Cộc cộc cộc!

Một chiếc xe ngựa trông rất bình thường lăn bánh trên con đường bê tông mới được xây dựng, bánh xe bằng gỗ va chạm với mặt đường cứng khiến cho âm thanh của xe vô cùng dễ thấy.

Ngồi trong xe không ai khác chính là Lý Hồng Ngọc, nàng ta lúc này đang tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, những ngày qua liên tục phải di chuyển khiến nàng ta đã mệt mỏi, muốn tranh thủ nghỉ ngơi một chút trên đường.

Lúc này người đánh xe gõ cửa đánh thức Lý Hồng Ngọc.

“Phu nhân chúng ta sắp tới nơi.”

Lý Hồng Ngọc bị đánh thức không nói nhiều, nàng rút ra tấm gương trong người chỉnh lại trang dung của mình ngồi yên chờ đợi.

Rất nhanh xe ngựa đã rẽ vào một con đường nhỏ giữa rừng, khu rừng này hầu hết đều là những loại cây gỗ lớn phi thường sưa không chia ra nhiều tầng cây như những khu rừng thông thường, ngược lại tầm nhìn trong rừng lại rất tốt. Con đường này đi dọc rừng nhưng không có chút bẩn thỉu lộn xộn gì cả, ngược lại mặt đường được lát một lớp sỏi vô cùng tinh tế, cũng vô cùng bằng phẳng đến nỗi Lý Hồng Ngọc không cảm nhận được bao nhiêu rung lắc. Hai bên đường thi thoảng còn được trang trí bằng các loại hoa cỏ nhìn qua được cắt tỉa vô cùng tỉ mỷ.

Rất rõ ràng nơi đây là được người tận lực làm ra.

Rất nhanh phía trước xe ngựa đã xuất hiện một tòa dinh thự vô cùng tráng lệ, một tòa dinh thự rộng lớn được xây giữa rừng.

Xe ngựa rẽ sang một bên không tiến vào từ cổng chính mà đi vòng tới cổng sau của dinh thự tiến vào. Xe ngựa của Lý Hồng Ngọc rất bình thường vì thế rất nhiều người trong dinh thự cũng không chú ý nhiều tới xe ngựa chỉ cho rằng là người làm nào đó tới đây.

Sau khi đi vào dinh thự xe ngựa liền tiến vào một nhà kho nhỏ, Lý Hồng Ngọc xuống xe rồi dưới sự dẫn dắt của một người làm trong dinh thự nghênh ngang tiến vào.

Nàng không che mặt hay làm gì đó cố ý dấu diếm, ngược lại nàng chỉ mặc lên đồ của người làm rồi cứ như vậy nghênh ngang đi lại, người làm trong dinh thự mặc dù cảm giác nàng có chút lạ mặt nhưng cũng không để ý nhiều.

Lý Hồng Ngọc rất nhanh đã lên lầu cao nhất, nàng được người hầu dẫn vào một căn phòng nhìn từ bên ngoài vô cùng sang quý hơn nữa giống như có chủ, nhưng đến một cái gõ cửa nàng cũng không làm cứ như vậy nghênh ngang tiến vào.

Căn phòng này là một căn phòng ngủ, một mặt được làm bằng cửa sổ sát đất, giữa phòng là một chiếc giường lớn đối diện với cửa sổ sát đất từ trên giường có thể nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, mặc dù nơi đây cũng không có cái gì gọi là phòng cảnh.

Lúc này trong phòng có hai người, một mỹ phụ nhân xinh đẹp đang mặc một bộ trang phục mỏng manh không thể che đậy dáng người đầy đặn mỹ miều của nàng đang đứng trước cửa sổ sát đất quan sát tình huống bên ngoài.

Một người nữa là một lão già giống nhưu gần đất xa trời, đầu tóc bạc trắng chẳng còn bao nhiêu cọng, khuôn mặt nhăn nheo không nhìn rõ dung mạo. Lúc này lão già khuôn mặt đã trắng xanh nằm liệt trên giường, đôi mắt nhắm chặt mồ hôi đầm đìa, ấn đường nhíu lại giống như đang gặp phải ác mộng.

Thấy Lý Hồng Ngọc tiến vào mỹ phụ liền quay người lại hành lễ.

“Phu nhân! Ngài đã đến rồi.”

Nếu Long ở đây hắn hẳn sẽ nhận ra mỹ phụ này.

Mặc dù đã qua nhiều năm rồi nhưng năm tháng không khiến dung nhan của nàng phai tàn đi, ngược lại nó càng trở nên chín mọng trưởng thành hơn. Nàng không ai khác chính là Cẩm Tuyết, là người trốn thoát khỏi buổi hành hình mười mấy năm trước khi Long làm thịt đám gia tộc quyền quý ở lãnh địa Lý gia phương bắc.

“Ừm! Tình hình thế nào rồi?”

Lý Hồng Ngọc đi tới trước mặt Cẩm Tuyết nâng nàng ta dậy hỏi.

“Phu nhân yên tâm! Ta đã khống chế lão già này trong tay, bây giờ chúng ta hoàn toàn có thể điều động tài nguyên của Trương gia.”

Cẩm Tuyết trả lời, nàng còn không quên nhìn lão già đang nằm trên giường kia.

Nàng bây giờ trên danh nghĩa chính là nữ chủ nhân của cái gia tộc này, còn cái lão già kia chính là chồng của nàng. Dưới sự hỗ trợ của Lý Hồng Ngọc cùng ma quỷ nàng đã khống chế được đám người chủ chốt trong trong Trương gia, giờ đây Trương gia là do nàng nói chuyện.

Phải biết mặc dù quyền lực quý tộc đã bị tước đi nhưng dù sao Trương gia cũng là gia đình hầu tước, ảnh hưởng của họ ở bản địa đã ăn sâu bám rễ không phải một mệnh lệnh liền có thể dễ dàng tước đi.

Có được hậu thuẫn của Trương gia bọn họ có thể dễ dàng làm việc hơn rất nhiều.

“Làm rất tốt! Thời gian tới ta phải trông chờ vào ngươi rồi.”

Lý Hồng Ngọc khen ngợi.

“Tình huống bây giờ thế nào thưa phu nhân? Tôi nghe nói chúng ta tổn thất không nhỏ.”

Cẩm Tuyết quan tâm hỏi.

Thời gian qua nàng đều tập trung vào việc không chế Trương gia tình huống bên ngoài cũng rất ít để ý tới.

“Lũ chó săn đang săn lùng chúng ta rất gắt. Hơn nữa phía bạo chúa cũng đã thay đổi chính sách với khu vực này, trong thời gian tới cường độ trấn áp sẽ phi thường mạnh, chúng ta cần phải án binh một thời gian, để cái đám quý tộc kia nhảy nhót thu hút chú ý của đối phương là được.”

Lý Hồng Ngọc nói.

“Không lẽ chúng ta cứ để như vậy. Tình huống phương nam bây giờ phi thường hỗn loạn nên là cơ hội của chúng ta mới đúng. Phải tìm mọi cách để Nam Tinh tiêu tốn nhiều tinh lực hơn cho phía nam này.”

Cẩm Tuyết có chút không cam tâm nói.

“Không! Bây giờ bạo chúa đã bổ nhiệm tổng đốc cho khu vực, việc này đã không thể liên lụy Nam Tinh được bao nhiêu tinh lực nữa.”

Lý Hồng Ngọc nói.

“Tổng đốc! Nó là gì?”

Cẩm Tuyết cũng không hiểu vai trò của tổng đốc là gì.

“Nếu chúng ta biến tên tổng đốc đó thành người của mình thì sao?”

Sau khi biết được quyền lực của tổng đốc Cẩm Tuyết vậy mà nảy ra ý tưởng muốn biến Đỗ Phong Nam thành người của mình.

Lý Hồng Ngọc nghe vậy nhíu mày.

“Rất khó! Dù sao hắn cũng là tổng đốc, muốn tiếp cận được hắn không đơn giản, thậm chí có thể khiến lũ chó săn đánh hơi được chúng ta.”

Lý Hồng Ngọc không phản đối ý tưởng của Cẩm Tuyết, nhưng nàng cũng không đồng ý. Bản thân ý tưởng này rất mê hoặc, dù sao nếu có thể biến tổng đốc phương nam thành người của mình như vậy còn gì bằng.

Vấn đề là làm sao để có thể làm được điều đó.

Phải biết một tổng đốc được bảo vệ rất nghiêm ngặt, nghe nói ngoại trừ lực lượng bảo vệ bình thường của một quân đoàn trưởng chức vị vốn có ra hắn còn được bố trí thêm lực lượng bảo vệ cấp 3+ nữa.

Các cấp bậc bảo vệ của yếu nhân Nam Tinh được chia làm bốn cấp.

Cấp một là các quan chức cấp tỉnh như chủ tịch tỉnh hay ủy viên tỉnh, cấp hai là các quan chức cấp bộ trưởng và phó bộ trưởng, cấp ba là các yếu nhân như thủ tướng và các nhân vật ngang cấp, ngay cả các thành viên hoàng gia cũng thuộc cấp này.

Đương nhiên tính cả con cháu trực hệ của hoàng gia như hoàng hậu, hoàng phi hay các hoàng tử công chúa. Cấp bốn là đẳng cấp cao nhất chỉ có quốc vương mới được bảo vệ ở cấp độ này.

Đối với các tướng lĩnh cấp cao của quân đội bọn họ không nằm trong hệ thống cấp độ bảo vệ, quân đội có một hệ thống bảo vệ riêng và tất cả các tướng lĩnh đều có lực lượng cảnh vệ cho riêng mình cả trên chiến trường lẫn công việc thường ngày.

Đối với vị trí tổng đốc, đây là một vị trí vô cùng đặc biệt hơn nữa bản thân Đỗ Phong Nam còn là tư lệnh quân đoàn vì thế cấp độ 3+ đã sinh ra dành riêng cho hắn. Nói theo một cách nào đó vị trí của hắn còn hơn các thủ tướng hay tổng tham mưu trưởng.

Thậm chí bởi vì tính đặc trưng của chức vụ tổng đốc hắn còn bị lực lượng an ninh quốc gia theo dõi rất chặt chẽ. Dù sao cũng phải đề phòng hắn làm loạn, nháo tự trị các thứ, quyền lực luôn có thể khiến người suy đồi, đặc biệt khi đó là quyền lực chỉ thiếu một bước nữa trở thành tuyệt đối, Long sẽ không đặt niềm tin vào tình cảm hay sự tin tưởng.

Chính vì thế nếu Đỗ Phong Nam có bất kỳ sự khác lạ nào chắc chắn sẽ không thoát khỏi con mắt của chính quyền trung ương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện