Chuyến đi này Nam Cung Minh Hà bỗng trở lại như thời thiếu nữ, mặc dù Âu Dương Phi Vân đề nghị nàng biến ảo khuôn mặt để thoải mái đi lại nhưng nàng lại chỉ dùng mạng che mặt.

Cuối cùng, hắn đành chiều nàng vì sợ bị giận dỗi.

Nhưng đúng là khí vận chi nữ đi đâu cũng là vạn chúng chú mục, chỉ được một chốc đã có một tên hoàn khố công tử ca chỉ nhìn qua ánh mắt Nam Cung Minh Hà đã bị hớp hồn.

Khi hai người đang cùng nhau xem một số đồ nữ trang ở quầy hàng ven đường, một cái tùy tùng đến vỗ vai Âu Dương Phi Vân nói:

“Vị huynh đài này, ta công tử là Triệu gia thiếu gia chủ muốn mời hai vị cùng thưởng thức bữa ăn.”

Tên tùy tùng đưa tay ra hiệu cho hai người nhìn về cách đó không xa Thúy Vũ lâu ở phía tầng ba một cái tỏ ra nho nhã công tử ca.

Âu Dương Phi Vân nhìn về phía Nam Cung Minh Hà ánh mắt muốn nói rằng:

“Đó, phiền phức tới rồi đó.”

Nàng chỉ nhìn hắn, ánh mắt đầy ý cười và tinh nghịch.

Hai người thuận lợi theo tên tùy tùng tiến về Thúy Vũ lâu tầng ba, tại đó có một vị công tử ca dáng vẻ nho nhã đang nghe cầm sư chơi đàn, thấy hai người tiến tới hắn vui vẻ đứng dậy mời cả hai nhập tọa.

“Hai vị mời ngồi, ta là Triệu Nhất Long gia thiếu gia chủ nhìn thấy hai vị là hiệp khách nổi lên hứng thú muốn nghe hai vị kể lấy giang hồ chuyện vui vì thế mạo muội mời cả hai tới cùng thưởng thức với ta bữa tiệc này.”

Hắn tươi cười mời, tuy nhiên bên ngoài mấy cái hộ vệ đã âm thầm tiềm phục ngoài cửa chỉ cần mọi điều không thuận lợi bọn hắn sẽ xông vào dùng uy thế hòng đe dọa hai người bắt đi vào khuôn khổ.

Âu Dương Phi Vân lại nhìn về phía nương tử, chỉ thấy người sau hai mắt trêu đùa thế là thuận theo nhập tọa.

Nam Cung Minh Hà thấy đùa nghịch vui vẻ vì vậy cũng nhập tọa ngồi bên cạnh trượng phu sau đó nhẹ nhàng cởi bỏ mạng che mặt.

Chỉ thấy phía trên đài nữ cầm sư vậy mà khoảnh khắc đó tiếng đàn thoáng lạc nhịp chưa kể tới phía đối diện Triệu thiếu gia lúc này như bị hớp hồn, theo Âu Dương Phi Vân góc nhìn hắn chẳng khác gì Chư Bát giới đối mỹ nhân cả.

“Cảm tạ Triệu công tử khoản đãi.” Âu Dương Phi Vân lên tiếng đánh tan bầu không khí.

Triệu Nhất Long lúc này mới giật mình cố che lấp lấy vẻ thất thố vừa rồi mới mở miệng:

“Hai vị cứ tự nhiên.” Hắn đưa tay mời.

Sau đó, cả hai nếm thử tại trung tâm món ăn, rồi cùng đặt đũa xuống hỏi.

“Không biết Triệu thiếu gia là muốn nghe chuyện gì từ phía chúng ta?” Âu Dương Phi Vân mở miệng hỏi.

Triệu Nhất Long nho nhã trả lời:

“Không biết hai vị từ nơi nào tới đây, cùng không biết hai vị tôn tính đại danh.”

Âu Dương Phi Vân lúc này mới đáp lời:

“Ta là Âu Dương Phi Vân, còn đây là tiện nội từ Nam Vực mộ danh mà tới muốn được nhìn thấy Trung Châu thanh niên tài tuấn dáng vẻ.”

Cũng không phải Âu Dương Phi Vân cố ý thất lễ, chẳng qua hắn phối hợp cùng Nam Cung Minh Hà đùa nghịch mà thôi.

Bữa cơm diễn ra hết sức hòa thuận, mọi người trao đổi vui vẻ chỉ là đến cuối Triệu Nhất Long mở miệng:

“Hai vị cùng ta nói chuyện hết sức hợp ý nhau, một bữa cơm là không đủ thỏa mãn ta hứng thú, nên muốn mời hai vị tiến tới ta Triệu gia để thỏa đạo đãi khách.”

Âu Dương Phi Vân bày ra vẻ mặt tiếc nuối thở dài đáp:

“Cảm tạ Triệu thiếu gia khoản đãi, phu phụ chúng tôi đã thuê phòng trước đó lại thêm còn có công việc nên đành để khi khác vậy.”

Hai người đôi co qua lại, cuối cùng Triệu Nhất Long không ngụy trang nữa ra hiệu cho bên ngoài tùy tùng hùng hùng hổ hổ tiến vào vây kín hai người.

“Hai vị đừng khách khí, tại Ô Qua thành ai không biết ta Triệu gia là đứng đầu gia tộc, chưa có ai dám từ chối ta lời mời.”

Lần này, Nam Cung Minh Hà diễn vẻ kinh hoảng nấp sau Âu Dương Phi Vân, vội vã đeo lên mạng che mặt, nhưng vẻ vụng về càng làm cho Triệu Nhất Long khó mà cưỡng lại hấp dẫn.

Cuối cùng cả hai diễn lấy vẻ không thể chống đối bất lực đi theo bọn họ về phía Triệu gia.

Ngày hôm sau, không biết có chuyện gì nhưng mà Triệu thiếu gia bị nghiêm phạt khiến cho một thời gian dài sau đó tại Ô Qua thành cuộc sống bình yên không ít.

Hai người ngồi trên ngựa, Âu Dương Phi Vân ôm lấy thê tử nói:

“Haiz, giờ nàng đã tin chưa?”

Nam Cung Minh Hà vui vẻ đáp lời:

“Thật đúng là không ngờ rằng lại như chàng nói như vậy, nhưng dù sao lúc đó chơi cũng rất vui mà.”

“Thật là, đã có một nhi tử rồi mà còn như trẻ con vậy.” Hắn giả vờ quở trách.

“Hứ, chàng cũng có khác gì đâu.” Nàng bĩu môi phản bác.

Cả hai lại vui vẻ dời đi, đó chỉ là một khúc dạo trên hành trình tới Tửu Kiếm sơn trang luận võ.

Cùng lúc đó, Diệp Phàm cũng tại Trung Châu, cũng đến Tửu Kiếm sơn trang cũng ra tay nghĩa hiệp cứu giúp một thiếu nữ bị một tên hoàn khố công tử ca quấy rối.

Chỉ khác là gia tộc đó ngày hôm sau toàn gia bị diệt mà thôi.

Tửu Kiếm sơn trang là do Tửu Kiếm chân nhân sáng lập ra một thế lực.

Nơi đây tọa lạc tại Vũ Hóa sơn đỉnh núi bởi vì Vũ Hóa sơn có một loại đặc sản linh quả là Ma Lua quả, khi quả chín tự có men say vì thế mà nhiều yêu thú thèm muốn một cơn say hàng năm sẽ đến ăn quả.

Tửu Kiếm chân nhân đời thứ nhất chính là một cái vừa yêu kiếm lại vừa nghiện rượu, về sau biết được loại này kỳ thú đã chiếm lấy Vũ Hóa sơn sau đó nghiên cứu lấy Ma Lua quả chế tạo ra Ma Lua tửu nức danh Trung Châu.

Uống Ma Lua quả có thể khiến cho người ta tố chất thân thể tăng trưởng lại giúp ôn dưỡng thân thể, thậm chí ngàn năm Ma Lua tửu còn là thánh tửu chữa thương tật, vạn năm Ma Lua tửu thậm chí còn có thể chữa trị đạo thương.

Thực ra, đối với những cái mê rượu như mạng thì tác dụng của Ma Lua tửu chỉ là thứ yếu, quan trọng là rượu này ngon, đầy đủ kình nên được yêu thích rất nhiều.

Ngoài để lại Ma Lua tửu lưu truyền nhiều đời, Tửu Kiếm chân nhân đời thứ nhất còn xây dựng lên một cái kiếm mộ nằm trong Hóa Vũ sơn cốc, được trận pháp hỗ trợ từ đó ôn dưỡng kiếm linh dựa vào những thanh kiếm của những vị đệ tử trong cốc chiến tử sa trường.

Ngoài ra, nhiều vị tán tu nổi tiếng dũng cảm, quân tử bội kiếm cũng được sưu tầm đưa về Vũ Hóa kiếm mộ.

Dần dần ngàn tích vạn tích giờ đây kiếm mộ đã có quy mô như vậy hấp dẫn rất nhiều kiếm tu mộ danh mà đến cứ mười năm một lần luận kiếm.

Hạng nhất vừa có Tửu Kiếm lệnh có thể mua sắp ngàn năm Ma Lua tửu lại còn có một cơ hội uẩn dưỡng bản mệnh linh kiếm khiến nó tăng trưởng là điều mà nhiều người hướng tới.

Lúc này tại Vũ Hóa phường thị, Âu DƯơng Phi Vân cùng Nam Cung Minh Hà đã thuê một phòng trọ, hiện đang ngồi trong phòng nói chuyện.

“Chàng chắc chắn lần này Diệp Phàm sẽ xuất hiện chứ?” Nam Cung Minh Hà hỏi.

“Ta chắc chắn, dù sao Đông Vực đã ổn định, lại chưa kể đạt được đệ nhất có thể thuận lợi gặp mặt đời này Tửu Kiếm chân nhân, là một cơ hội lôi kéo người trợ giúp của Diệp Phàm.” Âu Dương Phi Vân khẳng định đáp lại.

“Chàng tự tin đánh thắng hắn chứ?” Nàng lo lắng hỏi.

“Ha ha, không chút tự tin nào, trước đó ta còn vướng thiên đạo gông xiềng, hiện tại thì không thấy, tên kia mới tới Trung Châu cũng chưa có cơ hội tiếp xúc với khí vận chi nữ, do đó chỉ có thể là tu vi đã tới Ngộ Pháp cảnh. Khó càng thêm khó.”

Âu Dương Phi Vân cười đáp.

“Chàng có nói Tửu Kiếm chân nhân nữ nhi có thể là khí vận chi nữ?”

Nam Cung Minh Hà lại hỏi.

“Đại khái là như vậy, tính tình hào sảng, ghét ác như cừu, xác suất lớn lúc đầu sẽ có hiểu lầm với Diệp Phàm vì thế về sau tháo gỡ khúc mắc thì sẽ áy náy không thôi, sau đó là hảo cảm rồi đổ vào hắn vòng tay.”

Âu Dương Phi Vân nhắc lại những điều quá quen thuộc trong tiểu thuyết mạng sảng văn, thậm chí nhiều tác giả lười hơn dứt khoát cho thất thân thế là xiêu vẹo.

“Chàng cứ chắc chắn như vậy?”

“Ta chắc chắn, chúng ta cùng chờ xem.”

---

Hôm nay đi chơi, tạm lên hai chương, mai sẽ có 4 chương và bù 2 chương.

Cảm tạ các đạo hữu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện