báo phần thưởng từ hệ thống, rồi lại nhìn về phía hai người bạn đồng hành của mình, đôi mắt sáng lên một chút khi thấy họ vẫn vững vàng, không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Yuna là người lên tiếng đầu tiên, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Trang bị ổn rồi, lượng HP vẫn ở mức an toàn."
Cô ném một ánh nhìn nhẹ nhàng về phía Ren. "Chúng ta có thể tiếp tục săn thêm vài con quái nữa."
Nautilus, với vẻ điềm tĩnh quen thuộc, khẽ gật đầu. "Đúng vậy, chúng ta vẫn còn thời gian và sức lực. Với tình hình hiện tại, tôi nghĩ mình sẽ không gặp quá nhiều khó khăn. Chỉ cần tránh những đàn quái là được."
Ren mỉm cười nhẹ, đôi mắt ánh lên một tia tự tin.
Dù trận chiến vừa rồi không hề dễ dàng, nhưng sự phối hợp giữa ba người đã cho cậu một cảm giác yên tâm và tự hào. "Tôi đồng ý," Ren nói, giọng chắc nịch. "Quái vật quanh đây không phải vấn đề lớn, chỉ cần cẩn thận với chúng, khi tụ thành đàn thôi."
Cả nhóm ngồi lại với nhau một chút, thảo luận kế hoạch săn, chỉ ra những khu vực có thể có quái vật để tấn công và tránh xa các khu vực nguy hiểm có thể có những đàn quái lớn.
Mọi thứ đã được kiểm tr.a kỹ càng, và bầu không khí trở nên nhẹ nhõm hơn, một cảm giác hưng phấn lan tỏa khắp không gian.
Họ đã có thể lấy lại năng lượng và tiếp tục bước đi trên con đường đầy thử thách.
Yuna cuối cùng phá vỡ sự im lặng, ánh mắt kiên quyết. "Vậy là tiếp tục đi thôi," cô nói. "Chúng ta sẽ săn thêm vài con nữa, và xem thử có món đồ gì thú vị không."
Nautilus kéo lại thanh kiếm, cảm nhận được sức mạnh từ cây vũ khí trong tay, và dù mệt mỏi, cậu vẫn không quên mỉm cười. "Chúng ta sẽ làm tốt," cậu nói, ánh mắt đầy tin tưởng nhìn Ren. "Đây chỉ là khởi đầu thôi."
Ren đứng dậy, sự mệt mỏi không làm giảm đi quyết tâm của cậu. Cảm giác tinh thần được hồi phục khiến cậu tự tin hơn bao giờ hết.
Nhìn vào Yuna và Nautilus, Ren cảm nhận được sự gắn kết mạnh mẽ giữa ba người. "Vậy chúng ta lên đường," Ren nói, giọng điềm tĩnh nhưng chắc chắn. "Mọi thứ sẽ ổn, miễn là chúng ta vẫn đồng lòng."
Cả nhóm đứng lên, trang bị lại đầy đủ và chuẩn bị cho hành trình tiếp theo.
Họ biết rằng, dù những trận chiến phía trước có thể khốc liệt hơn, nhưng chỉ cần vẫn giữ vững tinh thần đồng đội và sự chuẩn bị kỹ lưỡng, họ sẽ có thể vượt qua tất cả.
Trận chiến với Alpha Boar đã chứng minh rằng họ là một đội mạnh mẽ, và càng tiến xa hơn, sự gắn kết giữa họ càng trở nên không thể phá vỡ.
Cả nhóm tiếp tục tiến sâu vào vùng đồng cỏ, lũ quái vật thông thường vẫn không ngừng xuất hiện, từng đợt như thể không có điểm dừng.
Tiếng thép va chạm, tiếng gầm gừ và tiếng bước chân dồn dập hòa lẫn với nhau, tạo thành một khung cảnh vừa căng thẳng vừa sống động.
Nhưng ngay giữa trận chiến đang diễn ra, khi cả ba đang phối hợp để hạ gục một bầy Wild Boar, Nautilus bất ngờ phá vỡ bầu không khí bằng một câu hỏi khiến Ren hơi khựng lại trong nhịp di chuyển.
Ánh mắt của Nautilus không rời khỏi con quái vật phía trước, nhưng trong giọng nói của cậu lại có một thoáng trầm tư, như thể câu hỏi này đã nằm trong đầu cậu suốt một lúc lâu rồi.
"Ren, tôi để ý một điều..." Hơi thở của Nautilus vẫn đều đặn dù mồ hôi lấm tấm trên trán. "Lúc chúng ta chiến đấu với con miniboss… tôi và Yuna đều hơi sợ.
Cảm giác bị nó nhìn chằm chằm khiến lưng mình lạnh toát. Nhưng cậu thì… không run rẩy chút nào. Không do dự, không lo lắng. Như thể cậu đã quen với cảm giác đó."
Ren không trả lời ngay. Cậu vung kiếm, xoay người né một cú lao của con lợn lòi, rồi phản đòn bằng một nhát chém gọn gàng vào chân trước của nó.
Con quái vật rú lên đau đớn trước khi tan thành dải sáng mờ. Mãi đến khi mọi thứ lắng xuống một nhịp, Ren mới lên tiếng.
Cậu không nhìn Nautilus, chỉ nở một nụ cười mơ hồ. Một nụ cười không có vẻ gì là vui vẻ cả, nó mang theo một chút trầm lặng, một chút cô đơn, và cả chút mỏi mệt khó nhận ra.
"Chắc vì tôi đã từng đối mặt với những thứ còn tệ hơn nhiều… ở Thị Trấn Khởi Đầu." Giọng của Ren không cao, nhưng mỗi từ như in hằn vào không khí.
"Nơi đó, đôi khi sự sợ hãi đến quá nhanh, đến mức cậu không còn thời gian để phản ứng. Và nếu cậu không đứng lên ngay lập tức, cậu sẽ bị nuốt chửng, không phải bởi quái vật, mà bởi chính cảm giác bất lực của bản thân."
Lúc này, Ren mới quay sang nhìn Nautilus. Đôi mắt cậu không hề lạnh lẽo, nhưng lại rất tĩnh lặng. Như mặt hồ sâu, không gợn sóng, nhưng ai cũng biết có thứ đang ẩn sâu bên dưới.
"Ở đó, nếu cậu cho phép mình sợ hãi, dù chỉ một giây… cậu có thể sẽ không bao giờ có cơ hội để sợ thêm lần nữa."
Nautilus ngừng lại, không trả lời. Cậu chỉ đứng đó, lặng người.
Trong lòng bỗng có một cảm giác là lạ, không phải là nghi ngờ, mà là một sự nhận thức mơ hồ rằng người đồng đội đang sát cánh bên mình có lẽ đã từng nhìn thấy một mặt khác của thế giới này, nơi không có chỗ cho những kẻ yếu đuối.
Yuna, đứng gần đó, cũng nghe thấy. Cô lặng lẽ quay đầu nhìn Ren. Gió thổi qua mái tóc dài của cô, mang theo ánh mắt không nói nên lời.
Không phải là thương hại, cũng không hẳn là tò mò, mà là một sự thấu hiểu lặng thầm đang dần lớn lên trong lòng cô.
Và rồi, không ai nói thêm gì nữa. Cả ba người lại tiếp tục tiến lên, kiếm chạm vào vỏ, bước chân lại vang lên đều đặn giữa đồng cỏ rì rào.
Nhưng giữa từng tiếng động ấy, có một điều gì đó đã thay đổi. Họ không chỉ là ba người đồng hành nữa.
Từ lúc ấy, giữa họ bắt đầu có một sự gắn kết vô hình, được rèn từ trận chiến, từ câu nói lặng lẽ ấy… và từ một quá khứ mà chỉ mình Ren mới thực sự hiểu.