Những bông hoa tinh thể hình lục giác đang chậm rãi nhảy nhót, bao bọc lấy Shiika khi cô đứng giữa một cánh đồng tuyết mênh mông. Những gì cô thấy chỉ là những bông tuyết cứ rơi đi rơi mãi chả bao giờ chịu ngừng lại, cứ như thể chúng đang cố nhuộm cả thế giới này thành một màu trắng xóa.

Điều đó khiến cô cảm thấy mình như là người duy nhất còn trên thế gian này.

“Không có ai… ở đây cả…”

Những lời than thiếc của cô đã bị cơn gió mạnh bạo nuốt chửng trước cả khi kịp vọng lại trong không khí.

Nhưng rồi sau đó, Chiika bất chợt cảm thấy sự hiện diện của ai đó ở tít xa cánh đồng tuyết này.

Mái tóc dài tuyệt đẹp, đi cùng vẻ ngoài chững chạc mặc cho là một học sinh trung học -

đó là chị gái Shiika.

“Onee---…”

Chưa kịp dứt câu, chị gái cô quay người lại và nhìn cô trước khi biến mất trong tầm mắt của cánh đồng tuyết.

Theo sau đó là bóng dáng của cha mẹ Shiika, nhưng họ cũng tan biến lập tức.

Shiika rồi cũng nhận ra rằng: cô chỉ có một mình… Những người bên cạnh cô đã không còn trên thế gian này nữa.

Chẳng cần lý do, họ chỉ biến mất.

Trong lúc còn đang ngẫm nghĩ, cô lại chợt cảm nhận được có ai đó “thứ gì đó” đang tiếp cận mình từ phía sau.

Từ từ quay lại đằng sau, một con Bạch Trùng khổng lồ đang lao thẳng về phía cô. Shiika còn không thể kháng cự khi sinh vật trông giống đom đóm đó đang cuốn những cái chân của nó quanh người cô. Trong khi bị nó giữ chặt, một dòng nước mắt lăn dài trên má cô.

Bởi vì ngay sau đó, cô đã nhận ra -- nguyên do mọi người biến mất… vì sao cô cảm thấy đơn độc… tất cả là vì cô… không còn là “con người” nữa……

--------------------

Từ từ mở mắt, trần nhà màu trắng quen thuộc hiện ra trước mắt cô.

Tâm trí chỉ vừa mới thoát khỏi trạng thái hoảng loạn giờ đây đã quay về bình thường, đồng thời làn da cô cuối cùng cũng được cảm nhận hơi ấm của chiếc gối và áo khoác đang quấn quanh người.

“Mmm…”

Cô từ tốn dụi mắt khi ngồi dậy khỏi tấm nệm êm ái. Đầu ngón tay đang lau qua lại giữa hàng mắt cô có hơi ướt. Nhớ lại giấc mơ vừa rồi khiến Shiika không khỏi cắn nhẹ môi. Nhịp tim cô dường như vẫn chưa hoàn toàn quay về bình thường.

“Ôi! Shiika, em dậy rồi á?”

Tiếng cửa mở kêu lên đúng lúc một cô thiếu nữ thò đầu qua khe hở của phòng.

Dù trông giống hệt người từ trong giấc mơ, song thực tế, nụ cười của cô lại đầy sức sống và yêu kiểu hơn gấp mười lần.

Đó là chị gái Shiika -- Kazuha. Cô đang mặc bộ đồng phục đã được là ủi hẳn hoi, kể cả mái tóc tuyệt đẹp cũng được chăm chút kỹ lưỡng.

“Mhm… Chào buổi sáng, Onee-chan.”

Một shiika đã thức dậy chào chị gái mình với một giọng lơ mơ - Kazuha biết Shiika không thích báo thức, do đó mỗi sáng cô sẽ đích thân đến và đánh thức con bé dậy.

“Mắt em có hơi đỏ ngầu đấy, ổn không vậy?”

“Mm, em chỉ dụi hơi nhiều thôi.”

“Chị thấy rồi, thôi được, vậy mau xuống nhà và chuẩn bị đến trường đi!”

“Mm….”

Buổi sáng vẫn như bao ngày, Shiika tự chuẩn bị cho bản thân để đến trường.

Rửa mặt, thay đồ, sửa soạn đầu tóc, rồi chuyển đến cái bàn đã đầy ắp đồ ăn sáng và ngồi xuống.

Mỗi cạnh bàn đều có một người ngồi: người cha 42 tuổi làm công chức viên, người mẹ làm nội trợ toàn thời gian, người chị lớn hơn hai tuổi và đang học năm hai tại trường trung học tư nhân, và cuối cùng là Shiika đang học khối sáu.

Như thường lệ, chủ đề ăn sáng của cả nhà tập trung hết vào người chị gái, Kazuha.

“Kazuha, trước kia con có nói là định đi trượt tuyết với đám bạn suốt kỳ nghỉ mùa đông đúng không? Mấy đứa bạn đó có đáng tin cậy không? Có đáng tin tưởng chứ??”

“Mẹ ơi là mẹ, thế rồi ý mẹ là gì đây? Con đã nói bao lần rồi, họ chỉ là bạn học thôi!”

“Mẹ chỉ lo lắng thôi con! Do không có người giám hộ đi cùng… với cả mấy đứa đó mới chỉ học sơ trung!”

“Chẳng có cha mẹ nào ngày nay lại lo mấy cái chuyện đó cả! Cha và mẹ đấy, không thấy lối suy nghĩ của mình quá là lỗi thời à? Công chức viên và là con gái của một gia đình giàu có, chắc đến thế là cùng.”

“Cha mẹ không quan tâm gia đình họ ra sao. Tuy nhiên, vẫn phải gọi về cho nhà ít nhất một lần mỗi đêm, nghe chưa?

“Thôi được, thôi được~ cứ thế này thì con sẽ trầm cảm trước cả khi khởi hành mất… Mà quên, Shiika em có muốn quà lưu niệm gì không?”

“Ưm, cái gì cũng được ạ.”

Kazuha là một cô gái thông minh, chứ chưa nói đến việc cư xử phải phép và niềm nở. Không riêng gì Shiika, người luôn cho rằng chị gái mình là xinh đẹp mà hầu hết mọi người đều yêu mến cô. Bất kể sự thật rằng gia đình chỉ tập trung vào mỗi Kazuha và tươi lai tươi sáng của cô trong nhà thì ai cũng biết rõ.

Nhưng Shiika chưa bao giờ căm ghét gia đình mình hay chị gái vì điều đó. Ngược lại, Shiika rất thích thú và tự hào vì có một chị gái xinh đẹp như vậy. Nhưng khi Shiika phát hiện ra rằng mình sẽ chuyển đến một ngôi trường trung học khác với chị gái vào năm tới thì có hơi thất vọng một lúc.

Dẫu vậy, Shiika vừa nghĩ đến một chuyện.

Với cô, nhà Anmoto giống như một hành tinh chỉ xoay quanh Kazuha. Nếu vậy, liệu một ngày nào đó giả sử Shiika biến mất, hành tinh này vẫn sẽ tiếp tục đời sống thường ngày mà chẳng có thay đổi gì, và chưa kể đến---

Cứ mỗi lần nghĩ đến đó, cô lại phải ngay lập tức kìm hãm suy nghĩ của bản thân tránh để nó đi quá xa. Là bởi, không chỉ vì nó chả làm nên trò trống gì mà còn rất khủng khiếp khi suy nghĩ về nữa.

“Chúa ơi, lại là đám (Mushi) sao!”

“...!”

Nghe thấy tiếng mẹ mình thét lên chữ “Ôi” trong lúc xem TV, Shiika không thể không co giật tay trong giây lát và đánh rơi chiếc bán trên tay. Nước súp bên trong bát lập tức loang trên thành bàn của cô, làm nhiễu nhão bộ đồ ăn.

“Mày làm trò gì thế?!”

“C-Con xin lỗi!”

Shiika càng hoảng loạn sau khi bị người cha quở trách. Cô nhanh chóng chạy vào bếp để tìm giẻ lau chiếc bàn: trong lúc đang lau cô không ngừng xin lỗi với giọng đục khàn. Nhưng vì quá bối rối nên cô đã làm bẩn bộ đồ ăn khác trong quá trình dọn dẹp.

Kazuha vội vã chạy đến bên cô em gái và giúp đỡ, không quên nói với người mẹ rằng:

“Mẹ, mau đổi kênh đi chứ! Mấy cái tin về “Mushi” gì đó chẳng qua là mấy cái tiểu thuyết giả tưởng từ mấy gã đầu óc khù khờ thôi.”

“Nhưng... thử nghĩ rằng lũ quái vật đó đang rình rập xung quanh chúng ta, làm chúng ta khó dễ đi!”

“Vậy nên con mới luôn miệng bảo, đừng có nghe hay làm theo những gì người ta nói! Những tấm ảnh đang chiếu trên TV không khác gì hàng kỹ thuật số cả, mẹ đã hiểu chưa?”

Chúng được gọi là (Mushi) -- những sinh vật kỳ dị đã xuất hiện trong các lời đồn được vài năm. Hơn hết, những côn trùng đặc biệt này được cho là có thể ăn giấc mơ và hy vọng của con người.

Chính quyền không thừa nhận sự tồn tại mang tên (Mushi). Song trên thực tế, khi những tin đồn về (Mushi) lan truyền khắp nơi như cháy rừng, thì ngày càng có nhiều nhân chứng về

các sinh vật đó bắt đầu được tăng lên, minh chứng cho việc những con quái vật đó -- thực sự tồn tại.

Tuy có nhiều ý kiến khác nhau về kích cỡ và ngoại hình, nhưng có một điểm chung mà chúng đều mang trên mình. (Mushi) sẽ phá hoại con người, nuốt chửng hy vọng và ước muốn của chính họ --- và quan trọng nhất là “giấc mơ”. Những người bị (Mushi) lây nhiễm sẽ trở thành vật chủ, còn được gọi là Mushitsuki, và lứa thanh thiếu niên là mục tiêu lây nhiễm chính. Thêm vào đó, (Mushi) sẽ không chỉ nuốt chửng giấc mơ của họ. Mà như một cái giá đổi lại cho việc săn giấc mơ của vật chủ, (Mushi) sẽ chuyển một phần sức mạnh cho vật chủ và nghe theo lệnh họ. Nhưng nếu Mushitsuki cố tình giết (Mushi) đang lây nhiễm cho họ, thì chúng sẽ phá hủy giấc mơ trong suốt quá trình đó, và sẽ khiến họ mất đi ý chí sống và trở thành “Ketsurakusha”. Hơn nữa, nếu không ai giết (Mushi) đang phá hoại họ, thì không sớm hay muộn cũng sẽ bị Mushi ngấu nghiến giấc mơ đến chừng nào cạn kiệt và tử vong. Nói một cách dễ hiểu, một khi đã trở thành Mushitsuki, bất kể là trai hay gái cũng không thể thoát khỏi số phận chung với (Mushi).

Dù chẳng có gì ngoài những lời đồn và truyền thuyết đô thị đang xoay quanh hiện tại, nhưng những nhân chứng và lời khai đang không ngừng tăng lên, lan truyền như sóng gợn, từng chút một gieo rắc mầm mống sợ hãi trong lòng những người dân.

“Con đi học đây~”

Do có buổi tập vào sáng sớm từ hoạt động ngoại khóa mà cô đã đăng ký, cho nên Kazuha luôn rời nhà sớm hơn một tiếng. Trong khoảng thời gian này, sau khi soạn sách vở cần dùng cho bài giảng của ngày, Shiika đeo chiếc cặp sách nặng nề rời nhà.

Làn gió nắng sớm hôm nay thật buốt giá biết bao. Con đường đến trường của Shiika vẫn đầy rẫy những ngã rẽ và khúc quanh.

Có rất nhiều học sinh và nhân viên văn phòng chạy vụt qua cô, đang đi những bước ngắn trên một cung đường như nơi câu cá ngoài biển.

Rất nhanh chóng, cô đã đến địa điểm nơi các học sinh từ trường mình thường tụ tập vào mỗi buổi sáng trước khi cùng nhau lê đôi chân vào trường. Nhưng trong những hội nhóm ấy Shiika chả bắt chuyện với ai cả. Cô quá xấu hổ và thiếu tự tin. Vậy nên, vào thời điểm khi vô nhập học năm nhất, cô đã đi trên con đường quanh co đầy tĩnh lặng ngày qua ngày một mình.

Sau khi băng qua con hẻm này đến con hẻm khác, Shiika đã đến địa điểm mà cô đã gặp người phụ nữ đeo cặp kính râm bí ẩn vào hôm qua.

“......”

Đương nhiên, người phụ nữ mặc chiếc áo khoác đỏ không còn đứng đó nữa.

Shiika nhẹ nhàng ấn vào ngực mình.

Lần gặp gỡ với người phụ nữ bí ẩn nên được ẩn giấu ở sâu trong trái tim cô --- Shiika cắn môi, và

tự nhủ bản thân.

Bước qua cổng trường, Shiika men theo dòng học sinh tiến vào lớp học.

Những học sinh trong lớp đã hình thành các hội nhóm, họ đang trò chuyện và cười đùa về bản tin hoặc bộ phim vừa mới xem ngày hôm qua, dần phá lên những tràng cười. Đối diện với bức tường vô hình được tạo nên bởi tiếng cười, Shiika lặng lẽ bước qua họ. Những người bạn cùng lớp xung quanh cứ thản nhiên tiếp tục như thể họ gần như chẳng màng đến cô, không có ai chào hỏi Shiika cả.

“Đến giờ vào lớp rồi, các em mau về chỗ ngồi nào.”

Vị giáo viên đứng ngay cánh cửa, và bắt đầu một ngày mới như bao ngày bình thường khác với giọng điệu trang nghiêm.

Lớp học trở nên ồn ào mất một lâu khi các học sinh trở về chỗ ngồi. Nhưng nằm giữa khoảng không náo nhiệt ấy, có một thế giới tĩnh lặng biệt lập, Shiika ngồi một mình ở giữa nơi ấy.

Trong lúc còn đang ngẩn người giữa tiết giảng, Shiika nhớ lại cuộc gặp gỡ vào ngày hôm qua.

--- Liệu cô bé có thể kể ta nghe về giấc mơ của mình chứ?

Khi bị tra hỏi bởi một người phụ nữ kỳ lạ cùng vầng hào quang bí ẩn, với một câu hỏi kỳ lạ như vậy. Shiika thành thật trả lời.

Giấc mơ của tôi là....

Nó bắt đầu từ khi nào?... Từ khi nào Shiika lại tự mình ấp ủ giấc mơ nhỏ bé như vậy? Thậm chí chính cô còn không biết rằng.

Không phải là cô không thực sự hài lòng với lối sống hiện tại của mình.

Cô đã quen với lối sống sinh hoạt chỉ tập trung vào chị gái Kazuha. Cho dù ở trường cô không thể hòa nhập với các bạn cùng lớp, tuy vậy cũng chả bị bắt nạt.

Có điều, từ đâu đó trong khoảng thời gian đã bị quên lãng, Shiika đã bắt đầu ấp ủ một giấc mơ chỉ thuộc về mình cô. Giấc mơ này bén rễ sâu bên trong, và phát triển thành một tồn tại đáng trân quý hơn bất cứ thứ gì.

Nhưng, cái giá để vén màn sự thật này… là quá lớn.

Shiika vô thức chuyển ánh nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ trông như đang trông ngóng một điều gì đó. Không lâu sau, một con côn trùng nhỏ mau xuất hiện trước mắt cô. Nó có màu trắng tinh với vẻ ngoài giống như đom đóm, một con côn trùng.

Shiika ngay lập tức lảng đi trong khi giữ chặt nắm đấm...

Trước khi kịp nhận ra, thì tiếng chuông du dương đã vang lên báo hiệu cho hồi kết của ngày mới.

Shiika thu dọn sách giáo khoa và sách vở đang bày bừa trên bàn vào trong cặp, và lặng lẽ bước ra khỏi lớp.

Và đúng lúc ấy.

“Bye bye!~”

“Mm?”

Một lời chào tạm biệt bất thình lình hướng về Shiika phát ra từ nơi đâu không rõ. Cô ấy đang vừa vẫy tay vừa tiến ra trước cửa. Cô gái này không phải người bạn đặc biệt tốt bụng với Shiika, nhưng đôi lúc sẽ chào Shiika khi cô ở một mình.

“Mm... Bye bye...”

Shiika nở nụ cười ngượng ngùng có phần trang nhã trước khi gấp gáp rời khỏi lớp học. Bước chân của cô nhẹ tênh hơn mọi ngày, như thể cô đang chìm trong hạnh phúc

Sau khi đi được một đoạn ra khỏi cổng trường dọc theo quốc lộ, Shiika đột nhiên nghe thấy tiếng cười phát ra từ sau lưng.

Ngoảnh cổ lại một chút, cô chợt nhận ra đó là các bạn nữ cùng lớp.

Cô nhanh chóng quay mặt đi và tập trung vào khung cảnh trước mắt, cố để không giao tiếp bằng mắt, nhưng chợt bối rối trước khi kịp làm điều đó.

Một trong số những cô gái đang nô đùa -- chính là cô gái đã nói “Bye bye” với Shiika trước khi cô rời khỏi lớp học, vô tình chạy quá nhanh trên đường và ngã. Tệ hơn cả, hướng mà cô ấy đang ngã ra chính là một ngã tư không có lan can.

Cùng lúc đó, tiếng phanh gấp của một chiếc xe ô tô lọt vào tai cô.

--- liệu cô bé có thể kể ta nghe về giấc mơ của mình chứ?

Không hiểu sao, hình ảnh người phụ nữ đeo cặp kính râm lại bất ngờ hiện lên trong tâm trí cô.

Phía trên Shiika, một tia sáng trắng nhỏ nhoi bắt đầu chiếu rọi xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện