Trên võ đài chiến đấu đầy loạn lạc, nhưng trải qua hai cuộc chiến tranh Âu Dương Phi Vân cũng có kinh nghiệm theo dõi chiến trận, vì thế hắn không gặp khó khăn để đánh giá tình hình võ đài.
“Âu Dương huynh nghĩ đợt này vị đạo hữu nào có cơ hội thông qua?”
Một vị tán tu kiếm khách đứng bên cạnh Âu Dương Phi Vân hỏi.
Âu Dương Phi Vân nhìn hắn, một vị đạo hữu mà hắn làm quen trước đó, mỉm cười đáp lời:
“Võ đài khá loạn lạc nhưng có bốn nhóm là chiến đấu hết sức ăn ý, công thủ nhịp nhàng, tuy không xác định được ai sẽ thông qua nhưng đại khái sẽ đến từ bốn nhóm đó người.”
Vừa nói hắn vừa chỉ hướng bốn nhóm kiếm khách kia.
“Ta cũng cho là như vậy.” Vị tán tu kia đáp lời.
Âu Dương Phi Vân chỉ nhìn hắn cười mà không nói gì cả.
Cuối cùng đúng như dự đoán của Âu Dương Phi Vân, một nhóm bốn người thuận lợi thông quan, một vị còn lại đến từ nhóm sáu người nhưng hắn bị đào thải cuối cùng nên thông quan.
Đợt thứ hai chiến đấu bởi vì có thời gian chuẩn bị đủ lâu nên chiến đấu bớt hỗn loạn hơn nhiều, số nhóm được tập hợp cũng nhiều hơn.
Ấy vậy mà cuối cùng thông quan chỉ có một nhóm ba người cùng một cái kiếm khách, đặc biệt ở chỗ vị kiếm khách này cả trận chỉ tránh đông tránh tây, thậm chí nhiều lúc giả ch.ết.
Ngoài ra còn một vị kiếm khách nghiến răng nghiến lợi nhìn tên kiếm khách tránh đông tránh tây bởi vì thấy tên kia một mình, hắn và đồng đội cùng với nhóm ba người có ý định đào thải kẻ lẻ loi.
Nhưng tên đó không khác gì con gián, về sau quá mệt mỏi lại thêm hắn đồng đội lộ ra sơ hở dẫn đến bị đào thải.
Đợt thứ ba người, Âu Dương Phi Vân nhìn về phía thứ ba lôi đài và thấy Diệp Phàm tiến lên, hắn hứng thú nhìn sang thứ ba lôi đài quan sát.
“Chà chà, Diệp sư đệ vẫn kiêu ngạo như ngày nào, trực tiếp cự tuyệt mấy nhóm mời chào một mình cân tất.”
Trên lôi đài, chỉ có một mình Diệp Phàm là lẻ loi không có đồng bọn, hắn trở thành người khác nghĩ quả hồng mềm thế nên có một nhóm làm chim đầu đàn muốn đào thải hắn.
“Hừm, bốn người kia không phải là Diệp Phàm đối thủ rồi.” Âu Dương Phi Vân nhanh chóng đánh giá.
Bởi vì Diệp Phàm giấu nghề, tuy nhìn bốn người kia đang áp chế, Diệp Phàm chỉ cố gắng né tránh nhưng bốn người phối hợp có quá nhiều chỗ không thông thuận.
“Haiz, đúng là khí vận chi tử, cố tình tỏ ra gần như bị đào thải chỉ may mắn mới thoát nạn dẫn tới những nhóm khác coi thường không tấn công mà tập trung càn quét gần nhất đối thủ.”
Số lượng người trên lôi đài càng lúc càng giảm, nhiều nhóm đã nhàn rỗi hơn lúc này quan sát thấy Diệp Phàm vẫn còn “may mắn tồn tại” vì vậy đã có chút nghi ngờ.
Thế là bọn họ hợp lại cùng nhóm trước đó tấn công hòng muốn đào thải Diệp Phàm.
Chỉ là dẫu có thêm năm người nhưng mà Diệp Phàm vẫn có thể “may mắn” không bị đào thải thôi.
“Các vị đạo hữu cố gắng lên, để xem Diệp Phàm ứng đối các ngươi như thế nào?”
Âu Dương Phi Vân trong lòng cổ vũ chín người kia.
Nhưng cho tới đợt thứ ba chiến đấu kết thúc nhóm kia người lần lượt kiệt sức rồi không giữ được bình tĩnh dẫn tới Diệp Phàm hiểm chi lại hiểm đào thải toàn bộ.
Cuối cùng là Diệp Phàm cùng nhóm bốn người khác thuận lợi tấn cấp.
Các đợt tiếp theo tuy có những cá nhân khá hay nhưng để mà có thêm được cá nhân có thể may mắn tấn cấp thì lại không có.
Đợt thứ chín, Âu Dương Phi Vân lên đài.
Diệp Phàm quan sát toàn bộ lôi đài, cho đến thứ sáu võ đài hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc, bóng người mà hắn hễ nghĩ tới là khó mà kiềm chế sự tức giận.
Âu Dương Phi Vân trên lôi đài cũng nhìn về phía Diệp Phàm mỉm cười gật đầu.
Cừu nhân nhìn nhau đỏ mắt không thôi.
“Âu Dương huynh, chúng ta một nhóm năm người cứ tiến hành như đã thảo luận trước đó chắc chắn sẽ thuận lợi tấn cấp.”
Một vị tán tu khác lên tiếng, hắn là người tập hợp đội ngũ năm người này, gương mặt hiền lành chất phác khiến người khác hết sức có thiện cảm.
“Được, đợt đầu ta sẽ nghỉ ngơi, sau đó thay phiên nhau nghỉ ngơi đúng chứ?”
Âu Dương Phi Vân đáp lời.
Sau đó, năm người nhìn nhau gật đầu.
Bọn hắn chiến thuật là chiếm lấy một góc của võ đài, bốn người lần lượt sẽ chống chọi các đợt công kích, tuy đứng ở góc nguy cơ bị rớt đài rất cao nhưng chỉ cần đối phó chính diện công kích.
Bốn người làm tường để một người quan sát và nghỉ ngơi, rồi lần lượt thay phiên nhau vừa để thuận lợi thông quan vừa để nghỉ ngơi dưỡng sức tránh bạo lộ nhiều bài vở.
Trọng tài vừa ra hiệu chiến đấu bắt đầu, vị lâm thời đội trưởng ra hiệu:
“Mọi người, góc võ đài hướng đông, toàn lực công kích.”
Năm người bộc phát thực lực áp đảo đứng trong phạm vi góc võ đài phía đông nhóm ba người chỉ trong nháy mắt đào thải bọn hắn.
Âu Dương Phi Vân vì là người được nghỉ ngơi thứ nhất nên vừa rồi hắn cũng phải tấn công đầu là mũi nhọn đợt tấn công vừa rồi.
“Tốt lắm, tiến hành như kế hoạch đã bàn, Âu Dương huynh tranh thủ nghỉ ngơi, chúng ta chỉ cần đảm bảo không bị đột ngột tập sát dẫn tới bị loại bỏ như nhóm vừa rồi là được.”
“Được, mọi người cố gắng.”
Chiến đấu diễn ra, có mấy nhóm người né tránh trung tâm chiến đấu, thấy bọn hắn cố thủ tại góc ngay lập tức lao tới hòng đoạt lấy vị trí.
Bởi vì đứng ở góc chỉ cần ứng đối hai mặt công kích nhưng đứng tại biên thì phải đối ứng ba mặt công kích, đứng tại trung tâm thì tứ bề thọ địch.
Do vậy, các đội ngũ cũng muốn chiếm lấy vị trí góc, đó là kinh nghiệm từ những tràng chiến đấu trước.
Năm nhóm ập tới hòng đào thải Âu Dương Phi Vân nhóm, một nhóm còn lại đột ngột dừng lại ý đồ ngư ông đắc lợi thấy thế bốn nhóm kia bất ngờ dừng lại.
Chỉ trong điện quang hỏa thạch nhóm kia bị năm nhóm còn lại ngay lập tức đào thải do bị đánh gục.
Sau đó sáu nhóm nhìn nhau không chịu hành động, sáu nhóm người đại khái có tới ba mươi người nhìn nhau.
Âu Dương Phi Vân lên tiếng:
“Các vị, hợp tác đi, về sau sáu nhóm chiến đấu.”
Hắn thông điệp rất rõ ràng, ngắn gọn chỉ là như những đợt trước không phải ai cũng sẵn lòng tin tưởng nhau.
Vị đội trưởng tán tu lại lên tiếng:
“Hai nhóm thay nhau nghỉ ngơi trong góc.”
Thấy bọn họ vẫn do dự, Âu Dương Phi Vân lên tiếng:
“Dù sao góc nhỏ chỉ có hai nhóm cùng lúc tấn công bọn ta được, ba nhóm còn lại sẽ làm gì, ai tấn công trước thì lên đi.”
Cuối cùng, sáu nhóm tại góc phía đông ăn ý lao vào giả vờ chiến đấu.
Bọn hắn không nói sẽ đồng ý đánh qua đánh lại nhịp nhàng đổi vị trí cho nhau khiến cho chiến đấu như hết sức hỗn loạn.
Nếu có nhóm nào ý đồ thừa dịp tập kích sẽ bị bọn hắn hợp lực đào thải.
Sau một hồi chiến đấu qua lại, Âu Dương Phi Vân nhân cơ hội nghỉ ngơi truyền âm cho đồng đội:
“Chỉ còn hơn một nửa đội ngũ, võ đài thưa thớt, sẽ có kẻ phản bội.”
Bốn người kia khẽ gật đầu đồng ý, điều này cũng đã được bàn bạc trước đó vì vậy bọn họ trong lúc đổi ca đã giả vờ để lộ sơ hở.
Ngay lập tức, hai nhóm người cắn câu tập kích bất ngờ bọn hắn.
Nhân số chỉ chênh nhau hai người, lại thêm Âu Dương Phi Vân nhóm người có sự chuẩn bị từ trước thế là hiểm chi lại hiểm bung sức đào thải hai nhóm phản bội kia tiến hành chiếm lấy vị trí góc.
Mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt khiến những nhóm còn lại không kịp phản ứng, thế là mong manh liên minh sụp đổ, cùng lúc đó các nhóm khác cũng thành công đả bại đối thủ, số lượng giảm mạnh chỉ còn lại hơn ba mươi người.
Bọn họ tạm dừng nhìn nhau, tổng cộng còn lại bảy nhóm, bốn nhóm chiếm góc, ba nhóm chiếm biên.
Về sau chiến đấu cũng không có gì, chỉ là dùng thực lực đả bại đối thủ và nhóm của Âu Dương Phi Vân đào thải ba nhóm khác nữa thuận lợi tấn cấp.
---