017

“Khó khăn lắm mới trở thành Kami-sama được vậy là chả ai đến thăm đền của Nadeko cả, thật là chán. Này ông chú, hãy nói chuyện với Nadeko nha”

Sengoku Nadeko nói với một vẻ mặt hớn hở, tươi sáng lạ thường. Vừa nói cô ấy vừa vui vẻ rút tờ mười ngàn yên từ trong thùng quyên góp ra.

Khi lấy tờ tiền mười ngàn yên đấy, tóc của Sengoku Nadeko từng sợi từng sợi, mang hình hài của một con rắn trắng nhỏ đáng sợ, chuyển động như một cách tay người vươn đến, lấy tờ mười ngàn yên từ trong hòm ra. Một bầu không khí không được dễ chịu cho lắm.

Phải nói là đáng sợ.

Những chuyện như tóc biến thành rắn, hiển nhiên là một chứng bệnh kì lạ.

Y học ngày nay không thể giải thích nổi.

Tóc của con người thường có khoảng mười vạn sợi, Sengoku Nadeko còn thuộc loại có nhiều tóc hơn số đó. Có vẻ đám rắn đang sống chen chúc trên đầu cô ta thì phải.

Dẫu có là Medusa thì khi nhìn thấy đầu Sengoku Nadeko chắc cũng bị hóa đá mất. Tuy nhiên, nếu tôi không nhìn nhầm thì khi đám rắn rút tiền ra khỏi hòm thì mắt của từng con từng con hình như biến lại thành mắt của cô ta.

Nếu vậy, thì cô ấy…

Nhìn thế giới bây giờ ra sao nhỉ.

Có thể nhìn được mười vạn vật cùng lúc à.

Mà, nếu nói lại từ đầu thì thứ giống thần Rắn nhất có lẽ chỉ có mái tóc (Thế là đủ rồi, tuy tôi vẫn muốn biết có thêm cái gì nữa không), bộ đồ cô ấy mặc trông vẫn khá bình thường.

Nếu trừ việc bây giờ đang là giữa mùa đông ra thì nó là bình thường.

Trừ việc tuyết đang rơi.

Áo váy trắng không tay mỏng manh, không chỉ nhìn thôi là đã thấy lạnh, mà còn cứ như có thể tan ngay vào tuyết luôn vậy. Tan biến như thể là sương khói. Thà rằng cô mặc luôn lớp da rắn tôi còn thấy dễ hiểu hơn.

Chuyện đi chân trần ở đất nước tuyết rơi này cũng thật không hợp chút nào.

Rốt cuộc là nó hay ho chỗ nào chứ.

Không hề giống Kami-sama chút nào cả. Nếu để ý hình như bên cổ tay bên trái còn đeo một dây cột tóc nữa. Cái đó cũng màu trắng. Cái dây buộc tóc ấy là để cột đám tóc rắn kia lại à.

Tôi đang nghĩ vậy thì chợt nhân ra mối liên hệ giữa thần Rắn và mái tóc rắn. Mà, loại yêu quái như cô ta chắc là thích chơi chữ đây.

Chuyện gộp Kami-sama chung với yêu quái có được không thì nhiều thuyết đã nói đến, nhưng theo tôi, nếu xét về điểm lừa đảo thì cả hai cũng chỉ là một thôi loại thôi.

“Mười ngàn yên~, mười ngàn yên~”

Có vẻ vui nhỉ.

Vui quá còn gì.

Có trở thành Kami-sama nữa thì đâu phải là không cần tiền. Thêm nữa, tiền để duy trì ngồi đền này đâu có lấy làm của riêng được.

Mà chắc không phải vì là số tiền lớn, mà có lẽ là số tiền đầu tiên được cho vào hòm quyên góp nên cô ta vui vậy chăng. Nếu vậy thì đối với tôi đó không chỉ là một sự xỉ nhục tiền bạc mà cả ấn tượng tốt ban đầu (lúc lên núi) đó cũng sẽ hoàn toàn biến mất.

“Cảm ơn chú nhé!”

Sengoku Nadeko từ từ quay lại phía tôi, rồi nở một nụ cười vô tư. Ấn tượng so với câu chuyện tôi được nghe từ cha mẹ cô bé khác hẳn. Một nụ cười không có vẻ gì là ngượng ngùng hay xấu hổ với người lạ cả.

Một cô bé hay cười, hai người đó đã nói vậy, nhưng chắc chắn đó không phải là nụ cười như thế này.

Giống như đã thoát khỏi xiềng xích vậy.

Một nụ cười không bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì.

“Chú là tín đồ đầu tiên của Nadeko đấy”

“………………”

Không thể tha thứ cho kiểu ngây thơ vậy được. Hay là tát cho cô ta một cái nhỉ, không phải là tôi không nghĩ như vậy nhưng tôi không phải là một người thích bạo lực,

“Thôi gọi tôi bằng chú đi. Tôi tên là Kaiki Deishuu”

Tôi chỉ dừng lại ở đấy. Thật nhẹ nhàng.

Tôi chỉ định nói vậy thôi nhưng nghĩ lại thì vậy là ngu ngốc rồi. Sengoku Nadeko là nạn nhân gián tiếp khi tôi lừa đảo ở thành phố này.

Nếu vậy tức là từ đâu đó, có thể là Araragi hay chị em lửa, cô ta nghe được tên của tôi thì cũng không có gì lạ.

Biết tôi là ai không có gì khó hiểu.

Nếu vậy, một cô gái có dự định giết cả những người hầu như không liên quan đến mình là Araragi và Senjougahara một cách không khoan nhượng như cô ta thì chắc chắn tôi với tôi càng kích động hơn. Tôi đã nghĩ vậy, nhưng,

“Kaiki-san!”

Cô ta dường như còn nở một nụ cười nữa.

“Kaiki-san, Kaiki Deishuu-san! Một cái tên kì lạ nhỉ! Hân hạnh làm quen! Xin lỗi vì đã gọi chú nhé! Ừm, nhìn kĩ thì vẫn còn trẻ mà! Á, trẻ! Nadeko chỉ nghĩ là có vẻ ít tuổi hơn thôi! Lỡ nói là trẻ rồi!”

“…………………”

Nên nghĩ sao đây nhỉ. Đương nhiên nên nghĩ là cô ấy là người gán tiếp bị tôi hại nhưng vẫn không biết tên của tôi rồi. Nhưng tôi không nghĩ như vậy.

Chắc chắn, cô ta đã nghe, cô ta đã biết tôi rồi.

Nhưng có lẽ đã quên mất rồi.

Cô ta nghĩ tôi là ai cũng không sao, hay là do khi trở thành Kami-sama rồi thì những chuyện lúc còn là con người chẳng đáng gì nữa chăng, có lẽ không phải thế.

Chỉ đơn giản là quên thôi.

Cô gái này bây giờ hẳn cũng quên nguyên nhân quái ác nào đã đẩy mình đến tình trạng thế này.

Tôi đã nghĩ như vậy. Đơn giản chỉ là cô ta quên đi những chuyện không thể quên. Những chuyện cô ta sẽ nhớ mãi như có một người anh của bạn lúc còn nhỏ đã đối xử tốt với mình ra sao, tất cả đã được thay bằng những chuyện sao cũng được cả rồi.

Tóm lại, thứ tự những chuyện quan trọng đối với cô ta đã bị đảo lộn hết rồi, tôi cho là như vậy.

Có lẽ chuyện nghĩ cô ta nhanh chóng quên tên của tôi là do tôi quá vội vã, hay là sẽ không sao nhỉ, nhưng tôi biết rằng.

Người như vậy, đến giờ tôi đã biết rất nhiều.

Dẫu không muốn biết cũng biết.

Những thứ quan trọng và những thứ không quan trọng, những việc nên làm và những việc không nên làm, những thứ cần thiết và những thứ không cần thiết, họ không thể phân biệt nổi, vì vậy họ thường xuyên nhầm lần, những người như vậy tôi đã thấy rất nhiều.

Những con người không trân trọng con người mình, là những con người bị chính con tim mình xua đuổi, không có ngoại lệ.

Nơi đâu có những con người như vậy à

Ví dụ như là mẹ của Senjougahara.

Với ý nghĩa đó, con tim của Sengoku Nadeko vẫn là của lúc còn là con người , hay từ khi trở thành Kami-sama nó đã biến mất rồi, tôi không biết được nhưng nó đã hỗn loạn lắm rồi. Dẫu tôi không nghe gì những cô ấy,

“Nadeko nhé, từ bây giờ luôn đợi đến tháng ba đấy! Có nên nói không nhỉ, mà lỡ nói mất rồi, lúc đó nhé, sao nhỉ, Nadeko sẽ giết người mà mình yêu đấy!”

Cô bé nói với vẻ thích thú.

Chắc vì tìm được người nói chuyện nên cô ta vui vẻ, đem những chuyện có vẻ thú vị nhất, hay nhất ra kể, coi đó là một món quà chăng.

Thế nhưng, một cô gái nhỏ nói những chuyện đó với vẻ thản nhiên như chẳng có gì thì chỉ thấy đáng sợ. Đến tôi còn thấy vậy.

Nhưng tôi cũng nhận ra là trên thế giới này chỉ có tôi xem đó là quái lạ.

“Người ta đã nói là xin cho nửa năm nên cháu mới đợi thôi, vì là Kami-sama nên đúng là không cần phải nghe theo những lời cầu cũng được. Nhưng mà, ừm, Kami-sama thì sống lâu nên nửa năm sẽ trôi qua nhanh thôi, vậy mà nó chậm ơi là chậm nhé. Một ngày là một ngày, nửa năm là nửa năm nhỉ. Gần đây cháu cũng thấy hết chịu đợi nổi rồi, nhưng thôi, cố gắng, cố gắng. Là Kami-sama phải biết giữ lời hứa chứ nhỉ”

“….Đúng vậy đó. Giữ lời hứa là một chuyện rất quan trọng. Có lẽ là việc quan trọng nhất cũng nên”

Tôi đã nói những chuyện không thật lòng để tiếp chuyện với cô ta. Nếu không may có khả năng làm sự việc trầm trọng thêm, nhưng có lẽ dẫu tính toán rồi thì tôi cũng sẽ nói vậy thôi chăng.

Đồng tình với cô ta, không nói những thứ phủ đinh. Nên vậy thì hơn. Tôi là một con người ghét, cực kì ghét bị nghĩ là mình là người tốt, hay chỉ là kẻ giả ác độc, nhưng chỉ riêng lần này, tôi đã bị nghĩ như vậy.

Xem như là sự tỏ lòng biết ơn của một vị khách đến vãng đền hay cúng bái vậy.

Tỏ ra vui vẻ, thích thú nghe chuyện của một vị Kami-sama trông như một học sinh cấp hai thì thật là lố bịch và thảm thương hết mức.

Không thể nào không thương hại được.

Tất nhiên là vì là tôi nên chuyện đó cũng chẳng là gì cả. Tôi cũng không định hủy lời nhờ vả của Senjougahara, không định từ bỏ chuyện lừa cô gái này. Chuyện vì cô gái này mà làm đều gì đó tất nhiên cũng không.

Công việc là công việc.

Chỉ là, chuyện tôi chú ý ở đây là sự mâu thuẫn. Theo câu chuyện tôi được nghe kể thì Sengoku Nadeko chắc chắn là một cô bé sống nội tâm. Không thể nào có chuyện “tiếp đãi” khách viếng đền hay tín đồ như thế này được.

Vậy thì tại sao cô bé ấy lại trở nên hoạt bát, năng động trong giao tiếp vậy. Giống như vừa được giải phóng khỏi một cái đinh ghim mình hay một sợi xích vậy.

……Chắc không đến mức vậy đâu.

Mà chắc là được giải phóng thật nhỉ, từ đinh ghim, từ xiềng xích.

Senjougahara bảo tôi là thủ phạm chính trong vụ này, nhưng ít ra thì Sengoku Nadeko nhờ có vụ lừa đảo của tôi mà đã trở nên hạnh phúc hơn nhiều.

Rất rất hạnh phúc.

“Thật kì là nhỉ. Sao không có ai đến cả vậy. Đền mới được sửa sang lại thế này thì mọi người phải kéo đến đông đúc chứ nhỉ”

“Chắc tuyên truyền chưa rộng rãi chăng”

Tôi nói. Về kinh doanh thì tôi là một gã không tồi chút nào. Tất nhiên là những việc kinh doanh không hợp pháp rồi.

“Hay là dịch vụ còn sơ sài chăng”

“Dịch vụ? Dịch vụ là sao? Là những dịch vụ bậy bạ ấy hả?”

“…………….”

Kami-sama lại đi hỏi những câu vô tư như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy. Thôi chỗ này cho qua. Tôi cũng không phải là một người có khả năng giao tiếp tốt, cũng không dễ dàng gì khi nói chuyện một học sinh trung học về những chuyện không đứng đắn lắm.

Nhưng không hiểu là Sengoku Nadeko tiếp nhận sự im lặng của tôi theo cách nào,

“Anh hai Koyomi nhé, khi Nadeko cởi bỏ phần trên, chỉ mặc mỗi quần thể thao thôi, anh ấy đã rất vui đấy”

Cô ta tiếp tục.

……Hắn đã làm cái quái gì vậy.

Định phạm tội à.

Chuyện lừa Sengoku Nadeko thì chỉ cần quan tâm đến Senjougahara là được rồi, tôi rất hiếm khi bực tức, mà thôi, có lẽ cũng chẳng phải vậy nữa.

“Sau đó, tại đền này khi Nadeko đau đớn vì bị bộ đồ tắm xiết chặt. anh ấy trông rất vui. Chỉ cần anh hai Koyomi vui thì Nadeko cũng thấy rất vui nữa”

“…………Này…ừm….Cô”

Một người đã trở thành Kami-sama rồi thì không biết phải gọi thế nào cả, tôi đang phân vân nhưng đang lúc nghe những thứ khó chịu nên tôi buộc miêng gọi “Cô” luôn.

“Cô và…anh hai Koyomi à, Koyomi là tên hay họ thì tôi không rõ nhưng….”

Tạm thời thì tôi cứ xem như mình không biết người đó là ai cả (Nếu mà nói tôi biết thì không những là một việc tồi tệ mà tôi cũng không muốn cô ta nghĩ là tôi có quen biết với một kẻ giống như vậy)

“Cô yêu anh hai Koyomi đó đúng không?”

Tôi hỏi.

Cả tôi cũng thấy lợm giọng khi nói như thế.

“Vâng! Rất rất yêu! Vậy nên phải giết! Phải giết chết!”

“……Vậy à”

“Cả ai đó là bạn gái của anh hai Koyomi, hay cả con bé nô lệ gì gì đó nữa, cũng giết luôn”

Cô ta nói với vẻ thích thú. Giống như là chuyện hẹn hò với người yêu vào cuối tuần vậy, có lẽ là hai tháng sau, khi giết xong người yêu và những kẻ có liên quan thì cô ta sẽ còn vui hơn nữa.

Đó không chỉ là một câu chuyện nhằm thỏa mãn bản thân, mà nó còn là để giúp tôi vui vẻ, xem như là tấm lòng hiếu khách vậy. Cô ấy tin rằng tôi cũng cảm thấy vui như vậy.

Kami-sama mà lại tin những chuyện không thực tế như vậy thì có vẻ chỉ là một sự giễu cợt nhưng chuyện này, dẫu không nhìn từ phía tôi cũng thật nực cười.

Nói chung là có nhìn từ đâu cũng thật nực cười.

Nhưng về những người trong danh sách cần giết là Senjougahara và Oshino Shinobu thì Sengoku Nadeko đến tên họ cũng không nhớ. Tại sao thế nhỉ, những nghịch lý, những khúc mắc. Rôi cả những thứ logic nhất nữa, cũng đảo lộn hết cả.

Tôi đã suy nghĩ. Rồi đưa ra kết luận.

Tóm lại là con bé ấy là một kẻ ngốc.

Đầu óc không thông minh cho lắm.

Chẳng là vì sao cả, chỉ là thiếu đầu óc….Có lẽ là đã bỏ quên đâu đó rồi cũng nên. Chuyện nuông chiều Sengoku Nadeko thì không chỉ có cha mẹ cô mà cả những người xung quanh cũng vậy, chắc chắn là không sai.

Araragi Koyomi chắc cũng không là ngoại lệ.

Nuông chiều Sengoku Nadeko.

Và Sengoku Nadeko cũng nhận lấy sự chăm sóc đó.

Nhất định không phải là tôi một nói rằng đó không phải lỗi của tôi đâu, nhưng giờ chuyện cô ấy trở thành Kami-sama cũng là một kết quả.

Mà, lúc nào cũng là cô bé đội mũ, để tóc trước che mặt, không dám nhìn trực tiếp người khác, những hành động khác người mà vẫn được gọi là moe thì có lẽ nên bỏ đi là hơn.

Vấn đề cần làm giờ là “Được tha thứ”.

Chính là lúc này đây.

Nghĩ vậy nên tôi nhanh chóng tăng sự đồng cảm của mình lên.

Thêm nữa, nếu từ tình trạng bây giờ đưa ra cho một Sengoku Nadeko đã giải phóng mình một sự lựa chọn là “Quay về làm người” thì chắc chắn sẽ bị cự tuyệt.

Mà, chỉ nghĩ thôi thì chẳng được gì,

“Này, Kami-sama. Nếu có thể trở lại thành người thì cô có muốn không?”

Nên tôi đã thử hỏi vậy.

“Không”

Cô ta trả lời dứt khoát. Đúng như tôi nghĩ. Gọi là linh tính thì cũng đúng.

“Dẫu nếu quay lại thành người thì có thể trở thành người yêu của anh hai Koyomi đó?”

“Đúng”

Cô ta trả lời dứt khoát. Cái này là ngoài dự tính. Là linh tính bậy. Dẫu điều kiện thay đổi cũng vậy à. Hay là nếu chuyện làm cô ta phải đắn đo không phải chuyện đấy thì đổi chuyện khác xem sao, nhưng,

“Với Nadeko nhé, yêu đơn phương cũng đủ rồi”

“……………”

“Một tình yêu đơn phương kéo dài mãi mãi, sẽ hạnh phúc hơn tình yêu từ hai phía. Ông có nghĩ vậy không, Kaiki-san”

“…..Cũng đúng nhỉ”

Tôi gật đầu. Cái gật đầu đó đơn giản chỉ là để thể hiện sự lắng nghe, nhưng chuyện tôi đã gật hơi nhiều so với cần thiết là sự thật.

Một tình yêu đơn phương. Tôi không phải là chui ra từ nhành cây, thêm nữa cũng đã có tuổi, không phải là không có kinh nghiệm về chuyện đó.. Có lẽ tình yêu đơn phương ấy vẫn kéo dài đến bây giờ chăng….dù thế nào đi nữa thì cô gái đó cũng đã chết trong một vụ tai nạn giao thông rồi.

Người đã chết thì chỉ có thể tiếp tục yêu đơn phương thôi. Chuyện đó là chắc chắn, sau khi chết thì chuyện tình cảm có thế nào cũng không kết thúc, không bao giờ.

Nếu yêu, sẽ không thất tình.

Với ý nghĩa đó, suy nghĩ của Sengoku Nadeko có lẽ sẽ đi đúng hướng. Nếu giết Araragi Koyomi thì cô ấy sẽ đạt được mong muốn, được đắm chìm trong một tình yêu đơn phương hạnh phúc, kéo dài mãi mãi.

Không bao giờ thất tình.

“Anh hai Koyomi đó chắc cũng nhiều lần đến viếng đền rồi đúng không? Cô không tính đó là một khách viếng…một khách hàng à?”

“Vâng. Vì anh hai Koyomi cứ toàn nói những chuyện gì gì đâu không. Nadeko không hiểu chút nào nên thường đuổi anh ấy về. Đã nói là chuyện giết anh hai Koyomi là vào tháng ba rồi mà. Nên vào lúc ấy hãy đến. Nhưng anh ấy cứng đầu quá nên gần đây Nadeko cũng hay tránh mặt.”

“…..Ngoài anh ta ra, thực sự là không có ai đến à? Ngoài anh hai Koyomi đó và tôi ra thì cho đến giờ chưa có ai đến à?”

“Những người thợ xây cũng từng đến rồi.”

“Thợ xây?”

Trong một thoáng tôi đã không nắm được nghĩa của câu nói đó, nhưng sau đó tôi hiểu ngay đó là những người thợ đến xây chính điện này. Tôi đã nghĩ trong lúc thi công thì cô ta ở đâu nhỉ, mà thật,ở đâu được nhỉ?. Có lẽ là ngồi dưới tán cây nào đó sung sướng nhìn ngôi nhà của mình được hoàn thành chăng. Chẳng lẽ sau đó không còn ai đến nơi đây nữa à.

Vậy thì thật buồn.

Dẫu không còn hoang tàn như trước, nhưng nơi đây vẫn buồn như vậy.

“Họ đã xây lại ngôi đền cho Nadeko thật là nhanh đó. Hình như gọi là thi công cấp tốc thì phải, à đúng là nó! Một kĩ thuật chuyên nghiệp! Vô cùng bất ngờ luôn! Thêm nữa, lúc đầu có bao nhiêu là người đến nhé, nhưng khi Nadeko xuất hiện họ đã chạy hết luôn đó. Sao vậy nhỉ. Sao lại bỏ chạy nhỉ. À thêm nữa, người bỏ tiền vào hòm đâu tiên là Kaiki-san đó. Vậy nên cảm ơn nhé!”

Sengoku Nadeko nói, có vẻ còn muốn ôm lấy tôi nữa. Vì không muốn bị ôm nên tôi tinh ý đứng né sang một bên.

“Chuyện mọi người thấy cô đều bỏ chạy…”

Tôi nói. Có lẽ đó không phải là chuyện cần thiết phải nói, đó không phải là những lời nói dối hay lừa lọc gì, không cần nói cũng được, phải là không nên nói thì tốt hơn mới đúng, những chuyện thừa thãi như thế. Nhưng cái miệng tôi đã lỡ nói ra rồi.

Bây giờ thì lại là Cái miệng của thực hư. Lẫn lộn hết rồi, lẫn lộn hết rồi.

“Không phải là hình dáng của cô khá khó nhìn à. Mái tóc đó quá sức đáng sợ đấy”

“…………………..”

Sengoku Nadeko đang ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.

Tôi đã đoán rằng mình sẽ bị giết khi thấy nụ cười của cô ta tắt ngấm. Tất nhiên tôi cũng sẽ chống sự chứ, nhưng đang ở trong tình trạng không chuẩn bị gì thế này thì cơ hội thắng gần như không có. Khi tôi nghĩ rằng mình sẽ chết ở nơi đây, tôi nhận ra đó cũng không phải điều gì tệ hại cả. Chết vì cái mồm thì đúng là thích hợp với tôi lắm.Không không, tôi không phải một người có suy nghĩ vĩ đại như vậy.

Tôi đã nghĩ nó thật là tồi tệ. Quả nhiên không nên nhận những công việc như thế này, tôi lại suy nghĩ lung tung rồi, nếu đây là sự trả thù của Senjougahara dành cho tôi thì nó đại thành công rồi đấy, có người làm hộ rồi đấy. Tôi đã suy nghĩ đến đấy, chỉ đến đấy thôi.

Rồi tôi bị đám rắn cắn khắp người, bị nhiễm độc mà chết. Đó không phải là ý nghĩa của câu “Chỉ đến đấy thôi”, khi tôi nhìn lại thì Sengoku Nadeko đã hết vẻ vô cảm, và đang nhìn tôi, nở một nụ cười có vẻ vui sướng.

Lại cười à, không phải chứ.

Nói sao nhỉ, so với nụ cười vô âu vô lo cho đến lúc nãy, thì nụ cười này không hẳn là giả tạo hay gượng ép, có thể nghĩ rằng nó cũng mang ý nghĩa là “Nụ cười kinh doanh” của Kami-sami cũng được, nhưng nụ cười lần này khác hẳn.

Thât sự vui mừng, mỉm cười từ tận đáy lòng. Tôi cho là vậy.

“Khó nhìn à. Quá sức đáng sợ à”

Sengoku Nadeko nói.

“Nadeko được nói vậy à, lần đầu tiên đấy”

“…………….”

Vậy mà vẫn vui được à, tôi hoàn toàn không thể hiểu được. Cô ta lại tiếp tục,

“Mọi người chỉ toàn nói Nadeko là dễ thương, xinh xắn thôi đấy”

Nghe câu đấy, tôi cũng hiểu ra được một chút.

Chắc hiểu được khoảng một phần trăm.

Mà có lẽ là một phần ngàn.

Với cô ấy, lúc nào cũng được khen là “Dễ thương quá” rồi thì giờ có được nghe nữa cũng không còn thấy vui nữa.

Có khi những câu như vậy lại là thứ hạn chế những thú vui, những hoạt động của cô nữa.

Bởi vậy, những lời miệt thị, những lời nói xấu lại làm cô thấy vui vẻ. Giá trị quan bị đảo lộn hoàn toàn, đây có lẽ là một ví dụ sinh động nhất.

Chính xác là thế.

Chính xác là nếu như vậy thì đừng quay lại làm người, cứ tiếp tục làm Kami-sama, cứ làm một vị Kami-sama ở trong núi, với một thị giác xanh lè giống như Medusa, như vậy cũng chỉ là vì con bé thôi.

Nghĩ như vậy làm tôi thấy thật nặng nề nhưng dẫu có như vậy đi chăng nữa thì tôi nhận ra nó cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Chuyện thấy nặng nề chỉ là cảm giác vậy thôi. Chứ tôi vẫn không thay đổi gì cả, vẫn vậy thôi. Ngay từ đầu tôi nhận lời nhờ vả này không phải là để cứu giúp một học sinh cấp hai tội nghiệp, đáng đồng cảm rồi.

Ngược lại kia, tôi nhận lời đề nghị này là để lừa cô nữ sinh cấp hai này. Và hơn nữa, tôi là một người có thể thực hiện được việc này mà không hề có một cảm giác tội lỗi nào cả.

Đương nhiên, ông bà Sengoku hay bạn bè của Sengoku Nadeko có lẽ luôn mong Sengoku Nadeko quay trở về thành phố ( như một con người), nhưng chuyện đó không liên quan gì đến việc kinh doanh của tôi cả. Nếu họ nhờ có thể tôi sẽ làm đấy, nhưng nhất thiết phải chuẩn bị một số tiền tương xứng đã.

Tóm lại, tôi đã nắm được nhân cách của Sengoku Nadeko, có lẽ, đó là một con tim bị tổn thương. Vì là Kami-sama, nên chuyện sử dụng từ “nhân cách” có hơi không thích hợp, nhưng sử dụng cho một vị thần Rắn mang đầy tính chất người thế này chắc là không sai đâu.

“Vậy à. Nadeko trông khó coi và quá đáng sợ à. Vậy thì nếu dùng sợi dây buộc tóc này buộc đám tóc rắn lại chắc hình ảnh sẽ thay đổi một chút nhỉ”

Khi Sengoku Nadeko nói đến chuyện đó, tôi lấy cớ đã trễ rồi, phải quay về thôi.

“Hả!! Nói chuyện chút nữa đi! Kaiki-san mà về thì buồn~lắm~đó”

Một vị Kami-sama phiền nhiễu, vừa nghĩ trong đầu tôi vừa lục trong túi áo. Rồi từ trong túi áo lấy ra một thứ, đó là một sợi dây kết từ những sợi dây nhỏ. Nói một cách dễ hiểu thì đó chính là một sợi dây để chơi dây.

Tôi là một người thích chơi dây, thường luôn để những sợi dây trong túi……Không có chuyện đó. Chỉ là trong lúc đi mua sắm khi sáng, tôi cầm những sợi dây buộc hàng rồi tiện tay làm ra nó thôi.

Tôi đưa sợi dây đó cho Sengoku Nadeko.

“Nếu rảnh thì lấy cái này mà chơi đi”

“Cái gì đây? Chẳng lẽ là chơi dây à”

“Sao! Cũng biết à”

Tôi cứ nghĩ rằng trẻ con thời nay không còn biết đến những thứ như chơi dây nữa chứ.

Tôi đã định thuyết giảng hùng hồn cho cô bé nhưng cuối cùng lại bị làm cụt hứng.

“Vâng. Nobita-kun rất thích trò này đúng không. Chơi dây, ngủ ngày và bắn súng nhanh, Nobita-kun rất giỏi mấy thứ này đó.”

Tuyệt vời..

Dẫu chơi dây không còn phổ biến nữa thì văn hóa Doraemon đến bây giờ vẫn còn được truyền tiếp. Phó trưởng phòng Tomii được thăng chức lên làm trưởng phòng, Ryou-san bỏ cờ bạc,..trong thời kỳ đầy biến động như vậy, Doraemon vẫn không hề thay đổi, làm con người thấy vững tâm.

Mà chắc là con bé không biết đến giọng của Ooyama Nobuyo đâu.

“Nhưng Nadeko không biết nhiều về chơi dây đâu….”

“Tôi sẽ dạy cô một số kỹ thuật. Tôi sẽ dạy đến đến khi nào cô nắm vững hết thì thôi”

“Thật chứ”

“Thật. Tôi không biết nói dối là gì đâu”

Chính xác là tôi đã nói vậy.

Rồi tiếp tục trơ tráo, mà phải là ác ý, nói thêm,

“Dù sao thì tôi cũng là tín đồ số một của cô mà”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện