Sau khi đặt chân ra khỏi cổng trường cùng đám bạn, cậu trai lập tức để ý đến chiếc xe màu đen đang đậu một bên đường cao tốc.
Và đúng lúc cậu hướng ánh nhìn vào chiếc xe ô tô, thì cửa xe lặng lẽ mở ra.
Bước ra từ ghế tài xế là một nam thanh niên trẻ tuổi phô ra nụ cười nhạt nhòa, là người quen của cậu -- hoặc là một kẻ quá đỗi quen thuộc đến nỗi cậu bắt đầu cảm thấy chán ngán. Dưới nụ cười của nam thanh niên ấy là một bộ vest đắt tiền mà anh ta luôn mang theo bên mình, nhưng hôm nay anh ta thay từ màu đen u tối sang màu xám không quá ảm đạm.
“Xin lỗi nhé mấy cậu, tớ chợt nhớ ra việc cần làm rồi. Chắc hôm nay không thể chơi cùng các cậu được đâu.”
Cậu trai nén nụ cười thiện lành trên môi, và xin lỗi những người bạn của mình.
“Ơ kìa? Không đi thật à? Thế nhân vật của cậu thì sao đây?”
“Đúng rồi đó bồ! Cả bọn là một đội mà, nhớ chứ?! Bọn này đâu thể cày cuốc cho bồ rồi tự nhiên thăng cấp như thế được? Hơn nữa, sẽ rất cực nhọc nếu thiếu đi nhân vật trị liệu của bồ đấy.”
“Vậy cứ để Kinoshita thay tớ đi cũng được! Mấy ngày trước mấy cậu bảo là muốn thử con game này mà?”
“Ểh-? Đây cũng méo tự tin để chơi trò đó đâu! Lỡ như ngỏm thật thì sao?!”
“Chuyện cũng đâu vào đó thôi, chơi đến đâu thì save đến đó. Thôi nhé, hôm nay tớ thực sự có việc bận rồi! Ngày mai chắc chắn sẽ đi cùng mấy cậu, hứa đấy!”
Cậu trai bỏ mặc đám bạn đang không ngừng than vãn lại phía sau và chạy tới chỗ chiếc xe.
Dù nam thanh niên trẻ đang vẫy tay chào cậu,
song cậu lại không màng tới việc vẫy tay chào lại. Và ngay cả khi nếu “vẫy tay chào lại” là mệnh lệnh, thì cậu sẽ chống đối đến cùng.
“Êy, (Kakkou), xem ra nhóc khá thân thiết với bạn bè đấy nhỉ? Thật tốt khi biết được điều đó.”
Nam thanh niên đang dựa vào xe chào cậu trai. Dù đã trưởng thành hơn hai mươi đôi phần, nhưng bộ vest tự tay làm trông rất hợp với anh ta. Song căn cứ vào thân hình mảnh khảnh với vẻ ngoài điển trai của anh, bù cho nét mặt nhợt nhạt và điệu cười nhỏ mọn đó. Việc thể trạng của anh ta yếu là điều đã quá đỗi quen thuộc với cậu trai, cho nên không cần phải lo nghĩ nhiều về nó.
Haji Keigo. Bề ngoài anh ta làm việc cho một số cơ quan chính phủ với tư cách là viên chức, nhưng đồng thời cũng là “Giám Sát Viên” của cậu trai.
“Có vấn đề gì không Keigo?”
Bầu trời bị che lấp bởi những đám mây dày đặc nặng trĩu, tạo cảm giác như thể thế giới rộng lớn này đang bao phủ lớp ngoài một màu trắng lạnh giá.
Cậu trai hỏi đối phương bằng một tông giọng khác với lúc trò chuyện với bạn bè của mình.
“Tôi đã dặn anh là không được tới gần trường nếu không phải chuyện khẩn cấp mà?”
“So với vẻ ngoài thư sinh mà nhóc thể hiện ở trường, thì anh mày thích cái kiểu trẻ con này hơn. Với lại, cách nói chuyện này chắc hẳn sẽ làm mấy cô gái đổ đấy, nhóc biết chứ?”
Cậu -- (Kakkou) phớt lời lời móc mỉa của chàng trai.
Đương nhiên, cái tên (Kakkou) không phải là thật. Trong trường, cậu được gọi bằng cái tên bình thường của mình. Với chiều cao trung bình và nét mặt vô cảm, mái tóc đen dài vừa phải, cộng kèm khăn quàng cổ và chiếc áo khoác có thể mua được ở bất cứ đâu. Và trên hết, cậu có một vẻ ngoài bình thường và tính cách khá hòa nhã.
Nhưng mà, tất cả những điều trên là để cậu hòa nhập với những người xung quanh trong bất kể mọi tình huống, và việc đó do một mình người thanh niên trước mắt chỉ dạy. Bởi vậy, việc nam thanh niên trẻ tuổi nói những câu như “tính cách ban đầu hợp với nhóc hơn” chứng tỏ rằng anh ta là một tên khó ưa.
Nhưng anh ta có nói gì đi nữa, thì (Kakkou) vẫn chỉ là một cậu nhóc 12 tuổi hiện đang theo học tại một trường trung học công lập. Nếu phải khẳng định, thì điểm nhấn đặc biệt duy nhất mà cậu sở hữu chắc hẳn là cái băng cá nhân đã được dán trên má.
“Lảm nhảm đủ chưa, nói xem ông anh ra đây có việc gì nào. À, có phải hôm nay là ngày tập luyện không?”
“Không, buổi luyện tập đã tàn từ đời nào rồi.”
(Kakkou) cau mày, đồng thời một sinh vật nhỏ nhắn màu xanh lá chậm rãi đậu trên vai cậu. Nó là côn trùng thuộc họ Cleridae nhưng sở hữu một cặp ăng ten dài trên đầu. Mushi của Kakkou đang đập cánh như thể đang cảm nhận được cái se lạnh của cơn gió tháng Mười Hai.
Sau đó, Haji lấy ra một thứ màu đen trước mặt cậu. Nó là một cặp kính bảo hộ cơ học cỡ lớn.
“Đến lượt nhóc rồi đấy, (Kakkou). Từ nay trở về sau, anh mày sẽ chính thức phong cho chú nhóc thành Mushitsuki vô hạng thuộc Cục Bảo Tồn Môi Trường Đặc Biệt của Tổ Đội Chiến Đấu vùng Trung Đông.”
(Kakkou) không nói gì, lia mắt ra sau nam thanh niên.
Trong mắt người khác, hai người họ có vẻ như là đang liếc xéo nhau và chuẩn bị choảng nhau hay gì đó. Mushi xanh lá của Kakkou đang đậu trên vai ngó qua ngó lại giữa hai người.
“......”
(Kakkou) sau đó vươn tay ra và lấy cặp kính khỏi tay người thanh niên. Cảm nhận được cái lạnh như băng ấy, (Kakkou) tự nhiên cảm thấy kinh tởm. Từ cái khoảnh khắc đó, cậu đã chắc chắn rằng bản thân sẽ không bao giờ thích thứ này.
“Hôm nay anh mày đã được bổ nhiệm làm trợ lý giám đốc chi nhánh của Phân Khu Trung Đông rồi, cho nên sẽ cần màn ra sân đầu tiên chứ.”
“... Đối phương là ai?”
“Là một Mushitsuki được phát hiện cách đây khoảng hai tiếng trước, biệt hiệu hiện tại là (Fuyuhotaru) -- Một kẻ địch đáng sợ đã sát hại hàng chục người chỉ trong nháy mắt.”
“Tại sao tôi phải chạm trán con quái vật đó ngay trong nhiệm vụ đầu tiên chứ....”
“Từ góc nhìn của một người bình thường, thì Mushitsuki, là nhóc đấy, không khác gì bọn chúng cả. Quái vật là quái vật, bất kể chúng mang hình hài gì.”
(Kakkou) không nói gì cả.
Câu từ của Haji không câu nệ hay lo lắng xen lẫn trong đó. Những gì anh ta nói chỉ đơn thuần là sự thật hiển nhiên. Đối với những ai sống thiện lành trong đời sống thường ngày của mình, thì Mushitsuki không khác gì biểu tượng của sự sợ hãi, một tồn tại không nên xuất hiện trên thế giới này. Ngay cả (Kakkou) cũng biết rất rõ điều đó.
“Nhưng, có một thứ còn xấu xí hơn cả con quái vật mà chú nhóc đang sở hữu trên thế giới này đấy.”
Haji không thay đổi nét mặt, và nói bằng giọng điệu thư thả.
“...? Ý ông anh là sao?”
“Nhóc sẽ sớm tìm ra thôi.”
Người thanh niên mang tên Haji Keigo này sẽ không bao giờ đối xử nhẹ nhàng hay tỏ bất kỳ lòng trắc ẩn nào cho họ. Đồng thời -- anh ta cũng không có chút lo sợ. Bởi vậy (Kakkou) đã dựa vào điểm này nhằm phân biệt anh ta với những người trưởng thành khác.
“Vị trí của (Fuyuhotarou) cũng đã được xác định là nằm trong thành phố Ouka, lãnh thổ thuộc Phân Khu Trung Đông. Như anh mày đã nói từ trước, Tổ Đội Chiến Đấu từng truy bắt mục tiêu đã bị sát hại chỉ trong nháy mắt. Cho nên, tất cả các chi nhánh CBT, và cả trụ sở chính cũng đã quyết định là sẽ thành lập một đội quân tăng viện khẩn cấp bao gồm gần hàng trăm Mushitsuki sẽ tới đây. Họ nên tới đây thật nhanh. Người sẽ chịu trách nhiệm dẫn dắt bọn họ là Kashu hạng ba Mushitsuki (Namie). Dù vẫn chưa được công khai chính thức trong CBT. (Namie) thực chất là giám đốc chi nhánh Phân Khu Trung Đông – trong đó sếp chúng ta là con gái của Takakuwa Azuma.”
“Gần một trăm người hạng cao thế cơ á… ? Tôi không biết cách mà mọi thứ hoạt động, nhưng chẳng phải với đội hình khủng như vậy thì nên giao phó lại cho người thuộc cơ quan đầu não à?”
Có vẻ như người được gọi là (Fuyuhotaru) thực sự là kẻ địch rất mạnh.
Nếu chỉ tính riêng những Mushitsu hạng cao thôi, thì không nghi ngờ gì, những nhóm người không được phân hạng không hề có cửa.
Haji nhếch mép, và cười một cách trớ trêu.
“Mua chuộc, danh vọng, thèm khát sức mạnh... bất kể thời đại này, những điều ích kỷ như thế vẫn không thể bị gạt sang một bên. Và đó là việc mà giám đốc chi nhánh Takakuwa xuất sắc nhất.”
“Mm... thế thì, không có gì để cho tôi làm rồi.”
“Nhóc sẽ được gia nhập vào một tổ đội dự phòng do một người chỉ huy thuộc Phân Khu Trung Đông, là một tổ đội không thuộc đội quân tăng viện. Lượng lực đặc biệt sẽ dành động nếu mục tiêu chẳng may thoát khỏi vòng vây của lực lượng (Namie). Nếu viễn cảnh đó thực sự xảy ra, cư dân đang sinh sống trong khu vực rõ ràng sẽ không có đủ thời gian để chạy trốn, vì vậy tổ đội dự phòng sẽ phải chiến đấu ở trên đường phố.”
“Thoát khỏi vòng vây...? ….. Một mình những người sở hữu thứ hạng cao trong số một trăm người đó lận à, thực sự đến vậy sao?”
Đối diện với Kakkou đang cười, Haji thản nhiên đáp lại.
“Nếu chú nhóc là (Fuyuhotaru), thì có định ngoan
ngoãn đầu hàng chỉ vì phải đối mặt với một trăm tên địch không?”
“......”
“Giấc mơ mà nhóc đang ấp ủ, không phải thứ mà có thể cho đi dễ dàng như vậy phải không?”
(Kakkou) vô thức dùng sức nắm chặt chiếc kính bảo hộ khi hồi ức bắt đầu tái hiện lại trong tâm trí cậu như ánh đèn nhấp nháy.
Sau đó cậu đã nhớ lại cái ngày khi mình trở về nhà -- và không có ai cả.
Trong căn phòng nơi gia đình cậu đã đột nhiên biến mất, cậu đang đứng đó vừa thẫn thờ, vừa cô độc.
Cảm giác lẻ loi bao bọc cậu khi ấy, mùi hương của bụi bặm trong căn hộ nơi ấy, giờ chả còn lại gì.
Nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, cậu vẫn còn thấy hình bóng người mẹ và người chị đã bỏ rơi mình. Mặc dù người chị đã ngoảnh người lại và liếc nhìn cậu một hồi, nhưng cô vẫn nắm lấy tay người mẹ và nhanh chóng rời đi.
Cậu không còn cần thiết nữa ---
Chinh vì hiểu rõ điều đó nên cậu đã không đi tiếp và đuổi theo họ nữa. Đối với người mẹ đã một mình nuôi lớn cả hai chị em hay người chị với cơ thể yếu bẩm sinh, thì sự tồn tại của cậu không khác gì gánh nặng.
Vì cậu hiểu rằng - từ khoảnh khắc đó trở đi, cậu đã trở thành một Mushitsuki.
--- Nhưng ngay cả một kẻ như tôi, thì hẳn ở đâu đó ngoài kia phải có một nơi thuộc về mình chứ --- một nơi nào đó cần đến mình...
Đó là vụ tai nạn xảy ra vào năm ngoái.
Cậu thậm chí không thể rơi nổi một giọt nước mắt khi chứng kiến cả mẹ và chị mình dần tan biến vào khoảng không, trong khi thầm cầu nguyện sao cho giấc mơ của bản thân sẽ thành hiện thực trong tâm.
Cậu sẽ không bao giờ quên đi cái cảm giác khi ấy.
Dù có phải đối mặt với hàng trăm kẻ địch --- cậu sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tìm ra điều và giấc mơ duy nhất mà bản thân nắm giữ.
“Ông anh tính giỡn mặt với tôi à?”
(Kakkou) nhìn người thanh niên với cặp mắt cháy rực.
“Nào ai lại bỏ cuộc vì mấy cái đó chứ...!”
Sau đó, Haji Kengo chuyển tầm mắt sang dòng người đi bộ trên con đường đang không ngừng tăng do ánh mặt trời và thở ra một làn sương trắng.
“Ừ, có lẽ (Fuyuhotaru) sẽ không bỏ cuộc giống như chú nhóc vậy. Lũ Mushitsuki không ngừng từ bỏ ước mơ luôn là kẻ mạnh nhất sau cùng, bất kể có là một trăm tên địch...”
“...”
“Mà kệ đi, nhóc nên đến vị trí đã được chỉ định lúc này. Vị trí chỉ định đã được lưu vào dữ liệu bản đồ trong kho bộ nhớ của chiếc kính bảo hộ rồi. Anh nghe đồn rằng giám đốc chi nhánh Takakuwa sẽ rình rập xung quanh để đi khảo sát tình hình đấy. Nhưng ngoài ra thì chẳng có gì quan trọng cả. Anh mày có việc khác cần làm rồi cho nên hai ta tách ra từ đây nhé.”
“Ê khoan? Ông anh chẳng phải là trợ lý giám đốc chi nhánh mà? Không phải là nên ở cạnh giám đốc chi nhánh chứ?”
Một điệu cười nhe răng lồ lộ trên khuôn mặt Haji. Mỗi khi cậu bắt gặp anh ta với vẻ mặt này, sẽ luôn xảy ra điều chẳng lành.
“Lại đang toan tính vụ gì đây?”
“Đáng tiếc, lần này chú nhóc đoán sai bét nhè rồi. Người đang toan tính gì đó không phải anh mày.”
“Hử? Ông anh có thể nói chuyện dễ hiểu hơn khi trò chuyện cùng tôi đi được không?”
Haji cười và đặt tay lên cửa xe.
“Anh mày đã thiết lập một kênh trực tuyến cho phép nhóc trò chuyện thông qua kết nối không dây của cặp kính bảo hộ đó rồi. Nếu có điều gì bất rắc, bắt buộc phải báo cho anh mày biết ngay nghe chưa?”
“Rồi rồi, tôi hiểu rồi.”
“Mới một lần thôi.”
“Đã rõ thưa sếp.”
“.... Dạo gần đây. Có lẽ em gái anh đã quá quen với việc thấy nhóc hành động như vậy, thậm chí con bé còn dần đà bắt đầu thể hiện thái độ tốt bụng với anh mày nữa chứ. Thật đau đớn biết bao, đó là áp lực lớn nhất mà anh mày đang phải trải qua đấy có biết không hả?”
Biết chứ sao không biết, tôi cố tình dạy cô ấy như thế mà! --- (Kakkou) cười khi hình dung ra vẻ mặt của nam thanh niên trong tâm trí.
Haji ngồi trong xe và đóng cửa lại. Sau đó, đặt tay lên cần số và giơ ngón trỏ lên trán để chào.
“Chúc nhóc may mắn, (Kakkou). Để bảo vệ giấc mơ của mình, hãy làm việc chăm chỉ vào.”
“Dù tôi không biết anh đang có mưu đồ gì, nhưng cũng chúc cho trợ lý giám đốc chi nhánh như vậy.”
Cả hai tức thì trao nhau nụ cười, trước khi đến nơi mà mỗi người cần phải đến.
Và đúng lúc cậu hướng ánh nhìn vào chiếc xe ô tô, thì cửa xe lặng lẽ mở ra.
Bước ra từ ghế tài xế là một nam thanh niên trẻ tuổi phô ra nụ cười nhạt nhòa, là người quen của cậu -- hoặc là một kẻ quá đỗi quen thuộc đến nỗi cậu bắt đầu cảm thấy chán ngán. Dưới nụ cười của nam thanh niên ấy là một bộ vest đắt tiền mà anh ta luôn mang theo bên mình, nhưng hôm nay anh ta thay từ màu đen u tối sang màu xám không quá ảm đạm.
“Xin lỗi nhé mấy cậu, tớ chợt nhớ ra việc cần làm rồi. Chắc hôm nay không thể chơi cùng các cậu được đâu.”
Cậu trai nén nụ cười thiện lành trên môi, và xin lỗi những người bạn của mình.
“Ơ kìa? Không đi thật à? Thế nhân vật của cậu thì sao đây?”
“Đúng rồi đó bồ! Cả bọn là một đội mà, nhớ chứ?! Bọn này đâu thể cày cuốc cho bồ rồi tự nhiên thăng cấp như thế được? Hơn nữa, sẽ rất cực nhọc nếu thiếu đi nhân vật trị liệu của bồ đấy.”
“Vậy cứ để Kinoshita thay tớ đi cũng được! Mấy ngày trước mấy cậu bảo là muốn thử con game này mà?”
“Ểh-? Đây cũng méo tự tin để chơi trò đó đâu! Lỡ như ngỏm thật thì sao?!”
“Chuyện cũng đâu vào đó thôi, chơi đến đâu thì save đến đó. Thôi nhé, hôm nay tớ thực sự có việc bận rồi! Ngày mai chắc chắn sẽ đi cùng mấy cậu, hứa đấy!”
Cậu trai bỏ mặc đám bạn đang không ngừng than vãn lại phía sau và chạy tới chỗ chiếc xe.
Dù nam thanh niên trẻ đang vẫy tay chào cậu,
song cậu lại không màng tới việc vẫy tay chào lại. Và ngay cả khi nếu “vẫy tay chào lại” là mệnh lệnh, thì cậu sẽ chống đối đến cùng.
“Êy, (Kakkou), xem ra nhóc khá thân thiết với bạn bè đấy nhỉ? Thật tốt khi biết được điều đó.”
Nam thanh niên đang dựa vào xe chào cậu trai. Dù đã trưởng thành hơn hai mươi đôi phần, nhưng bộ vest tự tay làm trông rất hợp với anh ta. Song căn cứ vào thân hình mảnh khảnh với vẻ ngoài điển trai của anh, bù cho nét mặt nhợt nhạt và điệu cười nhỏ mọn đó. Việc thể trạng của anh ta yếu là điều đã quá đỗi quen thuộc với cậu trai, cho nên không cần phải lo nghĩ nhiều về nó.
Haji Keigo. Bề ngoài anh ta làm việc cho một số cơ quan chính phủ với tư cách là viên chức, nhưng đồng thời cũng là “Giám Sát Viên” của cậu trai.
“Có vấn đề gì không Keigo?”
Bầu trời bị che lấp bởi những đám mây dày đặc nặng trĩu, tạo cảm giác như thể thế giới rộng lớn này đang bao phủ lớp ngoài một màu trắng lạnh giá.
Cậu trai hỏi đối phương bằng một tông giọng khác với lúc trò chuyện với bạn bè của mình.
“Tôi đã dặn anh là không được tới gần trường nếu không phải chuyện khẩn cấp mà?”
“So với vẻ ngoài thư sinh mà nhóc thể hiện ở trường, thì anh mày thích cái kiểu trẻ con này hơn. Với lại, cách nói chuyện này chắc hẳn sẽ làm mấy cô gái đổ đấy, nhóc biết chứ?”
Cậu -- (Kakkou) phớt lời lời móc mỉa của chàng trai.
Đương nhiên, cái tên (Kakkou) không phải là thật. Trong trường, cậu được gọi bằng cái tên bình thường của mình. Với chiều cao trung bình và nét mặt vô cảm, mái tóc đen dài vừa phải, cộng kèm khăn quàng cổ và chiếc áo khoác có thể mua được ở bất cứ đâu. Và trên hết, cậu có một vẻ ngoài bình thường và tính cách khá hòa nhã.
Nhưng mà, tất cả những điều trên là để cậu hòa nhập với những người xung quanh trong bất kể mọi tình huống, và việc đó do một mình người thanh niên trước mắt chỉ dạy. Bởi vậy, việc nam thanh niên trẻ tuổi nói những câu như “tính cách ban đầu hợp với nhóc hơn” chứng tỏ rằng anh ta là một tên khó ưa.
Nhưng anh ta có nói gì đi nữa, thì (Kakkou) vẫn chỉ là một cậu nhóc 12 tuổi hiện đang theo học tại một trường trung học công lập. Nếu phải khẳng định, thì điểm nhấn đặc biệt duy nhất mà cậu sở hữu chắc hẳn là cái băng cá nhân đã được dán trên má.
“Lảm nhảm đủ chưa, nói xem ông anh ra đây có việc gì nào. À, có phải hôm nay là ngày tập luyện không?”
“Không, buổi luyện tập đã tàn từ đời nào rồi.”
(Kakkou) cau mày, đồng thời một sinh vật nhỏ nhắn màu xanh lá chậm rãi đậu trên vai cậu. Nó là côn trùng thuộc họ Cleridae nhưng sở hữu một cặp ăng ten dài trên đầu. Mushi của Kakkou đang đập cánh như thể đang cảm nhận được cái se lạnh của cơn gió tháng Mười Hai.
Sau đó, Haji lấy ra một thứ màu đen trước mặt cậu. Nó là một cặp kính bảo hộ cơ học cỡ lớn.
“Đến lượt nhóc rồi đấy, (Kakkou). Từ nay trở về sau, anh mày sẽ chính thức phong cho chú nhóc thành Mushitsuki vô hạng thuộc Cục Bảo Tồn Môi Trường Đặc Biệt của Tổ Đội Chiến Đấu vùng Trung Đông.”
(Kakkou) không nói gì, lia mắt ra sau nam thanh niên.
Trong mắt người khác, hai người họ có vẻ như là đang liếc xéo nhau và chuẩn bị choảng nhau hay gì đó. Mushi xanh lá của Kakkou đang đậu trên vai ngó qua ngó lại giữa hai người.
“......”
(Kakkou) sau đó vươn tay ra và lấy cặp kính khỏi tay người thanh niên. Cảm nhận được cái lạnh như băng ấy, (Kakkou) tự nhiên cảm thấy kinh tởm. Từ cái khoảnh khắc đó, cậu đã chắc chắn rằng bản thân sẽ không bao giờ thích thứ này.
“Hôm nay anh mày đã được bổ nhiệm làm trợ lý giám đốc chi nhánh của Phân Khu Trung Đông rồi, cho nên sẽ cần màn ra sân đầu tiên chứ.”
“... Đối phương là ai?”
“Là một Mushitsuki được phát hiện cách đây khoảng hai tiếng trước, biệt hiệu hiện tại là (Fuyuhotaru) -- Một kẻ địch đáng sợ đã sát hại hàng chục người chỉ trong nháy mắt.”
“Tại sao tôi phải chạm trán con quái vật đó ngay trong nhiệm vụ đầu tiên chứ....”
“Từ góc nhìn của một người bình thường, thì Mushitsuki, là nhóc đấy, không khác gì bọn chúng cả. Quái vật là quái vật, bất kể chúng mang hình hài gì.”
(Kakkou) không nói gì cả.
Câu từ của Haji không câu nệ hay lo lắng xen lẫn trong đó. Những gì anh ta nói chỉ đơn thuần là sự thật hiển nhiên. Đối với những ai sống thiện lành trong đời sống thường ngày của mình, thì Mushitsuki không khác gì biểu tượng của sự sợ hãi, một tồn tại không nên xuất hiện trên thế giới này. Ngay cả (Kakkou) cũng biết rất rõ điều đó.
“Nhưng, có một thứ còn xấu xí hơn cả con quái vật mà chú nhóc đang sở hữu trên thế giới này đấy.”
Haji không thay đổi nét mặt, và nói bằng giọng điệu thư thả.
“...? Ý ông anh là sao?”
“Nhóc sẽ sớm tìm ra thôi.”
Người thanh niên mang tên Haji Keigo này sẽ không bao giờ đối xử nhẹ nhàng hay tỏ bất kỳ lòng trắc ẩn nào cho họ. Đồng thời -- anh ta cũng không có chút lo sợ. Bởi vậy (Kakkou) đã dựa vào điểm này nhằm phân biệt anh ta với những người trưởng thành khác.
“Vị trí của (Fuyuhotarou) cũng đã được xác định là nằm trong thành phố Ouka, lãnh thổ thuộc Phân Khu Trung Đông. Như anh mày đã nói từ trước, Tổ Đội Chiến Đấu từng truy bắt mục tiêu đã bị sát hại chỉ trong nháy mắt. Cho nên, tất cả các chi nhánh CBT, và cả trụ sở chính cũng đã quyết định là sẽ thành lập một đội quân tăng viện khẩn cấp bao gồm gần hàng trăm Mushitsuki sẽ tới đây. Họ nên tới đây thật nhanh. Người sẽ chịu trách nhiệm dẫn dắt bọn họ là Kashu hạng ba Mushitsuki (Namie). Dù vẫn chưa được công khai chính thức trong CBT. (Namie) thực chất là giám đốc chi nhánh Phân Khu Trung Đông – trong đó sếp chúng ta là con gái của Takakuwa Azuma.”
“Gần một trăm người hạng cao thế cơ á… ? Tôi không biết cách mà mọi thứ hoạt động, nhưng chẳng phải với đội hình khủng như vậy thì nên giao phó lại cho người thuộc cơ quan đầu não à?”
Có vẻ như người được gọi là (Fuyuhotaru) thực sự là kẻ địch rất mạnh.
Nếu chỉ tính riêng những Mushitsu hạng cao thôi, thì không nghi ngờ gì, những nhóm người không được phân hạng không hề có cửa.
Haji nhếch mép, và cười một cách trớ trêu.
“Mua chuộc, danh vọng, thèm khát sức mạnh... bất kể thời đại này, những điều ích kỷ như thế vẫn không thể bị gạt sang một bên. Và đó là việc mà giám đốc chi nhánh Takakuwa xuất sắc nhất.”
“Mm... thế thì, không có gì để cho tôi làm rồi.”
“Nhóc sẽ được gia nhập vào một tổ đội dự phòng do một người chỉ huy thuộc Phân Khu Trung Đông, là một tổ đội không thuộc đội quân tăng viện. Lượng lực đặc biệt sẽ dành động nếu mục tiêu chẳng may thoát khỏi vòng vây của lực lượng (Namie). Nếu viễn cảnh đó thực sự xảy ra, cư dân đang sinh sống trong khu vực rõ ràng sẽ không có đủ thời gian để chạy trốn, vì vậy tổ đội dự phòng sẽ phải chiến đấu ở trên đường phố.”
“Thoát khỏi vòng vây...? ….. Một mình những người sở hữu thứ hạng cao trong số một trăm người đó lận à, thực sự đến vậy sao?”
Đối diện với Kakkou đang cười, Haji thản nhiên đáp lại.
“Nếu chú nhóc là (Fuyuhotaru), thì có định ngoan
ngoãn đầu hàng chỉ vì phải đối mặt với một trăm tên địch không?”
“......”
“Giấc mơ mà nhóc đang ấp ủ, không phải thứ mà có thể cho đi dễ dàng như vậy phải không?”
(Kakkou) vô thức dùng sức nắm chặt chiếc kính bảo hộ khi hồi ức bắt đầu tái hiện lại trong tâm trí cậu như ánh đèn nhấp nháy.
Sau đó cậu đã nhớ lại cái ngày khi mình trở về nhà -- và không có ai cả.
Trong căn phòng nơi gia đình cậu đã đột nhiên biến mất, cậu đang đứng đó vừa thẫn thờ, vừa cô độc.
Cảm giác lẻ loi bao bọc cậu khi ấy, mùi hương của bụi bặm trong căn hộ nơi ấy, giờ chả còn lại gì.
Nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, cậu vẫn còn thấy hình bóng người mẹ và người chị đã bỏ rơi mình. Mặc dù người chị đã ngoảnh người lại và liếc nhìn cậu một hồi, nhưng cô vẫn nắm lấy tay người mẹ và nhanh chóng rời đi.
Cậu không còn cần thiết nữa ---
Chinh vì hiểu rõ điều đó nên cậu đã không đi tiếp và đuổi theo họ nữa. Đối với người mẹ đã một mình nuôi lớn cả hai chị em hay người chị với cơ thể yếu bẩm sinh, thì sự tồn tại của cậu không khác gì gánh nặng.
Vì cậu hiểu rằng - từ khoảnh khắc đó trở đi, cậu đã trở thành một Mushitsuki.
--- Nhưng ngay cả một kẻ như tôi, thì hẳn ở đâu đó ngoài kia phải có một nơi thuộc về mình chứ --- một nơi nào đó cần đến mình...
Đó là vụ tai nạn xảy ra vào năm ngoái.
Cậu thậm chí không thể rơi nổi một giọt nước mắt khi chứng kiến cả mẹ và chị mình dần tan biến vào khoảng không, trong khi thầm cầu nguyện sao cho giấc mơ của bản thân sẽ thành hiện thực trong tâm.
Cậu sẽ không bao giờ quên đi cái cảm giác khi ấy.
Dù có phải đối mặt với hàng trăm kẻ địch --- cậu sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tìm ra điều và giấc mơ duy nhất mà bản thân nắm giữ.
“Ông anh tính giỡn mặt với tôi à?”
(Kakkou) nhìn người thanh niên với cặp mắt cháy rực.
“Nào ai lại bỏ cuộc vì mấy cái đó chứ...!”
Sau đó, Haji Kengo chuyển tầm mắt sang dòng người đi bộ trên con đường đang không ngừng tăng do ánh mặt trời và thở ra một làn sương trắng.
“Ừ, có lẽ (Fuyuhotaru) sẽ không bỏ cuộc giống như chú nhóc vậy. Lũ Mushitsuki không ngừng từ bỏ ước mơ luôn là kẻ mạnh nhất sau cùng, bất kể có là một trăm tên địch...”
“...”
“Mà kệ đi, nhóc nên đến vị trí đã được chỉ định lúc này. Vị trí chỉ định đã được lưu vào dữ liệu bản đồ trong kho bộ nhớ của chiếc kính bảo hộ rồi. Anh nghe đồn rằng giám đốc chi nhánh Takakuwa sẽ rình rập xung quanh để đi khảo sát tình hình đấy. Nhưng ngoài ra thì chẳng có gì quan trọng cả. Anh mày có việc khác cần làm rồi cho nên hai ta tách ra từ đây nhé.”
“Ê khoan? Ông anh chẳng phải là trợ lý giám đốc chi nhánh mà? Không phải là nên ở cạnh giám đốc chi nhánh chứ?”
Một điệu cười nhe răng lồ lộ trên khuôn mặt Haji. Mỗi khi cậu bắt gặp anh ta với vẻ mặt này, sẽ luôn xảy ra điều chẳng lành.
“Lại đang toan tính vụ gì đây?”
“Đáng tiếc, lần này chú nhóc đoán sai bét nhè rồi. Người đang toan tính gì đó không phải anh mày.”
“Hử? Ông anh có thể nói chuyện dễ hiểu hơn khi trò chuyện cùng tôi đi được không?”
Haji cười và đặt tay lên cửa xe.
“Anh mày đã thiết lập một kênh trực tuyến cho phép nhóc trò chuyện thông qua kết nối không dây của cặp kính bảo hộ đó rồi. Nếu có điều gì bất rắc, bắt buộc phải báo cho anh mày biết ngay nghe chưa?”
“Rồi rồi, tôi hiểu rồi.”
“Mới một lần thôi.”
“Đã rõ thưa sếp.”
“.... Dạo gần đây. Có lẽ em gái anh đã quá quen với việc thấy nhóc hành động như vậy, thậm chí con bé còn dần đà bắt đầu thể hiện thái độ tốt bụng với anh mày nữa chứ. Thật đau đớn biết bao, đó là áp lực lớn nhất mà anh mày đang phải trải qua đấy có biết không hả?”
Biết chứ sao không biết, tôi cố tình dạy cô ấy như thế mà! --- (Kakkou) cười khi hình dung ra vẻ mặt của nam thanh niên trong tâm trí.
Haji ngồi trong xe và đóng cửa lại. Sau đó, đặt tay lên cần số và giơ ngón trỏ lên trán để chào.
“Chúc nhóc may mắn, (Kakkou). Để bảo vệ giấc mơ của mình, hãy làm việc chăm chỉ vào.”
“Dù tôi không biết anh đang có mưu đồ gì, nhưng cũng chúc cho trợ lý giám đốc chi nhánh như vậy.”
Cả hai tức thì trao nhau nụ cười, trước khi đến nơi mà mỗi người cần phải đến.
Danh sách chương