Chương 352

Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn lạnh lùng nhìn Khương Dĩ Mai, không nói câu nào.

Nhưng ánh mät kia lại khiến người ta vô cùng áp lực.

Khương Dĩ Mai thấy vậy bèn thay đổi giọng điệu, lại nói: “Thư Nghị, xin…”

Bà ta thật sự rất khó xuống nước để xin lỗi con nhỏ chết giãm này.

Nhưng Cố Mặc Ngôn cứ nhìn bà ta chằm chằm. Dù trong lòng Khương Dĩ Mai có bất mãn thế nào thì vì nhà họ Lâm, vì cuộc sống giàu sang sung sướng của mình, vào giờ phút này bà ta không thể không lên tiếng.

Khương Dĩ Mai nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tô Thư Nghị, dì xin lỗi con. Trước đây đều là lỗi của gia đình dì.”

Tô Thư Nghi nghe Khương Dĩ Mai nói xin lỗi nhưng lại không thấy vui chút nào.

Mặc dù cô biết Khương Dĩ Mai không thật lòng, nhưng chính miệng bà ta nói ra lời xin lỗi đã là một chuyện hiếm có rồi.

Từ nay trở đi sẽ là người xa lạ.

Vì vậy cô nhìn Cố Mặc Ngôn, thấp giọng nói: “Cố Mặc Ngôn, em mệt rồi.”

Cô thật sự rất mệt mỏi, không muốn gặp lại những người nhà họ Lâm khiến cô căm ghét này nữa.

Cố Mặc Ngôn nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô mà đau lòng, rất muốn lập tức bóp chết đám người đáng ghét nhà họ Lâm!

Nhưng Tô Thư Nghi đã nói không muốn dính líu gì đến họ nữa, anh sẽ tôn trọng quyết định của cô.

Cố Mặc Ngôn đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh ngất của Tô Thư Nghĩ. Khi nhìn đám người nhà họ Lâm, ánh mắt anh không có lấy một chút thân thiện: “Nể mặt Tô Thư Nghị, tôi sẽ bỏ qua nhà họ Lâm lần này, nhưng tuyệt đối không được có lần sau.”

Trái tim Khương Dĩ Mai và Lâm Kim Minh đều run lên, sợ đến nỗi không dám cử động, cũng không dám lên tiếng.

Khương Dĩ Mai vội lấy lòng: “Không đâu, không đâu, chúng tôi sẽ không làm phiền mấy người nữa. Bảo Châu cũng vậy, chúng †ôi không dám nữa đâu, không dám nữa đâu… Ha ha.”

“Tốt nhất là vậy.” Cố Mặc Ngôn cười nhạt: “Nếu không thì lần sau không chỉ đơn giản là việc làm ăn bị điều tra thôi đâu!”

Khương Dĩ Mai và Lâm Kim Minh sợ đến nỗi tay chân bủn rủn, choáng váng như sắp ngất đến nơi.

Nhưng Cố Mặc Ngôn chẳng buồn để ý đến họ nữa, dắt tay Tô Thư Nghi rời khỏi nhà họ Lâm.

Giây phút bước ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, Tô Thư Nghi chợt có cảm giác khó tả.

Cuối cùng cũng cắt đứt rồi sao…

Từ nay về sau, cô không còn mắc nợ Lâm Kim Minh, không còn mắc nợ nhà họ Lâm, và tất cả những chuyện nhà họ Lâm từng làm với cô cũng không còn quan trọng nữa.

Từ nay về sau, người thân của cô chỉ có mẹ mà thôi.

À, không phải.

Có cả Cố Mặc Ngôn nữa.

Nghĩ tới đây, Tô Thư Nghi bỗng cảm thấy thật ấm áp, như thể được tiếp thêm sức mạnh.

Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm, Cố Mặc Ngôn dẫn Tô Thư Nghỉ lên xe, bảo Dương Tùng Đức lái xe đưa họ về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện