Sấm chớp xong xuôi, mưa lớn bắt đầu, ngay sau khi trọng tài tuyên bố chiến đấu.

Diệp Phàm vừa vào chỉ sử dụng cấp hai kiếm ý trong lòng có kiếm vạn vật là kiếm, kiếm trong lòng như kiếm ngoài thân để chiến đấu.

“Hừ, chỉ là nhị cấp kiếm ý, chấp ngươi ra tay trước, nếu ta lùi một bước sẽ gọi ngươi ba ba.”

Hứa gia thiếu chủ kinh thường nói.

Diệp Phàm chỉ nói một câu:

“Mong ngươi giữ lời” rồi khí thế nổi nên hắn hô “Kiếm Nhất.”

Một ánh kiếm lóe lên, Diệp Phàm lao người tung ra một cú chém, ánh kiếm không có gì là đặc sắc nhưng là một người luyện kiếm lại nhìn thấy đường kiếm này thật đẹp.

Hứa gia thiếu chủ trong tay bội kiếm chặn ngang trước người, vẻ mặt đầy khinh thường, hắn cũng chỉ sử dụng nhị cấp kiếm ý để đối phó.

Nhưng, ngoài ý muốn nổi lên, Diệp Phàm chiêu thức không đơn giản như vẻ bề ngoài, góc tấn công xảo trá ẩn sau khiến Hứa gia thiếu chủ không kịp trở tay.

Hắn vội vã dùng lấy kiếm ý cảnh giới thứ ba chống đỡ.

Phía dưới lôi đài Âu Dương Phi Vân trong lòng thở dài.

“Haiz, xong rồi mở màn quen thuộc sau đó bị mất mặt rồi giận quá mất khôn.

Thật là thất vọng mà, cứ như này cũng chả khiến Diệp Phàm lộ ra quá nhiều thực lực.”

Cũng không cần phải miêu tả nhiều, Hứa gia thiếu chủ thực sự bị đẩy lùi tận ba bước, bị Diệp Phàm châm chọc sau đó là giận quá mất khôn.

Kiếm thế đè nén lấy Diệp Phàm nhưng do hắn không bình tĩnh vì vậy mà không phát huy được kiếm thế uy lực.

Sau ý là thế, vận dụng vũ khí dù hời hợt hay toàn lực biểu hiện cũng không gì khác nhau, uy thế khiến người đối diện bị áp bách bởi vì đã hiểu rõ về nó, hiểu từng góc độ ra chiêu, từng góc độ phong tỏa đối thủ hành động.

Đó là sự khống chế tinh tế nhất về chiến đấu khiến cho đối thủ dù có cố gắng như thế nào cũng không thể tìm ra cách để tấn công và bị áp bách.

Sau cùng, Diệp Phàm lấy Kiếm Ý cảnh giới thứ ba cùng tung ra Kiếm Thập chỉ trong một khoảnh khắc mà Hứa gia thiếu chủ để lộ sơ hở do mất bình tĩnh hữu kinh vô hiểm chiến thắng

Mũi kiếm đâm vào Hứa gia thiếu chủ lồng ngực chỉ cách trái tim chút xíu cho thấy Diệp Phàm khả năng khống chế kiếm đã đăng phong tạo cực.

Toàn trường tĩnh mịch, không ai có thể ngờ rằng một cái vô danh tiểu tử không biết từ đâu đến quê mùa lại có thể dùng Kiếm Ý thắng Hứa gia thiếu chủ đã tung toàn lực.

Như vậy, bốn người tiến vào bán kết là Âu Dương Phi Vân, Lưu Linh Nhi, Long gia công tử cùng Diệp Phàm.

“Âu Dương sư huynh, tại bán kết chúng ta không gặp nhau nhưng mong rằng sẽ gặp lại nhau tại chung kết.

Lần này, không có cảnh giới khác biệt để xem chúng ta ai mới là người mạnh hơn.”

Âu Dương Phi Vân nhìn thẳng vào mắt Diệp Phàm đáp:

“Mong rằng chúng ta sẽ có một trận vui sướng chiến đấu.

Sư huynh mong chờ được trao đổi kiếm pháp cùng Diệp sư đệ.”

Nói với nhau mấy lời xong, cả hai rời đi mà chẳng quan tâm Long gia thiếu chủ đang “vẫy đuôi” với Lưu Linh Nhi.

Trên đài cao, tại bên cạnh Hàn Sương Nhi, Nam Cung Minh Hà nói:

“Hàn sư tỷ thấy rồi đó, tiểu muội trượng phu là Thanh Lam tông trưởng lão cũng nhận ra Diệp Phàm.

Tại Nam Vực ai cũng biết Diệp Phàm cấu kết cùng Hợp Hoan tông thánh nữ, về sau không chịu trở về tông môn giải thích nên bỏ chạy khỏi Nam Vực.”

Hàn Sương Nhi trước đó ấn tượng đã không tốt, tuy có chút thưởng thức về khả năng trấn định của Diệp Phàm nhưng nghe thấy vậy nàng lại càng thêm không thích bởi vì tính cách của nàng ghét ác như cừu.

“Nhưng trước đó Linh Nhi muội muội cùng Diệp Phàm khúc mắc cũng không thể trách cứ hắn, dù sao đều là trùng hợp và có lý do.

Chỉ là Linh Nhi trước giờ được nuông chiều nên không chịu nổi mới ra nháo sự thôi.”

Hàn Sương Nhi lên tiếng.

Nam Cung Minh Hà nhẹ nhàng đáp lời:

“Chuyện của Linh Nhi muội muội chúng ta cứ biểu hiện là được rồi, không cần can thiệp nhiều.

Sương Nhi tỷ thấy hắn thực lực như thế nào?”

Hàn Sương Nhi khẽ lắc đầu đáp:

“Vừa rồi chiến đấu không nhìn ra quá nhiều, chỉ có hắn kinh nghiệm chiến đấu không phải tầm thường.”

Rồi hai cái nữ tử sau đó bàn luận nhiều điều thầm kín của nữ tử chờ đợi Lưu Linh Nhi trở lại rồi cùng nhau đi chơi lễ hội buổi tối.

Đêm đến, Nam Cung Minh Hà trở về, trong gian phòng Âu Dương Phi Vân đang chờ sẵn, trên bàn đặt lấy một bó hoa tươi, vài món đồ nữ trang tinh xảo được hắn mua trước đó.

Âu Dương Phi Vân mở lời nói:

“Nàng không mệt chứ.”

Nam Cung Minh Hà lắc đầu, với nàng, việc này đã trở nên quen thuộc nên cũng không có gì.

Cầm lấy quà tặng, hắn kéo nàng lại ghế ngồi sau đó lấy ra tấm gương nhanh nhẹn giúp nàng đeo thử.

Nịnh nọt vài câu rồi cả hai cùng nhau đi chơi hội đêm muộn.

Luận kiếm đại hội bán kết diễn ra cả hai trận đều hết sức chóng vánh.

Diệp Phàm cùng Long gia thiếu chủ diễn biến không khác gì Diệp Phàm cùng Hứa gia thiếu chủ.

Có khác chỉ khác mỗi câu mở đầu:

“Ta không giống tên ngu ngốc kia, đắc tội Linh Nhi ngươi sẽ phải trả giá thảm trọng.”

Còn về phía Âu Dương Phi Vân, bởi vì thực lực vượt trội lại thêm Lưu Linh Nhi nhận ra hắn cuối cùng trao đổi rằng sau đó hắn và Nam Cung Minh Hà phải mời nàng một bữa.

Âu Dương Phi Vân vui vẻ đáp lời, dù sao nhân cơ hội này có thể móc nối cùng Ngô quốc cũng là điều tốt.

Hai ngày sau, chung kết diễn ra giữa Âu Dương Phi Vân cùng Diệp Phàm.

“Cuối cùng chúng ta cũng đạt được nguyện vọng giao đấu cùng nhau.”

Nắm chắc kiếm trên tay Âu Dương Phi Vân nhẹ nhàng nói, trên tay hắn chính là bản mệnh linh kiếm, bởi vì dưới sự hạn chế của luận kiếm đại hội hắn không sợ mộc kiếm bị tổn thương.

Diệp Phàm thoải mái chuẩn bị đáp lời:

“Mong rằng sư huynh không làm ta thất vọng.”

Sau đó hai người thủ thế nhìn nhau chằm chằm chờ đợi lấy trọng tài ra hiệu bắt đầu mà thôi.

Tiếng hô vang lên, gió thổi qua khiến tà áo hai người tung bay.

Trên võ đài hai người vẫn nhìn nhau không động dù cho bọn hắn tư thế hiện tại rất nhiều điểm yếu, nhưng người trong nghề rõ ràng tư thế như vậy cho phép bọn hắn ngay lập tức phản ứng trước đòn tấn công của đối thủ vào điểm yếu đó.

Người động trước là Âu Dương Phi Vân nhưng hắn không động thân mà lại động miệng:

“Diệp sư đệ tại Đông Vực chắc không ít hồng nhan tri kỷ chứ?”

Diệp Phàm lên tiếng đáp:

“Không liên quan gì đến ngươi.”

Âu Dương Phi Vân cười cười trả lời:

“Nhưng có liên quan đến vài người tại Nam Vực đó.”

“Hừ, bớt giở trò làm nhiễu loạn ta tâm cảnh đi.” Diệp Phàm gằn giọng.

Thấy hắn không mắc câu, Âu Dương Phi Vân động thân trước.

Sử dụng Bắc Đẩu Chuyển Thân công, Âu Dương Phi Vân nhanh chóng tiếp cận Diệp Phàm, kiếm trong tay vung lên Thái Cực Kiếm pháp.

Hắn cảnh giới này, mọi chiêu mọi thức đã không quá thiết yếu nữa, tất cả chỉ thành bản năng tinh gọn trong cơ bản kiếm thức như bổ, đâm, chém, quét.

Diệp Phàm không bất ngờ, hắn hô to:

“Kiếm Tam.”

Cùng với đó là khí thế kinh người nổi lên, ánh kiếm va chạm, nhưng lại chẳng có âm thanh gì phát ra.

Âu Dương Phi Vân sử dụng thân pháp liên tục đổi lấy vị trí tấn công vào điểm yếu của Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm cũng không kém, hắn thân pháp hết sức tinh mỹ dường như thuấn di né tránh đường kiếm của Âu Dương Phi Vân.

“Sư huynh nếu thiếu thốn quá có thể bảo ta, ta sẽ cung cấp cho ngươi vài chiêu kiếm pháp cùng thân pháp khác.

Đường đường xuất thân không tầm thường vậy mà bao nhiêu năm qua lại chẳng có sự khác biệt gì cả.”

Âu Dương Phi Vân cười nói:

“Cảm tạ Diệp sư đệ quan tâm. Nhưng sư huynh cho một người luyện một ngàn cú đấm không đáng sợ bằng người luyện một cú đấm ngàn lần.

Giống như hồi tại ngoại môn thi đấu, Ngô Tam Phong luyện nhiều lần chiêu thức đó vì thế mà mới có thể đe dọa sư đệ ‘đầu’.”

Diệp Phàm thoáng chống mất khống chế bèn bị Âu Dương Phi Vân kích thương, nhưng hắn kinh nghiệm phong phú đã lợi dụng tự thân kinh nghiệm mà tránh thoát Âu Dương Phi Vân truy kích.

Hai người tiến hành thăm dò kết thúc.

---

Đã bù đủ, cảm ơn các đạo hữu

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện