Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Âu Dương Phi Vân đến Tửu Kiếm sơn trang, bởi vì mười năm một lần luận kiếm đại hội đã đến gần nên nhiều vị kiếm tu cũng mộ danh mà đến.

Khác hẳn hai tuần trước, bây giờ người qua lại trong Tửu Kiếm sơn trang không thể nói là mười phần nhưng chín phần chín bên thân mang theo kiếm là có.

Người qua lại muôn hình sắc thái, Âu Dương Phi Vân đang cùng mình nương tử đi dạo, hắn bỗng nhìn thấy người quen bèn lên tiếng chào hỏi:

“Lỗ huynh, Lỗ phu nhân huynh đi đăng ký tham gia luận kiếm đại hội đó sao?”

Hai người kia lúc này mới để ý từ phía đối diện tiến về Âu Dương Phi Vân vợ chồng, vị Lỗ nam tử kia lúc này mới lên tiếng:

“A, Âu Dương huynh, bọn ta vừa đi đăng ký về, huynh giờ mới đi đăng ký à?”

“À không, ta đã đăng ký trước đó, hiện tại là đi dạo mà thôi.”

Họ Lỗ phu phụ là hai vị tán tu khá có tiếng tại Trung Châu, cả hai tu vi tuy chỉ là Sinh Tử cảnh viên mãn nhưng lại có một bộ hợp kích công pháp có thể để bọn hắn chiến lực đạt tới Niết Bàn cảnh sơ kỳ.

Âu Dương Phi Vân vì muốn tham khảo lấy hợp kích công pháp cùng chiến đấu nên chủ động tìm hiểu và kết bạn với mấy cái tán tu nổi danh với hợp kích chi pháp.

Tuy Nam Cung Minh Hà không dùng kiếm nhưng để tham khảo cùng trao đổi tâm đắc thì cũng không có gì là khó khăn cả.

“Mong là lần này luận kiếm có cơ hội được đối mặt cùng Lỗ huynh và Lỗ phu nhân.”

“Ta cũng mong là như thế.”

Hai người nhẹ nhàng trao đổi sau đó tạm biệt dời đi.

Âu Dương Phi Vân lượn lờ đi dạo chủ yếu là để xem Diệp Phàm đã tới chưa, về sau khi đã kết bạn đủ nhiều hắn cũng được nghe chia sẻ về một số kẻ nổi danh gần đây, nhưng cũng chưa từng nghe tới cái nào nổi danh có họ Diệp.

“Chẳng lẽ tên kia còn phải đổi cả họ, hay là chắc chắn sẽ làm một cái vô danh người, rồi đến nghe trào phúng sau đó là nghịch tập đánh mặt tất cả mọi người.”

Âu Dương Phi Vân trong lòng nổi lên suy nghĩ.

Cuối cùng, hắn nhìn về phía Nam Cung Minh Hà nói:

“Nương tử, có lẽ nàng không cần phải che giấu dung mạo nữa, giờ cứ đeo mạng che mặt là được.”

Nam Cung Minh Hà nghe vậy hỏi lại:

“Chàng định để cho thiếp hấp dẫn lấy Diệp Phàm sao?”

Âu Dương Phi Vân gật đầu đáp:

“Phải, dù sao cũng cần phải biết tên kia hiện đang như thế nào, có thêm thông tin mới có thể có kế hoạch đối phó chính xác được.”

Lúc này, tại Tửu Kiếm sơn trang đỉnh núi, trong phòng của Tửu Kiếm chân nhân nữ nhi, hai cái thiếu nữ đang cùng nhau trao đổi gì đó.

“Sương nhi tỷ, lần này tỷ phải giúp ta trả thù tên đáng ghét đó.” Một cái xinh xắn tiểu thiếu nữ đang nghiến răng nghiến lợi nói khi nghĩ về lúc đó.

Nàng là Lưu Linh Nhi, Ngô quốc tam công chúa, là một vị công chúa được vua cha cùng các huynh trưởng hết mực thương yêu do vậy nên tính tình điêu ngoa, điển hình của một vị tsundere loli.

“Từ từ đã Linh Nhi, muội phải cho ta biết tên đáng ghét mà nàng nói là ai đã chứ.”

Lần này lên tiếng là một vị toát ra băng sương khí chất nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng ân cần.

Nàng chỉ ngồi đó lắng nghe, không thể hiện gì nhưng hễ ai nhìn vào cảnh tượng lúc này cũng sẽ chỉ bị nàng hấp dẫn ánh mắt đầu tiên.

Lưu Linh Nhi giọng đầy khó chịu đáp lời:

“Hừ, muội còn không biết tên đáng ghét đó là ai, chỉ là hắn dám rình muội tắm rửa, về sau lại còn dùng mưu hèn kế bẩn trộm mất một chỗ cơ duyên do muội cùng mấy vị hộ vệ tân tân khổ khổ chiến đấu với yêu thú mới có được.

Nhưng mà tên đó là một tên kiếm tu, về sau dưới sự điều tr.a của muội thì chắc chắn rằng hắn mục đích lần này là tới tham gia luận kiếm đại hội.”

Sợ người đối diện chưa chịu giúp đỡ, Lưu Linh Nhi còn góp nhặt một số lời đồn để miêu tả kẻ kia là một tên xấu xa, bắt nạt nữ tử nhà lành, thậm chí vô cớ đồ diệt một gia tộc.

“Được rồi Linh Nhi, muội không cần lo lắng, Sương Nhi tỷ sẽ giúp ngươi đối phó tên xấu xa đó.”

Hàn Sương Nhi lên tiếng đáp lời.

“Cảm tạ Sương Nhi tỷ, muội biết tỷ rất yêu thương muội mà.”

“Hừ, chỉ có thế mà thôi, nếu không phải vậy chắc muội dù có đến đây cũng còn lâu mới tới tìm ta đúng chứ?”

Ở trên đường, Diệp Phàm không biết rằng mình đã bị hai cái nữ tử ghim lấy, còn hai nữ tử kia cũng không hề biết rằng bên cạnh thiếp thân thị nữ lại nghe không sót tý nào những lời các nàng nói.

Ngày hôm sau, ở Tửu Kiếm sơn trang khu vực dành cho gia nô ở, Hàn Sương Nhi thiếp thân thị nữ lúc này đang âu yếm cùng nàng người yêu.

Nàng vui vẻ kể lấy chuyện nàng tiểu thư cùng Lưu Linh Nhi câu chuyện, đối với nàng cùng đối với hai người kia đây cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, mà nàng kể cho mình người yêu nghe cũng bởi vì muốn làm sáng rõ hình tượng ghét ác như cừu của mình tiểu thư thôi.

Nhưng thông tin, lại là thứ hàng hóa mà với ngươi là không quan trọng nhưng với người khác lại chính là thứ quyết định kết quả của nhiều thứ.

“Chủ thượng, một viên ám tử trong số chúng ta báo lại đã xác định được Diệp Phàm chính xác đang tới Tửu Kiếm sơn trang, hắn cũng đã đắc tội Ngô quốc Tam Công chúa và bị nàng phối hợp cùng Tửu Kiếm chân nhân nữ nhi tiến hành đối phó.”

Âu Dương Phi Vân cười nói:

“Các ngươi làm rất tốt, nhưng nên đảm bảo bản thân bí mật, chúng ta đang trong giai đoạn cắm rễ, mỗi một thiệt hại đều làm chậm đi chúng ta kế hoạch rất nhiều.”

Sau đó, hắn cho người áo đen dời đi, rồi mới nhặt lấy trên bàn một viên ngọc bội, truyền linh lực vào đó để cho gọi tiểu nhị tiến tới.

Một lúc sau, một cái lanh lợi tiểu nhị đon đả mở lời:

“Âu Dương công tử, ngài cho gọi tiểu nhân.”

Âu Dương Phi Vân ngồi uống trà, thấy tên tiểu nhị này dáng vẻ bèn bật cười nói:

“Ngươi cứ làm như mấy cái tú bà ở thanh lâu đang chào khách ấy không bằng.”

Nói câu đó xong hắn bỗng giật mình thon thót nhìn lại đang ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn phố phường nương tử.

Nàng không nói gì, chỉ là ánh mắt của nàng đủ nói lên rất nhiều điều.

Lỡ miệng rồi, Âu Dương Phi Vân chấp nhận hậu quả sau đó lấy ra một trăm viên trung phẩm linh thạch rồi cẩn thận dặn dò:

“Ngươi cầm lấy kinh phí, sau đó nhanh chóng liên hệ chính ngươi các huynh đệ, để bọn hắn thu thập lấy nơi đây những chuyện thị phi như cái nào đó vô danh tiểu tốt đắc tội một cái nổi tiếng tán tu hoặc thiên kiêu vì tranh chấp phòng trọ hoặc vì bảo vệ kẻ yếu đặc biệt là nữ tử.

Hễ có tiếng động là ngươi ghi chú lại, nếu có được kẻ đó chân dung cùng ghi lại tác phong hoặc phong cách chiến đấu thì ta sẽ thưởng thêm.

Ngoài ra, để ý lấy Tửu Kiếm chân nhân nữ nhi hướng đi cùng Ngô Quốc tam công chúa hướng đi.

Các ngươi không cần chủ động điều tra, chỉ cần rải người đủ rộng thành mạng lưới thấy người xuất hiện là báo lại.

Đừng để bị các nàng hộ vệ phát hiện đang theo dõi các nàng là được.

Làm tốt chuyện này có ngươi phát tài cơ hội nhưng để lộ ra ta thì lúc đó hậu quả ngươi tự chịu.

Biết chứ?”

Tên tiểu nhị đầu gật như con gà mổ thóc, đáp lời:

“Công tử cứ yên tâm, ta sẽ đảm bảo sẽ làm tốt việc công tử giao, sẽ không để ngài bị bại lộ.”

“Tốt, ngươi đi đi.”

Âu Dương Phi Vân phất phất tay đuổi hắn đi, sau đó mặt mũi đầy nịnh nọt quay ra nhìn mình nương tử nhưng chỉ nhận được câu trả lời:

“Chờ tối nay chàng biết.”

Sau đó là vẻ mặt khổ sở của Âu Dương Phi Vân.

---

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện