Thấy bậc thang do Nam Cung Minh Hà đưa ra, Hàn Sương Nhi thuận lợi bước xuống, Diệp Phàm cũng không muốn làm xấu đi hình ảnh của mình trong mắt mỹ nhân nên cũng thuận theo mà xuống.
Sau đó, Hàn Sương Nhi thuật lại những gì Lưu Linh Nhi kể ra sau đó ánh mắt nhìn thẳng Diệp Phàm.
Diệp Phàm lúc này mới mở lời:
“Chuyện này cũng chỉ là những vấn đề thường thấy tại tu luyện giới.
Tại hạ lúc đó đi ngang qua, lúc này bản mệnh linh kiếm cảm nhận thấy thiên tài địa bảo hấp dẫn nó nên khiến tại hạ tìm kiếm.
Tuy thấy có yêu thú vết tích nhưng lại không thấy nó đâu, mà bảo vật lại không có cấm chế hay thứ gì che giấu khí tức nên đã tiến vào thu thập nó.
Chỉ là vừa thu thập xong rời đi thì bị tam công chúa đuổi theo đòi lấy.”
Lưu Linh Nhi tức tối nói:
“Nhưng ngươi không lý nào lại không biết có chiến đấu ba động, vì thế hành vi đó không khác gì là trộm cắp cả.”
Diệp Phàm lại nói:
“Thứ nhất, bảo vật người tài giỏi có được, đến tay ai giữ được là của người đó.
Thứ hai, ngươi lấy đạo tâm thề dù trước kia hay tương lai khi thấy lộ thiên thiên tài địa bảo, nếu như cam đoan không thèm lấy mà để cho người khác thì ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Diệp Phàm nói như vậy không hề có vấn đề, đó hoàn toàn là cách giải quyết của tu tiên giới, nhưng thực sự ba người ở đây đều hiểu rằng Lưu Linh Nhi tức tối như vậy là do nàng lúc tắm rửa bị Diệp Phàm nhìn thấy.
Hiện tại, có Nam Cung Minh Hà ở đây khiến các nàng không cách nào làm rõ ràng chuyện này.
Sau khi thấy ba người tranh cãi mà mãi không đưa ra được quyết định, lại cảm thấy có vẻ như họ đang có ý né tránh mình nên Nam Cung Minh Hà thức thời lên tiếng:
“Xin lỗi mọi người, ta trưởng bối có lời gọi nên dời đi trước, mọi người cứ tiếp tục.”
Sau đó, nàng nhanh chóng đeo lên mạng che mặt dời đi.
Nàng nói trưởng bối là sự thật, lần này sau khi Âu Dương Phi Vân nắm bắt tình hình tại Tửu Kiếm sơn trang đã cho người thông tri về doanh địa mời Thu Mộng thương hội hai vị trưởng lão tiến về mở lời hợp tác.
Lý do hết sức đơn giản, sau khi Nam Vực đại chiến, những thế lực lớn xuất thân từ Trung Châu đang cắm rễ tại Nam Vực bị nhổ bỏ sạch sẽ, Thu Mộng thương hội trở thành Nam Vực thương nghiệp chúa tể.
Bọn hắn sau khi dành nhiều năm ổn định cùng tiếp quản lấy Nam Vực tiến hành mở ra ánh mắt nhìn về phía Trung Châu.
Mong muốn cái thứ nhất đồng bọn hợp tác chính là Tửu Kiếm sơn trang vì nơi đây nổi tiếng Ma Lua tửu.
Nam Cung Minh Hà sau thời gian tiếp xúc làm quen ăn ý cùng Hàn Sương Nhi đã ngỏ ý muốn hợp tác mong nàng tiếp dẫn để trưởng bối hai bên tiến hành thương thảo.
Sau khi Nam Cung Minh Hà rời đi, bởi vì Lưu Linh Nhi da mặt mỏng không chịu được việc mình bị nhìn trộm cứ đem qua thảo luận như vậy, lại thêm nàng tính tình được nuông chiều từ nhỏ nên không chịu hòa thuận điều giải.
Thế là Hàn Sương Nhi bị kẹp ở giữa cuộc cãi vã của hai người, lần này không khác trước đó Lưu Linh Nhi không giữ được bình tĩnh, còn Diệp Phàm lời nói tỏ vẻ quân tử, không liên quan nhưng câu nào cũng giấu lấy lời châm trọc khiến mọi việc không thể ổn ổn tiến hành.
Ba người sau đó rời đi trong không vui.
Diệp Phàm trên đường trở về, trong lòng đang không vui lại còn bị một cái người chặn đường nói rằng là công tử nào đó tùy tùng muốn mời nói chuyện.
Hắn tức giận từ chối thế là chính thức đắc tội vị công tử đó, là người đến từ một cái cấp một thế lực như Tửu Kiếm sơn trang và là người theo đuổi Hàn Sương Nhi.
Chỉ vì Diệp Phàm được ăn cơm cùng Hàn Sương Nhi.
Ngoài ra, Diệp Phàm cũng đắc tội Lưu Linh Nhi một cái người theo đuổi.
Sau khi Lưu Linh Nhi tức giận rời đi lại gặp Nam Cung Minh Hà, dưới sự nhẹ nhàng dẫn đạo của Nam Cung Minh Hà khiến nàng tìm tới người theo đuổi yêu cầu giúp trừng phạt Diệp Phàm.
“Thiếu chủ, tình hình của Diệp Phàm hiện nay là như vậy.
Trước đó một cái cấp ba thế lực không đáng kể, hiện tại lại có thêm hai cái cấp một thế lực thiếu chủ đã có khúc mắc cùng Diệp Phàm sau khi chúng ta tận lực dẫn đạo.”
Người áo đen cung kính báo cáo.
Âu Dương Phi Vân gật đầu tỏ vẻ đã biết sau đó cho người áo đen dời đi, còn hắn trong lòng tự nói:
“Hai vị thiên tài, mong rằng hai vị trong lần này thi đấu có thể đào móc ra Diệp Phàm phần nào thực lực.”
Ngày hôm sau, vòng thứ hai thi đấu bắt đầu.
Gần ngàn người thi đấu tiến hành chiến đấu một đối một.
Âu Dương Phi Vân cùng Diệp Phàm đều bốc được một cái dễ xơi đối thủ vì thế thuận lợi tấn quan.
Một người thì nhanh gọn nhẹ nhàng giải quyết trận đấu, cái sau thì ẩn giấu thực lực thể hiện đánh ngang tay về sau may mắn thông quan.
“Hừ nghe nói tiểu tử kia đắc tội Ngô quốc tam công chúa vì thế mà bị Long gia thiếu gia chủ tuyên bố sẽ khiến hắn phải trả giá.”
“Không phải hắn trước đó mới đắc tội Huỳnh gia thiếu gia chủ vì tranh chấp phòng trọ sao?”
“Hừ, hắn còn đắc tội Hứa gia thiếu chủ, đắc tội hai cái nhất lưu thế lực thì có hay không Huỳnh gia cũng chẳng khác biệt.”
“Tên kia thực lực như vậy làm sao hắn dám đắc tội bọn họ?”
“Hừ, ngu ngốc phế vật mà thôi, mới có tý tài đã không coi ai ra gì rồi.”
“Chấp làm gì tên ngu ngốc đó.”
Hàng loạt lời bàn tán trong đám người lan truyền nhanh chóng khiến cho mọi người đều rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Là trung tâm của ngôn luận, Diệp Phàm không thèm quan tâm mà lặng yên dưỡng thần chuẩn bị cho lần tiếp theo chiến đấu.
Vòng thứ hai chiến đấu nhanh chóng tiến hành và hoàn thành, vòng thứ ba chiến đấu của gần năm trăm người cũng chia đôi tiến hành.
Lần lượt từng vòng diễn ra, mỗi lần đào thải lấy một nửa người cuối cùng sau một ngày chiến đấu đã chọn ra sáu mươi lăm người tiến hành tinh anh chiến.
Trước đó chỉ là vòng đào thải, sau khi lấy ra hơn sáu mươi người mới tiến hành chia thành tám tổ, rồi bốc thăm một đối một tấn cấp.
Từ đó mỗi tổ sẽ chọn ra một người mạnh nhất tiến hành chiến đấu.
Ngày hôm sau, tinh anh chiến đấu diễn ra.
Âu Dương Phi Vân cùng Long gia thiếu chủ, Hứa gia thiếu chủ, Lưu Linh Nhi cùng Diệp Phàm không có cơ hội gặp nhau.
Trước khi vào vòng tám người mạnh nhất, Âu DƯơng Phi Vân cũng gặp phải một cái tán tu người quen đả bại hắn trở thành lôi đài người mạnh nhất.
Vòng tám người mạnh nhất, Âu Dương Phi Vân gặp một cái khá nổi danh tán tu, hai người chiến đấu có qua có lại, cuối cùng bởi vì thực lực chênh lệch, tầm mắt khác nhau mà Âu Dương Phi Vân chiến thắng.
Hai người tiếp theo là Lưu Linh Nhi cùng Long gia thiếu chủ.
Trận cuối cùng chiến đấu là trận chiến của Diệp Phàm cùng Hứa gia thiếu chủ.
“Hừ, tiểu tử, ngươi may mắn đã dùng hết nên mới gặp phải ta.”
Diệp Phàm nhàn nhạt trả lời:
“Chưa chắc ta đã là người thiếu may mắn.”
Hứa gia thiếu chủ tức giận quát:
“Mạnh mồm mạnh miệng, ngươi chưa hiểu ta thực lực nên mới có thể tự tin như vậy mà thôi.
Đắc tội ta người đều sẽ phải trả giá đắt.”
Diệp Phàm không nói gì chỉ nói:
“Hừ, mình ngươi ẩn giấu thực lực?”
Phía dưới đám người mắng chửi:
“Nghé con không sợ cọp, Hứa gia thiếu chủ đã đạt tới Kiếm thế cảnh giới, tên kia thực lực mới chỉ Kiếm Ý cảnh giới thứ hai mà đã dám mạnh miệng.”
“Đúng là quê mùa tiểu tử không biết thiên tài cùng bản thân khoảng cách.”
Phía dưới đám người sôi trào khinh thường Diệp Phàm, điều này khiến Âu Dương Phi Vân nhớ lại đã lâu cảm giác, cuối cùng trong lòng nhẹ mặc niệm cho Hứa gia thiếu chủ.
---
Còn một chương nữa đang hoàn thành, sẽ có đủ 6 chương cho các đạo hữu.