Cảm giác như có người đang thì thầm bên tai Cao Bằng mơ màng tỉnh dậy nhìn sang.

Là cô bé hắn đã cứu khi ở phương bắc, cùng với mẹ của nàng. Hai người lúc này đã sạch sẽ hơn rất nhiều, mặc dù làn da đã hơi ngăm một chút trên mặt cũng những dấu vết của mệt nhọc cho thấy hai người đã trải qua công việc khổ lực một thời gian.

Nhưng nó không khiến ánh mắt sáng quắc của hai người biến mất ngược lại ánh mắt đó ngày càng sáng hơn, cho thấy họ đang hi vọng vào một tương lai mới.

“Chúng ta sắp tới nơi rồi dượng!”

Bé con thấy Cao Bằng tỉnh dậy liền lên tiếng.

Bây giờ ba người là một gia đình, Cao bằng đã trở thành chồng của nữ nhân và đương nhiên thành dượng của cô bé.

Không phải Cao Bằng không có gia đình, mà là gia đình của hắn ở phương bắc giờ đây đã biến mất. Mặc dù Cao Bằng rất không muốn nghĩ tới chuyện đó nhưng hắn đã không mong chờ gì việc có thể tìm lại gia đình của mình.

Giờ đây hắn đang ngồi trên chuyến tàu tới với phương nam, nơi hắn bắt đầu một cuộc đời mới cùng với gia đình mới của mình.

“Sương nhi đã tỉnh rồi!”

Cao Bằng xoa đầu cô bé cười nói.

“Chúng ta sắp tới nơi rồi, mau chuẩn bị thôi.”

Nữ nhân nói.

Lúc này Cao Bằng mới chú ý tới xung quanh, mọi người đều đang chuẩn bị hành lý, xem ra tàu đang chuẩn bị vào ga rồi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh đường tàu là những cánh đồng lúa vô tận, mặc dù còn chưa tới mùa thu hoạch nhưng cũng không còn xa nữa những cây lúa đã đủ lớn rồi.

Xem ra mặc dù phương nam khá là loạn nhưng mọi người vẫn biết cần phải sống vẫn gieo hạt đúng giờ.

Đoàn tàu rất nhanh đã vào ga!

Bởi vì đây là tàu chở dân di cư nên lượng người khá lớn, ba người phải chen chúc một lúc mới xuống được tàu nhưng khi xuống tàu bọn họ lại giống như những người xung quanh không biết phải làm gì, tất cả đều ngơ ngác đứng trên sân ga.

“Những người trong đoàn số một xin theo ta.”

Lúc này một nhóm người đi tới ra hiệu cho mọi người đi theo hắn, giống như có được người đáng tin tất cả mọi người đều lần lượt đi theo bọn họ.

Rời khỏi sân ga mọi người đi tới một sân rộng ngay bên cạnh nhà ga, ở đây đã có các bàn tiếp đãi chờ sẵn.

“Mọi người xếp hàng đi ạ! Mọi người hãy sử dụng căn cước mọi người được phát lúc trước, nhớ phải sử dụng cái của mình. Nếu không xảy ra nhầm lẫn gì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”

Theo lời của những người này đoàn người bắt đầu làm nhiệm vụ của mình.

Tất cả những người ở đây đều là dân tị nạn của phương bắc, còn lựa chọn nào tốt hơn so với việc sử dụng dân tị nạn phương bắc cho kế hoạch di cư này chứ.

Theo thống kê số lượng người tị nạn của phương bắc đã lên tới hơn một triệu người, đương nhiên số lượng người tị nạn không thể nào từ vụ di tản vội vàng kia được. Số lượng người tị nạn này tích lũy từ thời điểm ma quỷ xâm lược cho tới khi toàn bộ phương bắc thất thủ mới được như vậy.

Lúc đầu Nam Tinh còn đang lo lắng lấy đâu ra mấy triệu người cho kế hoạch di dân, nhưng ai ngờ được trong cái rủi có cái may khi phương bắc thất thủ cơ chứ. Một lựa chọn phù hợp để an trí những người tị nạn, đương nhiên số lượng này vẫn còn chưa đủ cho kế hoạch di dân, nhưng bắt đầu bằng số lượng lớn như vậy là một khởi đầu vô cùng tốt.

Tới lượt Cao Bằng.

“Có trẻ nhỏ sao?”

Nhìn thấy căn cước của Cao Bằng người tiếp đón nói.

“Đúng vậy đại nhân là con bé.”

Cao Băng nói rồi hắn tránh sang một bên để cô bé phía sau mình xuất hiện trong tầm nhìn của người tiếp đón.

Sau khi tiến hành thống kê một lượt đoàn người được chuyển tới một trại ngoài trời, nhìn rất giống trại tị nạn nhưng nó quy củ hơn trại tị nạn cũ bọn họ ở rất nhiều, không có lấy một lều vải nào, tất cả đều là nhà bằng bê tông xếp rất chỉnh tề nhau.

Sáng hôm sau nhóm người của Cao Bằng rời khỏi khu tị nạn, bọn họ là một nhóm nhỏ khoảng mười lăm người kể cả trẻ con.

Nhóm bọn họ đi bộ không xa liền tới một thôn làng chỉ cách ngoại ô thành phố khoảng mười kilomet.

Bởi vì bọn họ có trẻ con nên được ưu tiên những khu vực gần thành phố.

Thời điểm bọn họ tới ngoài thôn, thôn trưởng đã chờ sẵn ở đây.

Thôn trưởng là một trung niên nam nhân còn khá trẻ.

Vốn dĩ một người trẻ như thế này không nên trở thành thông trưởng mới phải, nhưng thôn trưởng trước đó đã rời đi khiến mọi người trong thôn bầu đi bầu lại cuối cùng liền là trung niên nam nhân này thay thế.

Còn thôn trưởng cũ tại sao lại rời đi ư?

Kỳ thực rất đơn giản, cứ cho ông ta một đề nghị mà ông ta không thể từ chối liền được, tới lúc ông ta tới vùng mới rồi cho dù có bao nhiêu đất đai đi nữa thì tiếng nói của ông ta với nơi ở mới chắc chắn không thể lớn như nơi ông ta đã sinh sống suốt đời được.

Hơn nữa trước khi nhóm người Cao Bằng tới đây cũng có một nhóm người khác tới, bọn hắn không phải người tị nạn phương bắc, cũng không phải di dân Nam Tinh mà là di dân trong nội bộ phương nam khiến cho thôn làng này giờ đây có tới ba nhóm người. Dân bản địa, di dân từ phương nam và di dân từ phương bắc.

Đây chính là chính sách di dân Nam Tinh đang áp dụng hòng đánh tan các mối quan hệ xã hội cũ xây dựng những mối quan hệ xã hội mới dưới sự kiểm soát của chính quyền.

Thử hỏi những người mới tới khi bọn họ xảy ra tranh chấp với dân bản địa bọn họ phải làm gì đây, đương nhiên phải tìm kiếm sự trợ giúp từ chính quyền bản địa rồi, dù sao dân bản địa chắc chắn sẽ không giúp được họ.

Chính quyền cũng sẽ thích hợp chèn ép cùng dung túng các phe phái hòng thúc đẩy một mối quan hệ xã hội mới.

Đoàn người Cao Bằng mất khoảng một buổi chiều để ổn định nơi ở.

Hai ngày sau đó có nhân viên chính phủ tới tiến hành phân đất cho mọi người trong thôn. Lần này mọi người trong thôn ai cũng đều rất mong chờ, dù sao hầu hết người trong thôn đều làm thuê trên đất quý tộc đất đai của bọn hộ đều bị quý tộc tịch thu hết, ai cũng mong muốn có đất cho riêng mình.

Vì thế khi nghe tin sẽ được phân đất ai cũng mong chờ.

Nhưng quá trình phân đất lại khiến mọi người vô cùng thất vọng, số đất bọn họ được phân tới vô cùng ít nếu không tiếp tục đi làm thuê cho quý tộc bọn họ gần như không thể sống được với số đất này.

Nhiều người còn nghe được các quan chức liên tục phàn nàn.

Chủ yếu nói rằng là lũ quý tộc liên tục gây khó dễ, không chịu hợp tác thậm chí làm giả giấy tờ thâu tóm đất đai khiến lượng đất đai mọi người lấy được mới ít như vậy.

Nói chúng cho dù nói thế nào bọn họ đều ẩn ý hay vô tình hướng mũi về phía giới quý tộc, tất cả tội lỗi hay bất công mà người dân nhận phải đều do giới quý tộc gây nên.

Nếu là bình thường chuyện này cũng thôi đi, dù sao mọi người đều đã quen với việc bị giới quý tộc áp bức bóc lột. Nhưng khi mọi người có hi vọng rồi lại bị lũ quý tộc dập tắt đi trong lòng mỗi người đều có một ngọn lửa vô danh.

Ngọn lưa này không bị dập tắt và chắc chắn chính quyền sẽ càng lúc càng đốt cháy lên ngọn lửa này, cho tới khi nó thiêu cháy mọi thứ.

Hơn nữa đừng quên nơi này còn có dân bản địa Nam Tinh hơn nữa còn là dân phương bắc những người hưởng lợi ích đầu tiên về chính sách của Long cùng sự biến mất của quý tộc.

Với những người đã được bởi chính sách của Nam Tinh, hơn nữa lại còn được chính quyền hậu thuẫn thủ hỏi bọn hắn sẽ cam tâm để cho giới quý tộc tiếp tục nắm giữ lượng đất đai khổng lồ của phương nam này sao.

Chắc chắn dưới sự châm ngòi thổi gió của bọn hắn dần dần thái độ của người dân phương nam sẽ thay đổi, và chỉ cần một lúc thôi một thời điểm thích hợp nào đó trong tương lại gần một cuộc cách mạng sẽ diễn ra. Tới lúc đó người dân ở đây sẽ trói chặt với chính quyền, trở thành một lực lượng hậu thuẫn cho hành động của chính quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện