Mặc dù không phải lần đầu nhưng Trần Đường vẫn rất kháng cự với việc gặp mặt riêng tổng đốc đại nhân, mặc dù vị tổng đốc này vẫn còn trẻ tuổi so với tuổi đời chính trị nhưng không hiểu sao Trần Đường luôn có cảm giác áp lực khi phải một mình đối mặt với vị tổng đốc này.
“Tổng đốc gọi ta.”
Không vội gõ cửa phòng tổng đốc, ngược lại ông ta tìm tới thư ký của tổng đốc trước.
“Là cảnh sát trưởng sao? Xin đợi một chút, tổng đốc đang tiếp khách.”
Thấy là Trần Đường thư ký lập tức đón tiếp.
Mặc dù vị trí của Trần Đường khá bấp bênh do tình hình thành phố hiện tại vẫn chưa được ổn định nhưng cái ghế của ông ta vẫn ở đó, thư ký vẫn phải tôn trọng ông ta.
Dù sao văn hóa quan trường của Nam Tinh khá khác biệt, người ta sẽ không nể mặt ngươi là người thân cận của cấp trên mà lấy lòng ngươi, ngược lại nếu ngươi vô lễ với người có chức vị cao hơn ngươi thậm chí có thể bị cấp trên cho biến đi bất kỳ lúc nào.
Về chức vụ hiện tại chắc chắn chức vụ của thư ký thấp hơn so với cảnh sát trưởng, cho dù là thư ký của tổng đốc đi chăng nữa.
“Khách của tổng đốc.”
Trần Đường nghe vậy hơi nhíu mày nhưng hắn cũng không nói nhiều, chắc chắn không nên tò mò khách của tổng đốc là ai đây không phải việc hắn nên biết, nếu tổng đốc muốn hắn biết tổng đốc sẽ nói.
Chờ khoảng hơn năm phút cánh cửa của phòng tổng đốc cũng mở ra, người xuất hiện là một nữ nhân dung mạo khá diễm lệ.
Nếu không phải ánh mắt đầy sắc bén của nữ nhân có khi Trần Đường đã đoán nàng là tình nhân của tổng đốc. Hắn cho rằng ánh mắt này hẳn phải là một người có chức vị cao chuyên xử lý những công việc đặc biệt mới có được.
Nữ nhân cũng thấy Trần Đường nhưng nàng cũng chỉ liếc hắn một cái rồi quay lưng rời đi. Trần Đường đường nhiên cũng không có hứng thú tò mò thân phận của nữ nhân này, bây giờ hắn cần chuẩn bị báo cáo với tổng đốc đại nhân. Lại một bài kiểm tr.a nữa sắp tới nếu hắn không qua được bài kiểm tr.a này liền có thể cút khỏi cái ghế đó.
“Cảnh sát trưởng! Tổng đốc gọi ngài.”
Lúc này thư ký cũng lên tiếng.
Lúc Trần Đường tiến vào phòng Đỗ Phong Nam vẫn đang ngồi trên bộ ghế sofa giữa phòng, thư ký đang thu dọn ấm chén khả năng chính là dùng để tiếp đãi nữ nhân vừa rồi.
“Ngài cho gọi tôi thưa tổng đốc.”
Trần Đường hơi cúi đầu hành lễ với Đỗ Phong Nam.
Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng của Đỗ Phong Nam, đến việc mời hắn ngồi xuống Đỗ Phong Nam cũng không làm.
“Cảnh sát trưởng! Ngươi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao.”
Đỗ Phong Nam tựa lưng vào ghế nhìn Trần Đường nói, trên mặt hắn không có bất kỳ biểu cảm nào cả, cũng không có bất kỳ lời đe dọa nào chỉ là nhìn chằm chằm Trần Đường.
“Xin ngài cho ta thêm vài ngày nữa, ta cam đoan sẽ bắt được bọn phản loạn.”
Không lý do, không tìm cách đổ lỗi Trần Đường nhận lỗi về phía mình và xin cơ hội để lập công chuộc tội.
“Hừm! Tại sao ta phải cho người thêm thời gian.”
Nhưng Đỗ Phong Nam không dễ bị thuyết phục chỉ với những lời đó.
“Thưa ngài tôi đã tìm được dấu vết của đối phương, chỉ cần ngài cho tôi thêm vài ngày nữa tôi chắc chắn sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng.”
Trần Đương tiếp tục nói, đưa ra bằng chứng hắn đã nắm được thóp của đối phương chỉ cần có thêm thời gian hắn liền có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao.
“Ồ! Không lẽ ngươi sẽ không giao những tin tức ngươi đạt được khi có người thay thế?”
Một câu hỏi vô cùng sắc bén đưa Trần Đường vào một tình huống nguy hiểm.
“Tôi không có ý đó thưa ngài! Nhưng nếu có người thay tôi ngay bây giờ bọn họ sẽ phải tốn thêm rất nhiều thời gian để quen thuộc với tình huống ở đây, trong thời gian đó tôi không chắc những dấu vết này sẽ còn tác dụng.”
Đương nhiên Trần Đường không bị ép vào tròng chỉ với những lời đó.
Một câu trả lời đầy tính chất của sách giáo khoa.
Người mới sẽ cần thời gian để quen thuộc với tình huống ở đây, trong thời gian đó những giấu vết này có thể sẽ mất đi giá trị của nó và cũng đánh mất cơ hội bắt được lũ đầu não của quân phản loạn.
“Như vậy ngươi có thể bắt được đối phương sao?”
Đỗ Phong Nam nhìn chằm chằm vào Trần Đường.
Thấy vậy Trần Đường hiểu rằng hắn đã không thể trả lời theo kiểu nước đôi được nữa, hắn phải cho vị tổng đốc này một câu trả lời khẳng định.
“Ta sẽ làm được.”
Trần Đường không do dự đưa ra một câu trả lời khẳng định.
“Rất tốt! Như vậy ta liền cho ngươi một cơ hội nữa…”
Đỗ Phong Nam nghe vậy liền nói, nhưng hắn hơi dừng lại nhìn chằm chằm Trần Đương.
Đang mừng thầm trong lòng vì thành công thuyết phục được Đỗ Phong Nam nhưng khi thấy được ánh mắt của hắn trong lòng Trần Đường cũng có chút chột dạ.
Thấy được ánh mắt của Trần Đường, Đỗ Phong Nam mới tiếp tục nói.
“Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi! Nếu ngươi thất bại liền cút khỏi phương nam. Ta không thể quyết định cuộc đời chính trị của ngươi, nhưng ở phương nam cuộc đời chính trị của ngươi liền kết thúc.”
Nghe được những lời này trái tim Trần Đường liền trật đi một nhịp.
Không phải tự nhiên mà hắn tới đây làm cảnh sát trưởng, hắn đã phải bỏ ra giá không nhỏ mới có thể cầu được vị phía sau tác động để hắn tới được đây là cảnh sát trưởng.
Trần Đường là một người có dục vọng chính trị phi thường lớn, hắn biết mặc dù ở bản thổ cũng có nhiều cơ hội vươn lên, nhưng dù sao nơi đó cũng đã bị tinh lọc qua một lần, còn bị bộ nội an kiểm soát vô cùng tốt muốn lập công lớn rất khó, hắn chỉ có thể từng chút một đi lên.
Còn ở phương nam mọi thứ vẫn còn rất hỗn loạn khắp nơi đều là cơ hội lập công, cơ hội đạt được những chiến công lớn tạo bàn đạp cho tương lai. Nhưng lại vô cùng nguy hiểm có thể bị những kẻ phản loạn ám sát bất kỳ lúc nào
Không nói đâu xa hắn có được vị trí này chính là câu trả lời tốt nhất, không phải ai cũng nguyện ý tới những nơi nguy hiểm như hiện tại để làm việc.
Nhưng bây giờ khi những lời của Đỗ Phong Nam nói ra Trần Đường hiểu được nếu hắn thất bại cũng có nghĩa hoàn toàn đánh mất cơ hội ở phương nam.
Trước đó Đỗ Phong Nam không có cái quyền lực như vậy. Nhưng bây giờ khi hắn trở thành tổng đốc của phương nam hắn có cái quyền lực đó.
“Xin ngài yên tâm! Tôi chắc chắn sẽ khiến ngài hài lòng.”
Trần Đuờng nghiêm nghị nói.
Trở về văn phòng của mình Trần Đường lâm vào trầm tư. Suy nghĩ một lúc cuối cùng hắn quyết định.
Đặt bút xuống, nhẹ nhàng thổi những vết mực chưa khô trên mặt giấy chờ mực khô đi hắn nhẹ nhàng gấp lại để vào một phong bì dán tem lên phía trên Trần Đường gọi thứ ký của mình tiến vào.
“Gửi bức thư này đi.”
Trần Đường giao bức thư cho thư ký.
Lá thư này gửi tới hậu thuẫn của hắn ở chính quyền trung ương. Kỳ thực Trần Đường rất muốn đích thân tới gặp nhưng tình hình hiện tại không cho phép hắn rời đi quá lâu, chỉ có thể sử dụng thư tín để duy trì liên lạc.
Còn tại sao không dùng điện thoại các thứ.
Thật có lỗi các loại điện thoại còn chưa phổ biến tới vậy, đặc biệt là trong các vấn đề liên quan tới chính trị các quan chức Nam Tinh luôn hạn chế sử dụng điện thoại vì có thể bị nghe lén, ngược lại thư là lựa chọn phù hợp hơn.
Trần Đường đã cảm nhận được mối đe dọa, là một người có dục vọng chính trị phi thường lớn giác quan của hắn cảm nhận được tổng đốc không thích mình.
Nếu không phải Trần Đường vẫn còn tác dụng, hơn nữa vị trí tổng đốc của hắn cũng chưa ổn định nên hiện tại Trần Đường vẫn có thể ngồi ở vị trí này.
Nhưng Trần Đường tin tưởng khi hắn không còn tác dụng nữa, tổng đốc cũng đã củng cố cái ghế của mình tới lúc đó vị trí này của hắn sẽ thay người cho dù Trần Đường có hoàn thành nhiệm vụ được giao. Dù sao vị trí cảnh sát trưởng của thu đô phương nam cực kỳ quan trọng, nếu là Trần Đường hắn sẽ giao cho người thân cận của mình chứ không phải một người của phe phái khác nắm giữ.
Vì thế hiện tại Trần Đường đang tìm kiếm lối ra cho mình. Hắn có thể sẽ phải từ bỏ khu vực phương nam nhưng đó đã là cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra được.