Chương 351

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn hệt như con dao sắc lẹm, anh quát Khương Dĩ Mai: “Bà câm miệng đi!”

Khương Dĩ Mai sợ đến mức lui lại phía Sau.

Tô Thư Nghi bật cười khi nghe được mấy lời đó, người nhà ư… đúng là chối tai.

Họ xem cô và Tô Ninh Kiều là người nhà hồi nào thế?

Nhất là hai mẹ con Khương Dĩ Mai, lúc nào cũng coi mẹ con họ như cái gai trong mắt, sỉ vả đủ đường, nghĩ rằng mình ở trên người khác nên có quyền chà đạp họ.

Bao năm qua người nhà họ Lâm đối xử với cô thế nào, ngay cả giúp việc trong nhà cũng xem thường cô.

Tô Thư Nghi nói với họ bằng vẻ mặt dửng dưng: “Người một nhà ư? Các người nghĩ mình có ơn với tôi nên tôi phải có lòng báo đáp, nhưng tình thân mà lại tính toán chỉ li vậy à? Chí ít tôi không hiểu cái này cho lắm. Đối với tôi, tôi chỉ nợ Lâm Kim Minh ông một nửa dòng máu chảy trong người thôi.”

“Thư Nghi… con…” Lâm Kim Minh cảm thấy hơi áy náy.

Tô Thư Nghi rơi nước mắt, bất giác bật khóc.

Ba của người ta thì cưng con gái như cưng trứng, yêu thương chiều chuộng như một cô công chúa. Còn Lâm Kim Minh thì sao, nhu nhược trước Khương Dĩ Mai, dung túng cho Lâm Bảo Châu, lạnh nhạt và vô tâm với cô.

Nếu Lâm Kim Minh thường xuyên tới thăm mẹ con họ thì có lẽ cuộc sống của họ đã không cực khổ như vậy, mẹ cũng không phải làm nhiều công việc cả ngày lẫn đêm, vất vả đến nỗi bệnh tật khắp người.

Ai có thể thấu hiểu và đồng cảm cho những mâu thuần và khổ sở trong lòng Tô Thư Nghỉ đây.

Cô lau nước mắt, tiếp tục nói: ‘Hôm nay tôi cầu xin Cố Mặc Ngôn bỏ qua cho các người, coi như là tôi trả lại một nửa dòng máu cho ông. Từ nay về sau, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Lâm nữa. Tôi muốn các người cũng nghĩ như vậy. Nếu từ giờ tôi đã không còn liên quan gì đến các người nữa thì cũng mong các người sau này đừng đến làm phiên mẹ con tôi.”

Dù sao Tô Thư Nghỉ cũng là con gái ruột của ông ta, Lâm Kim Minh không muốn cắt đứt quan hệ với cô. Vả lại cô còn kết hôn với Cố Mặc Ngôn.

Có thể thấy Cố Mặc Ngôn rất yêu thương Tô Thư Nghỉ. Có mối quan hệ này thì về sau việc làm ăn nhà họ Lâm sẽ phát triển lên một tầm cao mới.

Lâm Kim Minh nói: “Thư Nghi, con đừng nói vậy, ba biết nhà họ Lâm có lỗi với hai mẹ con con, nhưng dù sao con cũng là con gái của ba mà, Thư Nghi…”

Nhưng Khương Dĩ Mai lại giật mạnh tay ông ta và nói: ‘Không còn quan hệ thì không còn quan hệt Tô Thư Nghi, cô và mẹ cô vốn không nên xuất hiện mới phải, chính mẹ con cô mới là người quấy rầy cuộc sống của chúng tôi đấy, biết chưa hả? Nếu không phải tại cô thì lần này nhà họ Lâm…”

Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang trừng mắt với mình, Khương Dĩ Mai hốt hoảng ngậm miệng lại, nhưng bà ta vần không cam tâm, đành phải hạ giọng: “Chuyện nhà họ Lâm lần này chẳng phải nhờ phước của cô à? Hừ, bây giờ cô lại trở thành anh hùng cơ đấy!”

Cố Mặc Ngôn cười lạnh: “Thái độ của mấy người là thế này đây à?”

Một lần nữa Khương Dĩ Mai và Lâm Kim Minh mất hết hy vọng.

Họ lại đưa mắt nhìn về phía Tô Thư Nghị, †ỏ ý mong cô tiếp tục cầu xin Cố Mặc Ngôn tha thứ.

Tô Thư Nghỉ ghét họ vì đã làm bẽ mặt cô trước mặt Cố Mặc Ngôn.

Lâm Kim Minh cầu xin: “Cố tổng, cho chúng tôi thêm một cơ hội đi.”

Ông ta trách mắng Khương Dĩ Mai: “Bà mau xin lỗi Thư Nghỉ đi! Nhanh lên!”

Trong lòng Khương Dĩ Mai rất không tự nguyện nhưng ngoài miệng vần nói: ‘Ây da, Thư Nghỉ à, con bao dung đừng chấp nhặt làm gì, dì là kiểu khẩu xà tâm phật ấy mà”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện