Trải qua hai mươi đợt chiến đấu, kéo dài hơn mười ngày luận kiếm đại hội thành công chọn ra một ngàn người tấn cấp vòng thứ hai.

Mọi người được nghỉ ngơi một ngày trước khi tiến tới vòng thứ hai thi đấu.

Âu Dương Phi Vân lúc này đang ôm nương tử của mình ngồi bên bàn trà cùng nhau trò chuyện.

Hắn là người xuyên qua vì vậy đối với việc này không có suy nghĩ nhiều, còn định vừa như vậy vừa ngắm phố phường.

Nhưng Nam Cung Minh Hà là bản thổ người, vì vậy tư tưởng không như Âu Dương Phi Vân vì thế sau nhiều lần “công tác tư tưởng” hắn cũng chỉ có thể ôm nàng như vậy khi có hai người mà thôi.

“Thời gian vừa rồi mọi việc với nàng đều thuận lợi chứ?” Hắn vừa ăn múi quýt do nàng đút vừa hỏi.

“Ừm, thiếp thuận lợi làm quen với Hàn Sương Nhi, sau đó cũng thuận lợi làm quen với Lưu Linh Nhi.

Không hiểu vì sao lần đầu gặp mặt thiếp cùng hai người kia hơi có cảm giác xung đột muốn phân ra cao thấp.

Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng chốc mà qua sau cùng cũng thuận lợi làm quen.

Chốc nữa các nàng còn hẹn thiếp đi dạo phố mua trang sức.”

Nam Cung Minh Hà nhẹ nhàng đáp lời, đôi tay nhanh nhẹn bóc từng múi quýt đút cho mình trượng phu.

Âu Dương Phi Vân nịnh nọt nói:

“Nàng luôn là chỗ dựa khiến ta yên tâm nhất.”

“Hứ, dẻo miệng.”

Cuộc trò chuyện chỉ thoáng qua như vậy, sau đó là hắn vui vẻ kể lại vòng thứ nhất chiến đấu cùng với lúc chạm mặt Diệp Phàm.

“Chúng ta đã gặp mặt, lúc ta lên tiếng gọi hắn là Diệp sư đệ vẻ mặt hắn hết sức khó chịu.

Tiếp đến là miệng lưỡi đôi co, hắn phát huy đúng sở trường dùng lời lẽ tỏ vẻ chẳng quan tâm gì nhưng câu câu đều là lời khiêu khích.

Nhưng ta thì chẳng đáp lời, chỉ nói rằng Thanh Nguyệt tôn giả, Tần Thiên Tuyết cuộc sống hết sức thoải mái, bọn họ thanh tâm quả dục cũng quên hắn luôn rồi.

Liễu Tuyết Kỳ vì thấy hắn bỏ rơi nàng lại vì thù hận không cách nào trả nên nản lòng thoái chí lui về bán trà.”

Âu Dương Phi Vân vừa kể vừa thể hiện sự vui vẻ như khoe chiến tích đi cãi lộn.

Nam Cung Minh Hà chỉ vừa nghe vừa bảo hắn sao vẫn còn trẻ con như thế, hai người đều vui vẻ cười đùa.

Chiều hôm đó, khi Nam Cung Minh Hà đến Hàn Băng Nhi nơi ở, hai người đang cùng nhau trò chuyện vui vẻ như chị em thắm thiết bỗng thấy Lưu Linh Nhi từ bên ngoài chạy vào.

Nàng bầu ngực phập phùng, tức tối dậm chân đập tay la lên:

“Sương Nhi tỷ, Minh Hà tỷ hai người phải giúp muội xuất đầu xử lý tên xấu xa kia.”

Nam Cung Minh Hà giả đò không biết nói:

“Tên xấu xa nào chọc muội giận vậy?”

Lưu Linh Nhi lúc này mới nhớ ra chuyện này chưa hề kể vì thế mà nàng nhanh chóng nghiến răng nghiến lợi thuật lại mấy lần gặp gỡ trước với Diệp Phàm.

Sau đó, Nam Cung Minh Hà ôn nhu hỏi han:

“Vậy thì lần này muội lại có khúc mắc gì với hắn mà tức tối như vậy?”

Tiếp nhận Hàn Sương Nhi đưa cho mình ly trà, Lưu Linh Nhi uống hết trong một hơi sau đó lấy lại một chút hiếm hoi bình tĩnh kể:

“Hừ, hôm qua muội tham gia vòng thứ nhất thi đấu, trong lúc đó có thấy tên kia đang chiến đấu nên phân phó thuộc hạ âm thầm theo dõi hắn nơi ở.

Sáng hôm nay muội mới tức tốc tới đó tìm hắn hòng yêu cầu hắn giao ra bảo vật trước đó hắn trộm mất của muội.

Nhưng tên đó mặt dày hết sức không chịu thừa nhận, lại còn mắng muội là được nuông chiều nên không hiểu giang hồ quy củ.

Bởi vì không muốn làm ảnh hưởng tới Hóa Vũ trấn tình hình trị an nên muội tức giận chạy về đây nhờ Sương Nhi tỷ đòi lại công đạo.”

Thấy nàng như vậy, lại nhân có hẹn cùng đi dạo phố mua trang sức hai nữ nhân đồng ý tìm nàng ra mặt.

Đứng trước khách điếm nơi Diệp Phàm đang trọ, Hàn Băng Sương lấy ra mình thân phận lệnh bài để chưởng quỹ thông tri Diệp Phàm có người đến tìm.

Một lát sau, Diệp Phàm từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Lưu Linh Nhi hắn lộ vẻ chán ghét, nhưng khi nhìn thấy hai bóng người thiết tha đứng cạnh nhau trên mặt đều đeo lấy mạng che mặt Diệp Phàm nhanh chóng xóa đi vẻ chán ghét mở lời:

“Hai vị tiểu thư, tại hạ là Diệp Phàm không biết vị nào là Tửu Kiếm chân nhân nữ nhi, và tìm tại hạ có việc gì?”

Hàn Sương Nhi mở lời đáp:

“Tiểu nữ là Hàn Sương Nhi là người tìm Diệp công tử, được biết tiểu muội cùng công tử có xích mích nên đến đây tìm hiểu cùng điều giải làm dịu đi chuyện này.”

Diệp Phàm thấy thế cũng không nói gì, chỉ là trong lòng dâng lên chút khó chịu nhìn về phía Lưu Linh Nhi.

Hàn Sương Nhi lại lên tiếng nói:

“Diệp công tử nếu không chê, tiểu nữ đã tại Danh Tửu lâu đặt chỗ, chúng ta cùng tới đó trò chuyện được chứ?”

Diệp Phàm thoáng vẻ nghĩ ngợi, sau đó thận trọng gật đầu.

Bốn người nhanh chóng di chuyển tới Danh Tửu lâu, tiến lên tầng cao nhất nơi có riêng biệt phòng thuê sau đó tiến hành bàn bạc.

Ý tưởng này do Nam Cung Minh Hà đề xuất, nàng nói rằng:

“Chúng ta là tam đại mỹ nữ, nói rằng Thiên Huyền đại lục tốp đầu thì không chắc nhưng xếp trước mười đảm bảo có phần.

Một cái phẩm hạnh không chính người khi nhìn chúng ta chắc chắn sẽ có những ánh mắt mà tỷ muội ta đã quen thuộc phải chứ?”

Hai người kia gật đầu đồng ý, sau đó Nam Cung Minh Hà mới nói tiếp:

“Vì thế muội đề nghị Sương Nhi tỷ đứng ra làm chủ mời hắn về Danh Tửu lâu dùng bữa điều giải, sau đó để hắn chứng kiến chúng ta dung nhan xem hắn phản ứng như thế nào.”

Trở về hiện tại, ngay khi hai người vừa bỏ xuống mạng che mặt, Diệp Phàm chấn kinh không thôi, nhưng cũng chỉ có thế, ngay sau đó nhanh chóng lấy lại tự chủ, ánh mắt nhìn các nàng chỉ có thanh tịnh thưởng thức chứ không hề có chút nào ô uế thèm thuồng.

“Quả đúng như phu quân nhận định.” Nam Cung Minh Hà âm thầm nghĩ trong đầu.

Nàng không có bất ngờ nhưng Hàn Sương Nhi khi nhìn thấy Diệp Phàm ánh mắt thì cũng hơi bất ngờ vì hiếm có nam tử nào có thể trấn định tự nhiên khi nhìn thấy nàng như vậy, chưa kể bên cạnh còn có Nam Cung Minh Hà cùng Lưu Linh Nhi.

Nhưng cũng chỉ có vậy, sau đó lên tiếng nói:

“Tiểu nữ đứng ra làm chủ tổ chức bữa ăn này, nên xin phép được giới thiệu trước, đây là Linh Nhi muội muội, Ngô quốc tam công chúa, trước đó có khúc mắc với Diệp công tử.

Đây là Minh Hà muội muội, đến từ Nam Vực Thu Mộng thương hội.”

Sau đó, nàng nhìn về phía vẻ mặt đầy tức tối Lưu Linh Nhi ánh mắt trao đổi nhanh chóng sau đó mới nói:

“Được biết Diệp công tử trước đó cùng Linh Nhi muội có khúc mắc khó giải khai, ta cũng đã nghe từ phía Linh Nhi muội nhưng để công bằng cũng muốn nghe thông tin từ phía Diệp công tử, mong công tử đáp ứng.”

Diệp Phàm ánh mắt nhanh chóng liếc qua Nam Cung Minh Hà sau đó bình thản đáp lời:

“Được, ta mấy nay cũng bị quấy rầy, do vậy nếu Hàn tiểu thư đã đứng ra làm chủ ta cũng hết sức vui lòng phối hợp.

Chẳng qua không biết tam công chúa đã kể những gì cho Hàn tiểu thư, tại hạ muốn biết để có thể châm trước câu chuyện.”

Bởi vì biết khúc mắc bên trong ảnh hưởng tới Lưu Linh Nhi danh tiết nên Hàn Sương Nhi giả vờ khó hiểu tỏ vẻ thắc mắc vì sao Diệp Phàm muốn nói như vậy, nhưng Diệp Phàm lại hết sức ngứa đòn đáp:

“Chỉ lo rằng tam công chúa không muốn tại hạ kể ra toàn bộ sự thật mà thôi.”

Hàn Sương Nhi hết sức tức giận nói:

“Diệp công tử, tiểu nữ đã hết sức khách khí, không nghĩ Diệp công tử lại không chịu hợp tác như vậy, phải chăng công tử chột dạ?”

Nàng không muốn bóc trần sự việc ra vì Nam Cung Minh Hà là người mới quen biết, chỉ là hơi có cảm giác thân thiết nên mới để cùng đồng hành, nhưng bởi vì vậy khiến câu chuyện rơi vào đôi chút căng thẳng.

Nam Cung Minh Hà tuy không biết tại sao như vậy, nhưng nàng lại đứng ra làm dịu hai người, nếu không về sau khi nói rõ Diệp Phàm cùng Hợp Hoan tông thánh nữ quan hệ lại lộ vẻ quá nhắm vào Diệp Phàm.

Vì thế mọi chuyện lại tiếp tục được triển khai.

---

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện