Cũng vào thời điểm này phương bắc, rừng điên.

Khác với khu vực phía nam có hẳn một thành trì riêng để tụ hội bên ngoài rừng điên, giúp các nhà mạo hiểm cùng lính đánh thuê chuẩn bị trước khi tiến vào rừng điên thì ở phương bắc Nam Tinh lại khác, nơi này không có thành trì nào có chức năng tương tự cả. Nhiều lắm chỉ có một vài ngôi làng nhỏ, nhưng với sự xuất hiện của ma quỷ những ngôi làng này hiện nay đã bị bỏ hoang.

Cũng dễ hiểu thôi dù sao phương bắc cũng chỉ là một khu vực nhỏ so với toàn bộ phần phía nam lục địa, đã thế còn bị cả một dãy núi chia cắt, còn chưa kể vùng giáp giới với rừng điên ở đây lại là vùng núi cao, tới được đây phi thường tốn thời gian cũng rất khó khăn.

Thay vào đó lựa chọn con đường tới dễ hơn ở phương nam không phải tốt sao.

Có điều hôm nay từ bên trong rừng điên có bốn bóng người xuất hiện ở bìa rừng, bóng dáng của họ từng chút một né tránh những kẽ lá cuối cùng hiện diện dưới ánh mắt trời.

Bọn hắn không ai khác chính là Phàm cùng trung niên nam nhân đã xuất phát từ thành Điên xuyên qua rừng điên để tới được đây.

Khác với tuần trước bọn hắn bây giờ trông vô cùng chật vật, khắp người đều là bụi đất, một người thậm chí đã mất một cánh tay. Đây còn rất may mắn, bởi vì bọn hắn lần này xuất phát có tới sáu người, bây giờ chỉ còn bốn người ở đây cho nên mất một cánh tay đã là rất tốt rồi.

“Theo như thỏa thuận chúng ta dừng ở đây, mời ngươi thanh toán số tiền còn lại.”

Phàm dừng lại nhìn về phía trung niên nam nhân nói, hai người khác cũng nhìn trung niên nam nhân chờ đợi. Những người này đều là đồng bạn của Phàm, là người trong nhóm của hắn, lần này đi xuyên rừng điên bọn hắn đã tổn thất không nhỏ, nếu không lấy lại được các vốn lẫn lãi bọn hắn liền lỗ nặng.

Trung niên nam nhân không nói nhiều, hắn lấy ra một tấm séc từ trong ngực ký chữ ký lên tấm séc.

“Đưa tới bất kỳ ngân hàng nào ở Nam Tinh ngươi đều nhận được số tiền tương ứng.”

Dưới sự phổ biến của các ngân hàng thương mại trong những năm qua rất nhiều người đã bắt đầu sử dụng loại séc này.

Phàm cũng biết về séc, nhưng hắn lại chưa từng dùng tới séc vì thế khi hắn cầm trên tay tấm séc này ánh mắt hắn lộ rõ sự nghi ngờ.

“Làm sao ta biết được thứ này là thật hay giả?”

Rất rõ ràng Phàm nghi ngờ tấm séc.

Trung niên nam nhân nghe vậy liền nhún vai nói.

“Không có cách! Không lẽ ngươi muốn ta mang theo mấy trăm đồng vàng đi cùng với ngươi. Ta cũng không ngu!”

Chuyện đen ăn đen ở đây cũng không phải chuyện gì mới mẻ, đám mạo hiểm giả cùng lính đánh thuê ai mà không làm thịt khách hàng của mình một lần.

Phàm nghe vậy đôi lông mày nhíu lại, hắn có chút do dự không biết có nên kết thúc đơn hàng ở đây không, dù sao một khi kết thúc đơn hàng bọn hắn cũng rất khó có thể gặp lại tới lúc đó nếu tấm séc này là giả bọn hắn đi tìm ai đòi.

“Nếu các ngươi không an tâm có thể đưa ta tới làng Vạn Diện, ở đó ta có tiền tươi thóc thật đảm bảo thanh toán cho các ngươi.”

Trung niên nam nhân thấy đám người lo lắng như vậy liền lên tiếng nói.

“Làng Vạn Diện! Nơi đó còn có người sao?”

Phàm nghe vậy rất khó tin tưởng nói, dù sao đây cũng là một ngôi làng của phương bắc, hẳn phải bị ma quỷ kiểm soát mới đúng.

“Hm! Ta cũng không biết nhưng nơi đó có tài sản của ta.”

Trung niên nam nhân nói.

Thấy đám người Phàm đang do dự trung niên nam nhân tiếp tục lên tiếng.

“Cái gì cũng phải có giá của nó, nếu các ngươi hộ tống ta thêm đoạn đường này ta sẽ trả thêm năm mươi đồng vàng nữa.”

Năm mươi đồng vàng!

Không quá nhiều cũng không quá ít so với hai trăm đồng vàng tiền công vốn có, một số tiền phù hợp với nhiệm vụ thêm không khiến người nghi ngờ khi số tiền thêm quá nhiều.

“Quyết định nhanh lên, ta muốn tới nơi trước khi trời tối.”

Trung niên nam nhân tiếp tục thúc dục đối phương đưa ra quyết định.

Cuối cùng hai người đồng đội nhìn về phía Phàm, chờ hắn đưa ra quyết định.

Lòng tham lúc nào cũng có thể lấn át lý trí, vì ba mươi đồng vàng Phàm quyết định liều một phen, ở lại cái vùng đất thị phi này một thời gian.

“Được! Nhưng phải năm mươi đồng vàng.”

Phàm tiếp tục mặc cả.

Trung niên nam nhân nhíu mày rồi làm ra vẻ do dự gật đầu.

Cứ như vậy bọn hắn liền tiếp tục hành trình tiến vào phương bắc.

Dọc đường này cũng gặp không ít ma quỷ, nhưng may mắn đối phương chỉ là đi ngang qua cũng không có ý tuần tr.a gì đó khiến bọn hắn có thể tránh được tầm mắt của đối phương. Ít nhất Phàm cho là vậy.

Cuối cùng khi hoàng hôn đã khuất sau những ngọn núi bọn hắn nhìn thấy làng Vạn Diện.

Nấp sau những bụi cây bốn người Phàm quan sát tình huống của ngôi làng.

Nếu là trước kia hắn có thể thoải mái vào làng, dù sao ngôi làng này cũng là một trong những ngôi làng cung cấp nơi nghỉ ngơi cho các mạo hiểm giả tiến vào rừng điên ở phương bắc.

Nhưng bây giờ khi phương bắc thất thủ, nơi này liền không có cái vai trò đó nữa Phàm nếu muốn tiến vào nơi này đương nhiên phải cận thận. Biết đâu trong ngôi làng đó lại có ma quỷ trú ngụ thì sao.

“Có vẻ nơi này đã bị bỏ hoang!”

Quan sát một lượt không thấy bất kỳ dấu hiệu sự sống nào Phàm cho rằng nơi này an toàn.

“Ngươi chắc tài sản của ngươi ở đây chứ? Lỡ đâu bị người mang đi rồi thì sao?”

Phàm không quá tin tưởng hỏi.

“Có lẽ là vậy!”

Nhưng câu trả lời của trung niên nam nhân khiến Phàm cùng đồng đội của mình giật mình.

Thông thường nên là phủ nhận mới phải, để có thể thuyết phục bọn hắn cùng hành động tiến vào làng, không ai lại trả lời câu hỏi như vậy cả.

“Ý ngươi là gì?”

Hành động của đối phương khiến Phàm cảnh giác.

Đột nhiên trung niên nam nhân đứng dậy lộ diện ra trước mắt không bị những bụi cây che đậy, một khi có người nhìn về hướng này đối phương hoàn toàn có thể nhìn thấy hắn.

“Ngươi đang làm gì? Mau ngồi xuống!”

Phàm thấy vậy vội vã nhắc nhở, đây là lãnh thổ của ma quỷ, nếu không cận thận bọn hắn có thể dẫn lửa thiêu thân.

“Không cần phải ẩn nấp nữa! Đứng lên được rồi.”

Trung niên nam nhân bình tĩnh nói, ngay sau đó Phàm cùng hai đồng đội của mình lại nghe được những âm thanh bước chân từ sau lưng, bọn hắn vọi vã rút vũ khí ra cảnh giác.

“Ta khuyên các ngươi đừng nên chống cự, ta không muốn các ngươi ch.ết thêm bất kỳ người nào.”

Trung niên nam nhân bình tĩnh nói.

Ngay sau đó một đội tinh linh xuất hiện sau lưng bao vây lấy bốn người.

Tinh linh bình thường chắc chắn sẽ không xuất hiện ở nơi này, như vậy cũng có nghĩa đây là những tinh linh ma quỷ.

Phàm cảm nhận được giao động ma năng trong tất cả những tinh linh này, thậm chí có người đã đạt tới cấp A.

“Đừng chống cự! Ta đảm bảo các ngươi an toàn.”

Trung niên nam nhân nói.

“Tại sao tới bây giờ các ngươi mới hành động?”

Phàm không hiểu, đáng lẽ ra đối phương có thể bắt bọn hắn lúc mới ra khỏi rừng mới phải, bây giờ mới hành động khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.

“Ai biết các ngươi sẽ từ nơi nào ra, ngược lại đưa các ngươi tới nơi này chúng ta chỉ cần chờ là được không phải sao!”

Trung niên nam nhân nói.

Đơn giản mà nói bọn hắn không có đủ người để phong tỏa cả phần phía đông nam khu rừng này, hơn nữa còn sợ đánh cỏ động rắn bị đám người Phàm phát hiện liền chạy lúc đó liền mất cả chì lẫn chài. Vì thế bọn hắn liền dăng thiên la địa võng ở đây chờ trung niên nam nhân dẫn đám người Phàm tiến vào.

Bây giờ thì đúng như kế hoạch.

Phàm nghe vậy cũng không nói gì nữa, chấp nhận bó tay chịu trói.

Nhưng khi hắn gặp được lãnh đạo của ma quỷ, nghe được yêu cầu của đối phương trái tim hắn lạnh xuống.

“Nghe nói ngươi là người thông thạo đường ở rừng điên nhất. Như vậy ta muốn một con đường có thể đi xuyên qua rừng điên thì thế nào?”

Vân Ngọc không tán gẫu làm quen, chỉ là một mệnh lệnh đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện