016

Có một từ là “Vùng linh lực” nhưng tất nhiên là tôi chẳng bao giờ tin vào cái này cả, chỉ là nếu dựa theo cái này thì đền Kitashirohebi có lẽ sẽ trở thành “Vùng âm lực” chăng.

Sức mạnh đen tối. Nghe thật đáng ngờ. Nó là một thứ đang trôi trên vào thành phố này, Oshino chắc chắn sẽ nói vậy. Như một túi khí. Với hắn ta thì chuyện nói thẳng thừng đến mức không thể biết nói gì hơn là một kiểu đương nhiên rồi, nhưng theo tôi thì chỉ là ở trên đỉnh núi thôi.

Chuyện nó là một vùng đất ẩm thấp, u ám và khó sống là chuyện hiển nhiên. Trước đây khi tôi đến thành phố này, đã rất nhiều lần rôi định đến thăm nhưng kết cục là gặp quá nhiều chuyện nên vẫn chưa làm được.

Tôi đã nghe một câu truyện truyền miệng về ngôi đền ở thành phố này lâu lắm rồi, theo đó thì hiện nay chỉ còn dấu vết còn sót lại của ngôi đền đã bị hư hỏng hầu như hoàn toàn đó thôi. Thế nhưng khi lên đến đỉnh( Khi leo lên ngọn núi tuyết phủ này tôi đã nản chí không biết bao nhiêu lần), một chính điện có thể nói là mới hoàn toàn và tuyệt đẹp đã được dựng nên.

Nói là “có thể nói là mới hoàn toàn” nhưng thực sự thì nó mới thật. Giống như vừa được xây vậy. Đúng là vì một vị thần rắn mới đã hiển linh ở ngôi đền đã hư hại này, nên nhờ những phép thuật màu nhiệm mà chính điện này đã được tạo ra chăng.

Thật ngu ngốc, có lẽ là do chỉnh quyền nơi đây xây lại thôi. Kế hoạch xây dựng đã có từ rất lâu rồi, giờ chỉ việc tiến hành thôi. Không liên quan gì đến chuyện của Sengoku Nadeko cả.

Nhưng có một điều kì lạ là,có một thánh điện nhỏ rất tinh xảo được đặt giữ đền, dẫu chỉ cần một rung động nhẹ làm cho cái đền nhỏ đó di động thì có cảm giác như không khí xung quanh ngọn núi cũng được nén lại.

Cảm giác ảm đảm biến mất, thay vào đó là một cảm giác khoan khoái, dễ chịu.

Tôi đi bộ trên con đường dẫn vào đền.

Chính giữa con đường chính là lối đi của Kami-sama nên chỉ được đi ở hai bên cạnh thôi, nhưng tôi đã không biết chuyện đó.

Với tôi không có con đường nào là không thể đi, không có bầu trời nào là thể bay cả.Mà có khi vì sự hỗn láo này của tôi mà Kami-sama sẽ tức giận mà xuất hiện cũng nên, nhưng đáng tiếc là chuyện may mắn đó đã không xảy ra. Là điều đương nhiên thôi, nếu cứ xuất hiện một cách đơn giản vậy thì đâu còn giá trị gì nữa.

Tôi đi đến trước hòm quyên góp.

Từ chính điện không còn cảm giác thấy sự tồn tại của con người. Nếu nói đương nhiên thì là đương nhiên thôi, vì đâu có ai đâu. Có vẻ như là vì ngôi đền này mới được xây nên chưa có một hoạt động rõ ràng nào từ các tín đồ cả, và theo tôi quan sát thì cũng không có ai đến viếng đền đầu năm.

Những lúc như vậy thì những đất nước có tuyết thật tiện lợi, dựa vào những dấu chân, vào cách tuyết phủ, hay dựa vào những khu trượt băng, có thế biết được số người đã đến đây trong vài ngày.

Dựa vào những phán đoán đó, tôi đoán tôi là người đầu tiên đến viếng đền trong năm nay, gần như là không thể sai được.

Tóm lại là ngôi đền Kitashirohebi này là một ngôi đền mới nhưng cũng chỉ là mới về kiến trúc thôi, còn lại không một cái gì khác thay đổi cả.

Đương nhiên là sẽ có một người nào đó làm quản đền để chăm nom nơi đây nhưng khó có thể nói là nó vẫn hoạt động được. Đương nhiên chuyện trước đây thì tôi không biết.

Nói ngược lại thì nếu ngôi đền này nhộn nhịp vào lễ nguyên đán thì tức là phép thuật của Sengoku Nadeko không những có mà còn rất mạnh, khi đó chắc không ai có thể ngăn chặn lại được rồi. Nếu muốn làm cái gì đó, trước hết phải thăm dò thật kĩ đã. Mà, vào thời điểm hiện tại thì cũng tương đương với việc không ai có thể ngăn chặn lại rồi chăng. Hơn thế nữa, nếu mọi việc cứ diễn ra như thế này thì Araragi và Senjougahara sẽ không có mồng một năm sau rồi.

Mà, tôi sẽ làm những việc tôi có thể làm được.

Nếu có thể thì tôi sẽ làm tất cả những gì để được sống một cách an nhàn.

Tôi lấy từ trong túi áo comple sẽ một cái chuông nhỏ, rồi lại suy nghĩ thêm, từ túi bên kia tôi lấy ra một tờ mười ngàn yên, bỏ vào hòm quyên góp.

Lạy hai lần, vỗ tay hai lần, rồi lại một lần lạy.

Thế đã được chưa thì tôi không rõ lắm, nhưng trước hết cứ làm những động tác khi đi viếng chùa mà tôi còn nhớ được đã. Những hành động như thế rốt cuộc tôi đã không làm bao nhiêu năm rồi nhỉ.

Tạm thời, ít nhất là tôi cũng không chống đối, không ném thẳng tờ mười ngàn yên ấy mà cẩn thẩn nhét nó vào hòm. Từ cách làm vụng về ầy mà đoán, nếu nói theo kiểu độc địa thì Kaiki Deishuu này từ lúc sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên đi viếng đền đầu năm chăng. Và đó hẳn cũng là lần cuối cùng.

“Nadeko đây”

Từ trong chính điện bước ra, nhẹ nhàng và thanh thoát, Kami-sama xuất hiện.

Thật không may rồi.

Nhưng chuyện bị tờ mười ngàn yên dụ cho xuất hiện thì là một chuyện vui đây. Không phải là vui vẻ vì ném tiền gì mà là vì cô bé nhút nhất ấy đang giống như một đứa trẻ vui mừng khi nhận được tiền mừng tuổi vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện