Bọn hắn vừa dùng kiếm chỉ chiến đấu, một tay còn lại từ từ đưa về bên hông bội kiếm.

Hiểu ý nhau, bây giờ bọn hắn không còn là cố gắng tấn công vào điểm yếu của đối thủ mà chuyển thành cản trở đối phương chạm được vào linh kiếm.

“Kiếm Thập Tam, đoạn vũ.” Diệp Phàm hô lên chiêu thức.

“Thái Cực Kiếm Pháp, luân chuyển.” Âu Dương Phi Vân ngay lập tức đối chiêu.

Trong khoảnh khắc linh lực bùng nổ, hai người nhanh chóng rút ra linh kiếm, trong điện quang hỏa thạch bọn hắn đối chiến hơn trăm chiêu.

“Đến lúc dứt điểm rồi, những chiêu thức kia đều không làm khó được nhau đâu.” Âu Dương Phi Vân lên tiếng nói.

“Được, vậy tung ra chiêu thức mạnh nhất của ngươi đi.” Diệp Phàm lên tiếng.

Ngay sau đó hai người thủ thế, Diệp Phàm nhắm mắt thu kiếm vào vỏ, tinh thần đẩy cao xung quanh từng ngọn cỏ, từng viên đá đều lay động không thôi.

Tại Tửu Kiếm sơn trang, hiện tại tất cả mọi người có mặt ở đây đều là kiếm khách, kiếm của họ rung động không thôi, kiếm như reo vang, như hô hào phản ứng lấy lời kêu gọi của Diệp Phàm.

Tuy nhiều người cố gắng níu giữ nhưng không thể cản nổi mình thân thiết bội kiếm.

Từng thanh linh kiếm theo lời kêu gọi từ Diệp Phàm vút ra khỏi vỏ bay thẳng đến khu vực võ đài thi đấu, phải có tới hàng vạn thanh kiếm bay rợp trời, kiếm quang làm rực sáng cả khu vực khán đài, kiếm ngâm vang dội áp chế đối phương.

Về phía Âu Dương Phi Vân hắn chỉ duy trì tư thế thẳng tắp, kiếm chỉ xuống đất nhìn như buông bỏ, hai mắt hắn nhỉ thẳng vào đang tụ lực Diệp Phàm.

Chỉ có điều kiếm trên tay hắn lúc này lại là thanh bội kiếm quen thuộc mà hắn vẫn hay dùng, bản mệnh linh kiếm được hắn thu lại vào vỏ đeo ở bên hông.

Cấp bậc này sức mạnh đối với hiện tại mộc kiếm tuy có thể gánh chịu nhưng không đảm bảo sau chiến đấu nó còn nguyên vẹn.

Nếu chiến đấu còn phải phân tâm để bảo vệ linh kiếm thì không thể phát huy tối đa thực lực được.

Một người chiêu thức uy thế bức người như vạn quân sức ép, một người chỉ lẳng lặng đứng đó nhưng lại vững vàng như một tòa núi cao.

“Vạn Kiếm Quy tông thức thứ ba Vạn Kiếm Triều Bái.” Diệp Phàm kiếm ra, kiếm khí khóa chặt Âu Dương Phi Vân, vạn kiếm kéo theo như quân lâm thiên hạ.

Âu Dương Phi Vân bị khóa chặt, nhưng hắn không chút nào phản ứng, hàng vạn linh kiếm tiến đến gần mà hắn vẫn không có dấu hiệu gì phản ứng.

“Thái Cực Kiếm Pháp, Cốc Vũ.”

Linh Khí nổi lên tập hợp xung quanh Âu Dương Phi Vân như hàng vạn giọt nước, đường kiếm từ dưới đi lên cắt chém trước mặt hư không, những giọt linh khí theo đó bay vụt tới lao vào đối ứng với hàng vạn linh kiếm.

“Không tốt, uy lực này trận pháp khó mà chịu nổi. Hai tiểu tử ch.ết tiệt, đã bị áp chế tại sao vẫn có thể xuất ra kiếm chiêu uy lực như vậy chứ?”

Tửu Kiếm sơn trang một vị chấp pháp được giao bảo đảm duy trì trận pháp vận chuyển không kìm được lòng mà chửi một tiếng.

Cùng lúc đó đội ngũ chấp sự nhanh chóng nhảy vào từng vị trí được chỉ định, vận chuyển linh lực gia trì lấy trân pháp.

Kiếm khí va chạm, lần này khác với trước đó tiếng nổ vang oanh động khắp xung quanh, bụi tung mù mịt lấy khán đài làm trung tâm quét ra xung quanh lao tới va mạnh vào trận pháp và bị cản lại.

Trận pháp vừa để áp chế thực lực vừa là trận pháp bảo vệ để tránh chiến đấu uy thế ảnh hưởng tới người xem có thể chịu đựng được Niết Bàn cảnh hậu kỳ một kích toàn lực vậy mà bị hai người tu vi đã bị áp chế đánh cho rung động không thôi.

Chấp sự vận chuyển trận pháp vẻ mặt ngưng trọng thúc dục mọi người:

“Cho ta ra sức, đừng để chúng ta bị chê trách là vô năng.”

Những người khác cũng tung hết sức gia trì lên trận pháp.

Uy thế trôi qua, bụi mù dần lắng xuống, mọi người căng mắt nhìn vào bên trong sân thi đấu để hòng xác định xem ai là người chiến thắng.

Nhưng trong bụi mờ mịt, hai bóng người lưng thẳng tắp như kiếm vững vang đứng đó,

“Ai chiến thắng vậy?”

“Giống như là bất phân thắng bại.”

Bụi mù lắng xuống, hai người vẫn đứng vững trên khán đài, quần áo bị cắt chém rách nát, trên da thịt của hai người in hằn từng vết chém cho uy lực của chiêu thức gây ra.

Âu Dương Phi Vân mở lời trước:

“Ta không còn chiêu thức nào mạnh hơn.”

Diệp Phàm không nói gì nhưng cũng bày tỏ mình cũng không còn chiêu thức nào mạnh hơn.

Nhưng hắn còn một chiêu bí thuật có thể kích phát hắn sức mạnh để hắn áp đảo vừa rồi sức mạnh, hắn vẫn còn linh lực có thể tiếp tục chiến đấu.

Âu Dương Phi Vân nói:

“Chúng ta đều có con bài tẩy nhưng cũng không cần phải lấy ra lúc này, trận này ta kiếm đã hư hại mà ngươi kiếm vẫn còn tốt, không đủ sức mạnh để đảm bảo đồng bọn là ta không bằng ngươi.

Trận này Diệp sư đệ ngươi chiến thắng.

Haiza, ta không cách nào thay Linh Nhi muội muội xuất một ngụm khí rồi.”

Âu Dương Phi Vân rất thoải mái nhận thua, hắn đã hiểu biết Diệp Phàm thực lực, không cần phải liều mạng, hiện tại Diệp Phàm vẫn là khí vận chi tử, nếu không thể đảm bảo có thể giết hắn mà không bị thiên đạo cản trở thì tốt nhất vẫn không cần phải liều mạng.

Bởi vì hắn biết kết cục sau cùng nếu hắn dám liều mạng cùng Diệp Phàm.

Chắc chắn là ch.ết mà thôi.

Lúc này, Lưu Linh Nhi đang xem chiến đấu cùng Nam Cung Minh Hà cùng Hàn Sương Nhi tức giận lên tiếng:

“Minh Hà tỷ, tỷ phải bảo Phi Vân ca, tại sao hắn lại chịu thua như vậy, không được rõ ràng hai người bọn họ vẫn còn sức chiến đấu, trên thân thương thế cũng chẳng phải nghiêm trọng.

Lại thêm Diệp Phàm là lợi dụng thêm kiếm của người khác giống như có trợ lực bên ngoài.

Diệp Phàm mới là người phải thua.”

Nam Cung Minh Hà lên tiếng nhắc nhở:

“Linh Nhi, muội đừng như thế, phu quân làm như vậy là có lý do của chàng ấy, muội đừng để khúc mắc cùng với Diệp Phàm tác phong làm ra quấy nhiễu.”

Lưu Linh Nhi lúc này bị tức giận không chịu nghe can nói:

“Muội không phải là khúc mắc, mà Diệp Phàm rõ ràng làm người phẩm hạnh không ngay lại cấu kết cùng Hợp Hoan Tông thánh nữ rõ ràng không phải chính đạo người.

Phi Vân ca một thân chính phái, lại còn ngay thẳng mới xứng là người cầm kiếm chứ không phải như Diệp Phàm kia.”

Lưu Linh Nhi một tiếng vang lên khiến xung quanh mọi người sôi trào, sau đó là người này truyền tai người kia khiến tin tức Diệp Phàm cùng ma đạo dây dưa không rõ dần dần lan rộng trong đám người.

“Phi, uổng là kiếm tu vậy mà lại cùng ma đạo vãng lai.

Ta xấu hổ mình linh kiếm để hắn mượn đi.”

“Ta cũng thế, nếu biết trước thì kiểu gì ta cũng phải ngăn trở mình linh kiếm.”

Đám người sôi trào, tiếng phản đối vang dội.

Tửu Kiếm chân nhân lúc này đang chuẩn bị tuyên bố người chiến thắng chung cuộc thấy vậy khẽ cau mày.

Hắn là kiếm đạo chính phái người nổi bật, vì thế khi nghe thấy Diệp Phàm cùng Ma Đạo người dây dưa không rõ khiến hắn lúc này nhìn Diệp Phàm không còn vẻ thưởng thức như trước đó mà dần trở nên thâm trầm.

Diệp Phàm đứng trên võ đài thấy mọi người sôi trào tức giận nhìn Âu Dương Phi Vân nói:

“Hừ, Âu Dương, uổng công ta còn coi ngươi là đối thủ, vậy mà ngươi vì muốn chiến thắng lại giở thủ đoạn xấu xa này.”

Âu Dương Phi Vân mặt không đổi sắc nói:

“Ngươi hành vi tại Nam Vực nổi tiếng, đắc tội Ngô quốc tam công chúa bị người ta điều tr.a ra cũng là bình thường.

Ngươi khó chịu ta thì cứ nói không cần thiết phải chụp mũ cho ta.

Ta đã nói rồi, trận này ta thua, lời đã nói ra nhất ngôn cửu đỉnh.

Hiện tại nếu như chưa phân thắng thua thì để ta chứng minh.”

Ngay sau đó, Âu Dương Phi Vân cất đi linh kiếm hô to một tiếng:

“Ta bỏ cuộc.”

Ngay sau đó, quay lưng thẳng tắp đi xuống võ đài, trước khi đi khóe mắt nhìn Diệp Phàm mang đầy vẻ thất vọng.

Hắn nhìn Tửu Kiếm chân nhân nói:

“Chân nhân, lần này luận kiếm ta đã gặp được đối thủ xứng tầm hiếm thấy được một trận chiến thỏa mãn như vậy.

Nhưng ngặt nỗi tài thua một chút nên thẳng thắn nhận thua.

Những kia lời đồn mong là không làm ảnh hưởng tới chân nhân quyết định, dù sao Diệp sư đệ xứng đáng có được.”

Hắn cung kính cất tiếng nói.

---

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện