Diệp Phàm hiệu suất rất cao, vừa mới tới Vũ Hóa trấn đã xảy ra tranh chấp, hắn không quen nhìn kẻ khác cậy thế bắt nạt người khác do vậy đã hành hiệp trượng nghĩa.
Sau đó, oan gia ngõ hẹp lại gặp nhau khi Diệp Phàm thuê trọ cùng chỗ với tên công tử kia, hai phe đánh nhau cuối cùng Diệp Phàm thẳng tay phế bỏ tên công tử sau đó là ra tay chống lại người hộ đạo rồi đắc tội với thế lực đó.
“Được rồi, làm rất tốt, đây là phần thưởng của ngươi.” Âu Dương Phi Vân lấy ra hai trăm viên trung phẩm linh thạch ném cho tiểu nhị.
Hắn ra tay rất hào phóng, vì vẫn cần bọn họ làm việc giúp mình nên không keo kiệt được.
Nhìn lại trong tay lưu ảnh thạch, hắn hoàn toàn xác định đối phương là Diệp Phàm, thêm vào báo cáo về hướng đi của Hàn Sương Nhi cùng Lưu Linh Nhi thì hôm nay hai người kia đã bắt gặp Diệp Phàm.
Chỉ là gặp mặt tại khu vực thuê phòng và thấy bọn họ tranh chấp.
“Lưu Linh Nhi, hi vọng ngươi phát huy hết năng lực của mình tô đen Diệp Phàm hình tượng giúp ta.”
Âu Dương Phi Vân trong lòng tự nhủ, lúc này hắn nhìn về phía Nam Cung Minh Hà nói:
“Hai người Hàn Sương Nhi cũng Lưu Linh Nhi đích thị là hai vị khí vận chi nữ.
Nàng xem, bọn họ đều xinh đẹp tất nhiên là thua nàng, lại khởi đầu đã có dây dưa tuy là khúc mắc với Diệp Phàm nhưng chắc chắn không sai vào đâu được.”
Nàng chỉ hừ lạnh một tiếng:
“Hừ, đồ dẻo miệng, thiếp biết mình cần phải làm gì mà.”
“Nương tử ta thật sự rất xinh đẹp và tài giỏi mà. Hí hí hí.”
Âu Dương Phi Vân cười đê tiện còn Nam Cung Minh Hà đầy mặt ghét bỏ.
Thời gian tới gần với luận kiếm đại hội, kiếm tu từ khắp mọi nơi đổ về Vũ Hóa trấn thỉnh thoảng tuy có tranh chấp xảy ra nhưng về phía Diệp Phàm thời gian này lại hết sức an phận trong khách sạn.
Diệp Phàm đang luyện một viên đan dược, đan này là một loại đặc biệt đan dược không dùng cho người mà lại dùng cho khí linh.
Mục đích lần này của Diệp Phàm khí tới Tửu Kiếm sơn trang chính là dựa vào kiếm mộ uẩn dưỡng khí linh kết hợp với viên này đan dược giúp khí linh trưởng thành cấp tốc.
“Thật là may mắn, không ngờ trên đường đi tới đây lại có thể đạt được Linh Thần Địa Tủy.
Chỉ là cũng vì thế mà dây dưa với một cái khó chịu nữ nhân, thật là đen đủi mà.”
Diệp Phàm vừa thong dong luyện đan vừa suy tư.
Thời gian qua hắn tại khách điếm cũng nghe nhiều vị khách nhân thảo luận nên có nắm bắt được nhiều vị nổi bật đối thủ, tuy nhiên chẳng có kẻ nào đủ để vào mắt hắn.
Đối với Diệp Phàm, chỉ có một người để hắn ghim vào trong lòng đến tận bây giờ là Âu Dương Phi Vân, kẻ duy nhất khiến hắn chật vật như vậy, nếu không đáp lại thì uổng cho hắn là Thượng giới cường giả.
Thời gian trôi qua, trong phòng đan hương lượn lờ, Diệp Phàm bản mệnh linh kiếm rung động không thôi tỏ vẻ thèm khát vô cùng đối với viên đan dược.
“Tiểu tử, ngươi cứ bình tĩnh bây giờ chưa phải lúc, còn món khác nữa cùng ăn thì mới tuyệt phối.”
Diệp Phàm vừa vỗ lấy lò luyện đan sau đó thong thả lấy ra bình ngọc dùng linh lực bao bọc lấy viên đan dược kia sau đó cất vào trong bình ngọc rồi bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
Cho đến lúc này Diệp Phàm bản mệnh linh kiếm mới yên lặng trở lại.
“Boong, boong, boong.”
Ba tiếng chuông vang dội từ Tửu Kiếm sơn trang hạch tâm chi địa vang vọng khắp Vũ Hóa sơn.
Chuông reo ba tiếng cũng bão hiệu cho Luận Kiếm đại hội chính thức bắt đầu, toàn bộ người tham dự tiến hành tập hợp tại Tửu Kiếm quảng trường lúc này đã dựng sẵn tám cái lớn võ đài.
Âu Dương Phi Vân đứng trong đám người, một bộ thanh sam y phục, dáng người thẳng tắp tràn ngập tự tin nhẹ nhàng đánh giá lấy xung quanh tất cả mọi người.
Trong tất cả mọi người hắn nhận ra vị trí của mấy vị tán tu trước đó làm quen, bọn họ cũng nhận ra hắn sau đó đều gật đầu tỏ ý chào hỏi.
“Chào mừng toàn bộ các vị đồng đạo tới hưởng ứng chúng ta luận kiếm đại hội.”
Tửu Kiếm chân nhân giọng nói vững vàng thình lình vang lên, sau đó là một vị điển hình trung niên kiếm khách mặc dù giọng nói vững vàng nhưng ngoại hình lại trái ngược với giọng nói.
Đầu tóc tuy được buộc gọn nhưng vẫn có những sợi tóc khó chiều chỉa ra tứ phía không có quy tắc nào.
Gương mặt điển hình của một người nghiện rượu lâu năm.
Trang phục cũng điển hình của một vị thường thường kiếm khách, bội kiếm cũng là một thanh điển hình linh kiếm, lủng lẳng ngang đùi là một hồ lô rượu điển hình của một người yêu rượu.
Ngoài giong nói ra thì để hình dung Tửu Kiếm chân nhân chính là điển hình của một tên kiếm khách nghiện rượu.
“Sau rất nhiều lần tổ chức luận kiếm đại hội, lần này Tửu Kiếm sơn trang tiếp nối truyền thống lâu đời tiếp tục tổ chức luận kiếm đại hội.
Tại luận kiếm đại hội, người tu vi thấp nhất chính là Sinh Tử cảnh, cao nhất là Ngộ Pháp cảnh nhưng dưới Tửu Kiếm đại trận tu vi của mọi người bị áp chế về Sinh Tử cảnh.
Vì là luận kiếm nên đại hội chỉ luận dùng kiếm và hiểu kiếm, những thứ gia trì như pháp tắc sẽ bị hạn chế vì các vị cũng hiểu đó là dùng uy thế của đất trời mà gia trì.
Có vị đạo hữu nào cảm thấy không đồng ý về quy định của đại hội hay không?”
Sau khi Tửu Kiếm chân nhân ánh mắt đảo qua toàn trường mà không thấy ai có phản ứng gì, ông ta mới lên tiếng:
“Tốt lắm, tưởng rằng năm nay có thể đuổi đi vài cái đạo hữu, nhưng thôi ta tuyên bố mười năm một lần luận kiếm đại hội do Tửu Kiếm sơn trang chính thức bắt đầu.
Các vị đạo hữu để ý mình lệnh bài, tại vị trí ô trống sẽ hiện lên các vị lôi đài, tại đó sẽ có trọng tài phổ biến cụ thể quy tắc.
Chúc cho chúng ta sẽ thuân lợi ngộ đạo, kết giao đạo hữu.”
Âu Dương Phi Vân cầm lấy bản thân lệnh bài, hắn được phân về lôi đài thứ sáu vì thế chậm rãi tiến về lôi đài thứ sáu vị trí.
“Các vị chờ đợi một chút để toàn trường ổn định, sau đó ta sẽ phổ biến quy tắc.”
Tửu Kiếm sơn trang luận kiếm đại hội bao đời nay đều tổ chức như vậy, hết sức tùy hứng, nghe đồn có thời điểm bởi vì nhiều vị có xích mích trong lúc di chuyển lại chen chúc va chạm nhau dẫn tới tại chỗ chiến đấu.
Tất cả mọi người lại hứng thú xem xét cuối cùng xem bọn họ chiến đấu xong mới trở về lôi đài và đã là hai ngày sau.
Hai người kia lúc đầu chiến đấu chỉ là nhất thời bực tức nhưng bởi vì nhiều người quan chiến lại không có ai can vì thế xuống đài không được cuối cùng chiến đấu đến phân ra thắng bại mới dừng.
Trận chiến đó có mấy cái thực lực yếu cũng bị ảnh hưởng thế là chưa chiến đấu đã đào thải được một nhóm kiếm tu.
Một thời gian sau, khi toàn trường đã tề tụ tại đúng khu vực võ đài của mình các vị trọng tài lần lượt thông báo quy tắc.
“Lần này đại hội có tới gần hai vạn đạo hữu tới tham dự, vì thế mỗi võ đài sẽ có gần hai ngàn vị đạo hữu tham gia chiến đấu, mỗi đợt chia thành một trăm người tham gia quần chiến.
Mỗi đợt lấy ra năm người thuận lợi vào vòng trong.
Lên đài không có quy tắc, ngoại trừ việc giết ch.ết người khác, dù sao quá nhiều người sơn trang không đủ người dọn xác cho quý vị.”
Ngay sau lời đó của trọng tài, chiến đấu chính thức bắt đầu.
Âu Dương Phi Vân thuộc đợt thứ chín người, bởi vì quá nhiều người nên cũng không biết ai là người sẽ cùng đợt với mình do vậy hắn cũng không bận tâm quá nhiều mà cẩn thận quan chiến.
Đợt thứ nhất võ đài đám người khi lên đài có nhiều người ngay lập tức kết thành đội ngũ bao bọc lấy nhau sưởi ấm, có nhóm ba người, nhóm mười người cũng có nhóm chỉ đủ năm người.
Tình trạng trăm người quần chiến hết sức không có quy tắc, dẫu cho người mạnh nhưng bị quần ẩu cũng không dễ để vượt qua.
“Đúng là Tửu Kiếm sơn trang làm việc tùy hứng, qua vòng này không cần biết thực lực ra sao nhưng nếu qua được hoặc là nổi trội tuyệt đối, hoặc là may mắn hoặc là kiếm khách nhóm đoàn kết phối hợp.”
Âu Dương Phi Vân nhẹ nhàng đánh giá.
---