Chương 380

Anh ta nói: “Tôi và Cố Gia Huy là người quen cũ, dù sao thì tôi cũng phải nể mặt cậu ta chứ. Chỉ là tôi không ngờ cậu ta lại cử cô đến phỏng vấn tôi thôi, thú vị thật đấy.

Trình Nam Quyền quen biết Cố Mặc Ngôn, tất nhiên anh ta cũng sẽ biết Cố Gia Huy.

Tô Thư Nghi nghĩ.

Nhà họ Trình là một trong ba dòng tộc lớn ở thành phố S, nhà họ Trình, nhà họ Quý, nhà họ Cố là những cây đa cây đề, dây mơ rễ má, mọi người cũng có làm ăn buôn bán với nhau, giúp đỡ lần nhau trong sự nghiệp, tâm huyết đi qua mấy đời.

Mà công việc chính của nhà họ Trình chính là buôn bán đồ cổ, còn kinh doanh cả bên nước ngoài, cũng khá có tiếng trong thành phố S. Tổ tiên của bọn họ xuất thân từ dòng dõi quyền quý, rất hiểu biết về lịch sử và đồ cổ, cũng rất có sức hiệu triệu và tâm ảnh hưởng.

Nhà họ Cố xuất thân từ quân đội, thế nên trong người của Cố Mặc Ngôn cũng có dục vọng khống chế và sự ngang tàng nam tính, thiên về khí chất rắn rỏi. Nếu như không phải Cố Mặc Ngôn phải ngồi xe lăn, Tô Thư Nghi cho rằng Cố Mặc Ngôn cũng có thể chiến đấu trên chiến trường.

Nhà họ Quý vẫn luôn làm ăn buôn bán, và rất thành công trong giới kinh doanh.

Trước khi Tô Thư Nghi tới phỏng vấn, cô có điều tra được một số thông tin về Trình Nam Quyền, thế nên cô cũng hiểu được tình hình của nhà họ Trình trong mấy năm gần đây.

Ba mẹ của Trình Nam Quyền và Trình Thu Uyến mất từ rất sớm, hai anh em sống nương tựa vào nhau. Trình Nam Quyền trưởng thành trước tuổi, một mình gánh vác sự nghiệp hùng mạnh như thế, lại còn phải chăm sóc cho em gái nhỏ tuổi nữa.

Nhưng tiếc thay, trận hỏa hoạn của mười năm về trước đã cướp đi người thân duy nhất của anh ta là Trình Thu Uyển, cô nghĩ chắc hẳn khi đó anh ta đã rất đau lòng.

Nay nhà họ Trình chỉ còn lại một mình Trình Nam Quyền, một mình anh ta chống đỡ nhà họ Trình, bên ngoài người ta đều nói nhà họ Trình đã sa cơ lỡ vận, các mặt khác cũng không thể sánh bằng trước kia nưa.

Nhưng Tô Thư Nghĩ lại không cho là thế, có thể sĩ khí của nhà họ Trình nhất thời suy giảm, nhưng cô cho rằng một người thông minh tài trí như Trình Nam Quyền, nhất định anh ta sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này.

Con lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo, Tô Thư Nghi cũng không nghĩ nhiều nữa, cô bắt đầu phỏng vấn.

Tô Thư Nghỉ nói với Trình Nam Quyền: “Trình tổng, tôi có thể phỏng vấn anh mấy câu có liên quan đến triển lãm đồ cổ được không? Tôi thấy đồ cổ ở chỗ anh đều là những đồ vật cũ rất có cảm giác thời đại, anh có muốn chia sẻ câu chuyện nào với chúng tôi không?”

Trình Nam Quyền nhìn Tô Thư Nghi rồi khẽ nói: “Phỏng vấn ở đây không tiện lắm, đi thôi, đến văn phòng của tôi.”

Hiểu Khiết vốn đang đứng ngây ngốc ở một bên, lúc này cô ấy nhảy lên rồi nói: “Được đấy được đấy, Trình tổng chu đáo quá, không giống với các tổng giám đốc khác mặt lúc nào cũng xị ra, lạnh lùng, chắc hắn anh cho rằng phòng trưng bày lạnh, sợ chúng tôi đông cứng đúng không?”

Trình Nam Quyền nghe vậy thì đánh mắt nhìn Tô Thư Nghỉ. Tổng giám đốc mặt lúc nào cũng xị ra mà Hiểu Khiết nói, sao nghe có vẻ giống với Cố Mặc Ngôn thế nhỉ?

Tô Thư Nghỉ xấu hổ cúi đầu.

Trình Nam Quyền thấy biểu cảm này của cô rất đáng yêu, anh ta khẽ cười. Anh ta không hề ghét cô, chỉ vì mối quan hệ với Cố Mặc Ngôn nên ít nhiều cũng hơi oán giận Tô Thư Nghi mà thôi.

Anh ta cất tiếng: “Cố Gia Huy bảo cô tới đây phỏng vấn đúng là sáng tạo thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện