“Không ngờ chuyện đó khiến Diệp sư đệ khó quên đến thế. Ha ha ha ha.” Âu Dương Phi Vân không nhịn được mà cười run cả người.

Diệp Phàm bàn tay siết chặt, móng tay bấm vào da thịt mà hắn không hề hay biết, hắn chỉ biết rằng hiện tại hắn thật sự rất hận Âu Dương Phi Vân, hắn hận không thể xả thịt đối phương để làm dịu đi vết thương mà hắn hai thế anh danh phải hứng chịu.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Phàm lấy lại vẻ trấn định tự nhiên nói:

“Hi vọng sư huynh trình độ cũng như mình miệng lưỡi.”

“Hử, câu nỏi này sao lại là do sư đệ nói, ngươi phải giữ im lặng dùng hành động để chứng minh chứ.

Sư đệ nên sửa lại vai đi, để sư huynh nói câu này mới đúng.”

Âu Dương Phi Vân còn đùa nghịch Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm không mắc bẫy khiêu khích của hắn mà đã điều chỉnh tư thế, ngay sau đó hô lên:

“Chiến đấu đi, Kiếm Ngũ.”

Âu Dương Phi Vân tuy tỏ vẻ đùa giỡn nhưng không có nghĩa thật sự coi thường Diệp Phàm, ngay khi Diệp Phàm hô lên chiêu thức và lao tới, Âu Dương Phi Vân Thái Cực Kiếm Pháp cũng tiện tay mà ra.

Ánh Kiếm tinh mĩ cắt ngang qua hư không băng băng về phía Âu Dương Phi Vân, va chạm với thái cực đồ án lấy trung tâm là Âu Dương Phi Vân.

Chiêu đối chiêu, kiếm đối kiếm nhưng ngoài ánh lửa tóe lên cùng tiếng kiếm reo keng keng thì lại chẳng có tiếng nổ, có bụi bay mờ mịt hay sóng lãng do uy lực của chiêu thức.

Không phải ai cũng có thể làm được như vậy, chỉ có hai người với khả năng dùng kiếm tinh tế cùng vận dụng sức mạnh tỉ mỉ mới có thể làm được như vậy.

Thấy Kiếm Ngũ không làm được gì, Diệp Phàm chân trái một chuyển thân hình lệch ra khỏi đường tấn công của Âu Dương Phi Vân, cổ tay khẽ lắc Kiếm Lục tung ra.

Nhưng Âu Dương Phi Vân cũng không phải tầm thường, thấy mình đòn đánh không trúng đích ngay lập tức chuyển đổi tinh vị, thân thể nháy mắt biến mất như thuấn di và mũi kiếm điểm ngay tại vị trí yếu hại của Kiếm Lục từ đó phá vỡ Diệp Phàm chiêu thức.

Hai người tách nhau ra, thình lình vị trí lại không khác biệt so với vị trí trước khi lao vào chiến đấu, thêm vào đó hiệp đấu vừa rồi chỉ diễn ra trong nháy mắt khiến cho nhiều người không bắt kịp bọn họ tốc độ tưởng như cả hai chưa hề làm gì.

“Thật mẹ nó nhanh, tên Diệp Phàm trước đó chiến đấu với hai vị thiếu chủ vậy mà còn giấu nghề.”

Một cái quan chiến người không kiềm được mà thốt lên khiến cho xung quanh những người khác cũng phải gật gù công nhận.

“Lâu ngày không gặp, Diệp sư đệ kiếm chiêu quả nhiên tinh mĩ, sợ rằng Thiên Huyền đại lục cũng khó mà có người sáng tạo được bộ này kiếm pháp.”

Tuy là đối thủ nhưng Âu Dương Phi Vân không tiếc lời khen ngợi đối phương, Diệp Phàm tuy rất khó chịu Âu Dương Phi Vân nhưng hắn cũng hết sức thưởng thức đối phương nói:

“Âu Dương sư huynh cũng không hổ là kỳ tài của Thanh Lam tông, ngươi kiếm pháp tuy so ra kém ta nhưng lại bị ngươi luyện tới lô hỏa thuần thanh, cũng là bản này kiếm pháp may mắn gặp được ngươi.

Có lẽ ngươi cũng phải cải tiến kiếm pháp này ít nhiều rồi chứ?”

“Điều này khó mà nói chắc, Diệp sư đệ cứ đưa thân vào cảm nhận là được.”

Dứt câu cả hai lại lao vào nhau chiến đấu, cao thủ đối chiêu từng chiêu tung ra nhìn vô cùng đơn giản, nhìn như bản thân đều có thể đỡ nổi nhưng chưa phải đối mặt sao dám nói rõ.

“Bọn họ làm sao vậy? Trước đó còn nhanh tới khó lòng bắt kịp, bây giờ thì lại như hai lão già dưỡng sinh.”

“Ngươi để ý không, hai người này vẻ mặt ngưng trọng, bọn hắn trên gương mặt còn xuất hiện từng giọt mồ hôi.”

“Đâu, đâu?”

Những người này không đạt tới cảnh giới đó nên đâu có hiểu, Âu Dương Phi Vân cùng Diệp Phàm lúc này vận dụng đâu còn là kiếm ý mà đã sử dụng tới kiếm thế rồi.

Chỉ có điều, kiếm thế của bọn hắn được tinh chuẩn khống chế uy thế không lan mà áp bách đúng đối thủ cần áp bách.

Cũng vì vậy mới tạo ra cảnh tượng chiến đấu khó hiểu như vậy.

Sau một hồi va chạm, hai người lại tách nhau ra, đồng thời cùng đưa tay lên xoa đi những giọt mồ hôi trên mặt, trên trán, trên cổ và khóe mắt.

Hai mắt nhìn thẳng nhau sợ rằng chỉ thoáng chớp mắt đã bị đánh bại.

Lần này va chạm cả hai không có biến mất trong chớp mắt rồi va chạm kịch liệt, hai người chậm rãi đi bộ tiến tới đối thủ, khoảng cách nhanh chóng được thu hẹp, bọn hắn hành động quá mức ăn ý khiến nhiều người tưởng như bọn hắn đang biểu diễn.

“Hai người này vẫn gọi nhau là sư huynh sư đệ, chắng lẽ đang nhường nhau sao?”

“Bọn hắn như thể chỉ đang phối hợp biểu diễn chứ không phải đang chiến đấu vậy?”

Một tên hán tử vẻ mặt kiêu căng lên tiếng nói:

“Tại sao Diệp Phàm sơ hở như vậy mà Âu Dương Phi Vân lại cố ý bỏ qua.

Rõ ràng trong những lần thăm dò trước đó, sơ hở như vậy không phải là cố ý đưa ra mà thực sự là sơ hở.

Nếu là ta thì lùi nhẹ một nhịp sau đó mũi kiếm đâm thẳng Diệp Phàm không ch.ết cũng phải lột da.”

Mặt đối mặt, khoảng cách của hai người trên sàn đấu chỉ vừa đúng bằng khoảng vũng kiếm mà thôi, chỉ cần một người bước lên một bước nhỏ thôi đảm bảo cũng sẽ bị đường kiếm đánh tới.

Nhưng đối mặt với khoảng cách nguy hiểm đó, hai người vậy mà kiếm lại thu về bên hông nhìn nhau hiểu ý cười.

“Không ngờ ngươi đã đạt tới cảnh giới này, ngươi là cái đối thủ mà ta phải thực sự công nhận thiên phú của ngươi.” Diệp Phàm nói.

Âu Dương Phi Vân khẽ gật đầu nói:

“Cảm tạ Diệp sư đệ, sư đệ thiên phú mới là cổ kim hiếm thấy, nhiều năm tích lũy một khi bứt phá không ai cản nổi.

Chỉ tiếc là, haiz.”

Người ngoài nghề không biết nhưng người trong nghề lại hết sức rõ ràng, Tửu Kiếm chân nhân cùng Tửu Kiếm sơn trang cao tầng nhìn hai người thưởng thức không thôi.

Tửu Kiếm chân nhân với lấy bên hông bầu rượu, uống lấy ừng ừng, sau đó sảng khoái nấc lên một tiếng nói:

“Không ngờ hai năm nay lại gặp phải hai cái rất thú vị tiểu tử, tu vi cao siêu mà ngộ tính cũng cổ kim hiếm thấy.

Kiếm Thế thì thu phóng như tay chân, thậm chí bọn hắn còn khiến kiếm thế uy thế phát ra thành tia áp bách lấy đối phương vị trí yếu hại chứ không phải là áp bách lên toàn bộ thân thể.

Hiện tại thế mà sử dụng ra kiếm vực.”

“Diệp Phàm đạo hữu kia theo như chúng ta điều tr.a là hiện chưa thuộc về một thế lực nào cả, chúng ta có thể mời chào hắn gia nhập sơn trang.”

Một vị cao tầng lên tiếng đề nghị.

Chỉ là trên sân diễn biến khiến cho mọi người lại tập trung xem xét mà không có ai phản hồi lời đề nghị của hắn.

Hai người dùng ra kiếm vực, gọi là kiếm vực nhưng lại là một phạm vi mà người sử dụng có thể tung ra công kích và kiểm soát công kích của mình khiến cho hiệu quả gần như là tất trúng công kích vào những vị trí yếu hại.

Ngoài ra, người dùng vực cũng là một cảnh giới của vũ khí khiến người ta không còn phụ thuộc quá nhiều vào vũ khí mà dù là ngọn cỏ, sợi tóc cũng có thể dùng như vũ khí của mình.

Hai người chân trụ vững vàng trên mặt đất, ngón tay làm thành kiếm chỉ đối chiến cùng nhau.

Linh lực va chạm, vẫn bình bình đạm đạm không có gì lạ nhưng áp lực do đối chiến tạo ra lại khiến mọi người hít vào khí lạnh.

Sàn thi đấu được thiết kế bằng vật liệu chịu đựng công kích rất tốt nhưng lại bị đánh ra vết rạn như mạng nhện.

Âu Dương Phi Vân quanh người vực được cụ hiện hóa thành một cái âm dương đồ án, luân chuyển liên tục khiến cho vị trí của Thiếu Âm Thiếu Dương lần lượt đối ứng với hai người đang giao thủ.

Diệp Phàm thì khác biệt, từng dòng linh lực vận chuyển qua kinh mạch, huyệt vị khác nhau khiến chiêu thức uy lực khác nhau nhưng điểm chung là mỗi một đường kiếm áp lực kinh khủng phong tỏa toàn bộ đường tiến công của Âu Dương Phi Vân, cùng lúc đó là cũng trực chỉ điểm yếu của Âu Dương Phi Vân.

Người trên khán đài xem như si như say, không ai nói được gì cả bởi vì chỉ một khoảnh khắc không tập trung là coi như bỏ lỡ khó lòng bắt kịp được chiến đấu diễn biến.

Trên võ đài, Âu Dương Phi Vân cùng Diệp Phàm đang cười, bọn hắn đôi mắt vẫn rất ngưng trọng nhưng trong vô thức khóe miệng lại là nụ cười.

Bọn hắn cười vì trong đường kiếm của đối thủ như gặp thấy điều gì vui vẻ nhất trên đời.

---

Việt Nam vô địch, xem Thái hay Phil vào CK thôi.

Nay 4 chương, sẽ lên đều từ h cho đến 1h sáng. Cảm ơn các đạo hữu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện