Sau thời gian dài tìm tòi, cuối cùng Diệp Phàm cũng tìm ra điểm mấu chốt.

Hắn vận dụng lấy thân thể thuần dương bản nguyên thôi thúc lấy thanh kiếm đó.

Dưới sự tác động của thuần dương bản nguyên thanh kiếm như sống lại, từng vệt hoa văn dần dần hiện lên dọc theo thân kiếm.

Diệp Phàm khẽ kéo, lưỡi kiếm dần dần rút khỏi mặt đất, cùng với đó là nóng rực chi khí.

Diệp Phàm vẻ mặt mừng rỡ không thôi, vậy mà lại là Thuần Dương bản nguyên.

Nơi đây có lẽ từng là một khu chiến trường, thanh kiếm này từng thuộc về một vị thuần dương thể chất người vì thế mới có ở đây thuần dương bản nguyên.

“Hừ, Âu Dương Phi Vân ngươi cứ chờ đó, vừa rồi luận kiếm bởi vì bị phong tỏa lại thêm là luận kiếm không xúc động được thể chất nếu không sẽ không có việc ta và ngươi hòa nhau.

Có cái này bản nguyên, ta thể chất sẽ đạt tới đại thành. Ha ha ha ha.”

Ngay sau đó, Diệp Phàm vận dụng toàn lực rút ra thanh kiếm đó, cẩn thận cất nó vào nhẫn trữ vật Diệp Phàm mới nhanh chóng hấp thu Thuần Dương bản nguyên kia.

Tửu Kiếm chân nhân tiến hành quan sát không thấy có gì bất thường vì vậy không can thiệp mà tiếp tục tiến hành điều tra.

Nhưng hắn không biết rằng, Tửu Kiếm sơn trang tổ sư bày ra Kiếm Mộ là vì hỗ trợ hắn phong ấn lấy một thứ gì đó, nhưng ngay cả hắn cũng không biết trước tầng phong ấn từ Kiếm Mộ lại có một tầng phong ấn khác của một vị cường giả chính là chủ nhân của Thuần Dương bản nguyên này.

Diệp Phàm cũng không biết rằng khi mà hắn hấp thu hết thuần dương bản nguyên đột phá tới Đại thành thể chất sẽ có thứ gì chờ đợi hắn.

Hai ngày trôi qua, cũng là lúc Diệp Phàm hấp thu hết bản nguyên, hắn chỉ kịp khóa chặt bản nguyên trong thân thể đợi cho đến khi nào ổn định thì bế quan đột phá đã chịu một kích từ phía lòng đất phá ra.

Từng đợt sóng ma khí cuồn cuộn cùng một cái chống trời cự thủ phá tan mặt đất đấm thẳng về trời cao va trạm lấy trận pháp.

Lúc này, trận pháp mới rung động như khi trước đề cập.

Chỉ ngay sau đó, đại trân vỡ vụn mà không ai kịp phản ứng cùng tiếng cười lạnh lẽo vang lên:

“Kiệt kiệt kiệt kiệt, bản Ma Đế cuối cùng cũng thoát khỏi phong ấn, mấy tỷ năm trôi qua cuối cùng bản Ma Đế cũng rời khỏi nơi chán ngắt đó.

Hừ Thuần Dương, ngươi tưởng rằng mình có thể ma diệt ta lực lượng sao?

Ngươi cố gắng cũng chỉ đến mức này, lần này ta sẽ chiếm đoạt lấy đại lục này, nô dịch ngươi con dân, kiệt kiệt kiệt.”

Ma Âm cuồn cuộn trùng kích mọi người linh hồn, Diệp Phàm bị trước đó công kích đánh cho bay vọt ra ngoài thổ huyết không thôi.

Động lấy linh niệm kêu gọi bản mệnh linh kiếm quay trở lại, Diệp Phàm vội vã bay tới một chỗ kín đáo khẽ nấp lại quan sát tình hình kiếm mộ.

Ma khí thao thiên trùng kích ra ngoài ý đồ tàn phá toàn bộ Tửu Kiếm sơn trang, lúc này một ánh kiếm chém qua khiến cho làn ma khí kia tán loạn.

“Kẻ nào?” Ma đế tức giận hô.

Tửu Kiếm chân nhân chậm rãi rảo bước trên hư không nói:

“Hừ, hiện tại chỉ có Pháp Thân cảnh tu vi vậy mà cũng dám mạo xưng Đế.”

Sau đó hắn với lấy bên hông bình rượu hớp lấy một ngụm sau đó nhìn thẳng Ma Đế.

“Không biết cái nào mao đầu tiểu tử, bản Đế tung hoành thời đại ngươi tổ tiên có lẽ đang cưởi chuồng ßú❤ tí mẹ.”

Tửu Kiếm sơn trang cao tầng nhanh chóng tập hợp tạo thành vòng vây lấy Ma Đế.

Tửu Kiếm chân nhân ra lệnh:

“Kết lấy kiếm trận, phong tỏa lấy ma khí, đây đích thị là một cái ma tộc. đừng quên thủ hộ lấy tinh thần tránh cho ma khí ăn mòn.”

Hắn vẻ mặt ngưng trọng nhìn ở trong vòng vây Ma Đế.

“Hừ, một đám nhãi con ỷ đông muốn ngăn cản ta sao? Ma Thần Chúc Phúc, Ma Khí phân thân.”

Từng luồng ma khí cuồn cuộn trước đó bị hắt một hơi hấp thụ về sau đó là hai cái giống hắn như đúc phân thân thành hình.

“Chỉ có hai phân thân, mà cũng đã đủ để chơi đùa với các ngươi rồi.

Để bản tọa phân thân cùng các ngươi tiêu khiển vậy.”

Ma Đế kiệt ngạo bất tuần không coi ai ra gì nói.

Ngay sau đó đám người lao vào chiến đấu.

Ma Đế phân thân đối chiến với chấp sự, còn hắn nhìn chằm chằm Tửu Kiếm chân nhân cười nhạt.

Ma Khí cuồn cuộn theo chiến đấu dần dần khuếch tán, ở một chỗ chiến đấu một thanh màu vàng cự kiếm từ trời cao bổ xuống một cái Ma Đế phân thân, nhưng phân thân chẳng quan tâm, chỉ tung ra một cú đấm khổng lồ đối chọi với cự kiếm.

Cự quyền biến mất nhưng lại đấm nát hoàng kim cự kiếm khiến cho một vị chấp sự thổ huyết suy yếu, ngay lập tức ma khí âm thầm thâm nhập vào hắn thể nội.

Thấy mọi người rơi vào bất lợi, Tửu Kiếm chân nhân lao tới hòng trợ giúp lại bị Ma Đế cự chưởng phong tỏa đường đi.

“Hừ, ngươi bị phong ấn nhiều năm, không biết lấy đâu ra tự tin muốn ngăn cản ta?”

Tửu Kiếm chân nhân lạnh giọng hỏi.

Ma Đế cợt nhả đáp lời:

“Đối với các ngươi kiến hôi, ta còn chẳng để vào mắt, bảo ta tự tin muốn ngăn cản ngươi là ngươi quá đề cao chính mình, mao đầu tiểu tử.”

Tửu Kiếm chân nhân lại uống một ngụm rượu sau đó nắm chặt mình chiến hữu.

Một bước vừa ra đã băng qua hư không xuất hiện ngay trước mặt Ma Đế, kiếm quét ngang, kiếm khí đầy nét tiêu dao nhắm thẳng Ma Đế cổ.

Ma Đế không hoảng hốt, đẩy ra một chưởng chống đỡ lấy kiếm tới.

Hắn Ma Khí bột phát hòng bao trọn lấy Tửu Kiếm chân nhân.

Không để hắn đạt được mục đích, ngay khi Ma Khí vừa mới xao động, Tửu Kiếm chân nhân bộ pháp biến đổi đã kéo ra khoảng cách, kiếm trong tay chém ra Kiếm Khí màu xanh lục kiếm ngâm như tiếng cười:

“Tiêu dao kiếm pháp, Hoan Thanh Tiếu Ngữ.”

Tiếng cười trong trẻo, khiến cho người đối mặt bỗng trong lòng nhẹ nhàng như muốn hòa cùng niềm vui.

Ma Đế không khó khăn chỉ tung ra một chưởng đã chống đỡ lấy kiếm quang mà không việc gì nói:

“Ta tuy bị phong ấn khiến cảnh giới thụt lùi nhưng các ngươi cũng đừng quá coi trọng mình bởi vì kiến hôi mãi chỉ là kiến hôi mà thôi.”

Sau đó hắn ra hiệu cho Tửu Kiếm chân nhân nhìn về chiến trường nơi mà lần lượt từng vị chấp pháp bị đánh bại, hắn nói:

“Để ta cho ngươi thấy bản Ma Đế một chút mánh lới nhỏ.”

Hắn đưa hai tay lên, vỗ nhẹ ba tiếng, ngay lập tức mấy vị chấp sự bị trọng thương trước đó vậy mà hai mắt trừng lớn, sau đó nắm lấy vũ khí vô hồn tiến vào vòng chiến đấu.

“Lão ngũ, ngươi cứ dưỡng thương đi, để bọn ta lo những kẻ này.”

Một vị chấp sự vừa lên tiếng, chưa kịp nghe lấy tiếng hô “Cẩn thận” của Tửu Kiếm chân nhân đã bị vị chấp sự gọi là lão ngũ một kiếm chém ngang lưng.

Hắn rớt xuống mà vẻ mặt không tin nhìn về phía lão ngũ chấp sự.

“Ngươi đã thấy chênh lệch giữa chúng ta rồi chứ, đến phân thân của bản Đế cũng không làm gì được, phế vật.

Thuần Dương, ngươi bảo ngươi hi sinh vì tương lai nhân loại sao?

Một cái tương lai đầy nhỏ yếu cũng đáng để ngươi hi sinh ư?”

Ma Đế khẽ giễu sau đó khẽ nói:

“Được rồi, không chơi cùng các ngươi nữa, để bản Đế tiêu diệt toàn bộ các ngươi đám kiến hôi này.”

Chỉ là Ma Đế vừa dứt lời, từ Vũ Hóa trấn năm bóng người bay vụt mà tới gồm Âu Dương Phi Vân, Nam Cung Minh Hà, Hàn Sương Nhi cùng hai vị Pháp Thân cảnh chân nhân.

“Hừ, để xem ai tiêu diệt ai.”

Một vị chân nhân lên tiếng đáp lời.

---

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện