005
Đến sân bay Naha, khi cửa máy bay vừa mở ra, tôi cứ nhìn mãi vào điện thoại, đúng thế, nhìn tới nhìn lui, căng mắt ra mà nhìn- nhìn vào cuộc điện thoại đang được gọi đến máy của tôi.
Nói như vậy là do từ trước đến giờ, chắc chắn chỉ có một vài người biết số điện thoại này. Senshougahara dẫu có là Senjougahara đi nữa, thì cũng không có lý do gì có thể biết được số này được.
Đó là bởi vì, cái điện thoại của tôi mà cô ta biết, thì để cô ta tin tưởng, tôi đã đập nát nó rồi. Mà, nói đập nát là đập nát cái điện thoại, chứ số thì vẫn có thể giữ lại được, nhưng cứ tiếp tục sử dụng số điện thoại mà cô ta đã biết thì thật nguy hiểm, nên tôi đã đổi số lâu rồi.
Không lẽ chỉ cần cô ta muốn là có thể liên lạc được với tôi à. Cô ta là ai, hay phải nói là thần thánh phương nào?,
Con người, chỉ cần cố gắng thì có thể thu được, ở một chừng mực nào đó những thứ họ muốn.
Như một sempai mà tôi từng biết, “Không phải cái gì cũng biết cả đâu.”
“Nhưng có thể biết đến một chừng mực nào đấy.”
Nếu gọi sư cố gắng là kiên nhẫn, thì cái gọi là kiên nhẫn đó, hầu hết mọi người đều không có.
Con người thật sự lười biếng.
Lười biếng còn trên cả ngu dốt, nó là một gánh nặng.
Thứ giết chết con người không phải là sự tẻ nhạt, mà là sự lười biếng.
“Kaiki, tôi đến rồi”
“Kaiki là ai nhỉ. Shenshogahara-san, tôi tên là Suzuki”
“Thôi cái trò diễn kịch ấy đi được rồi đấy. Làm ơn bỏ cái kiểu như con nít ấy đi. Tôi phải đi đến đâu đây?”
Cô ta nói với một người ngây thơ như mình những điều thật khiếm nhã. “Hết giờ chơi rồi”, cô ta đã nói như vậy đấy.
“Senshougahara-san”
Tôi nói.
Có là diễn kịch, có bắt chước con nít, thì cũng là một kiểu nói dối thôi.
Đó là một thói quen.
Một thói quen xấu.
“Thật ra tôi đã đã ra đến sân bay để đón Senshogahara-san rồi đây”
“A vậy à”
“Phải luôn tận tâm với khách hàng mà, đó là điều đương nhiên…Vậy chúng ta gặp nhau ở sảnh đợi nhé”
“Ừ ừ. Cảm ơn vì đã quan tâm. Đúng là một kẻ lừa đảo thân thiện nhỉ. Tôi thật sự muốn cười lắm rồi đấy.”
Hoàn toàn không, dẫu chỉ là nhếch mép, tôi có thể thấy rõ gương mặt của Senshougahara như vậy, dù không thể nhìn qua điện thoại được.
Quả là không thể trông chờ cô ta đổi tính được.
Cô ta vẫn y hệt hai năm trước.
Tại sao vậy, Koyomi Araragi rốt cuộc đã làm cái gì vậy. Koyomi Araragi là ai, tôi hoàn toàn không thể đoán được, cái thằng ngu ấy đã làm cái gì vậy.
Sao lại rời mắt khỏi một cô gái nguy hiểm như vậy được, hắn đang nghĩ cái gì vậy.
Hay là Senjougahara chắc đã thay đổi thật rồi, nhưng giờ lại đổi tính tiếp nhỉ. Chắc chỉ có vậy mới quyết định nhờ vả tôi thôi. Tôi nghĩ vậy….
Tôi vừa nghĩ vậy….
“Chắc chắn là ông cũng ở đâu đó tại Nhật, rồi vừa mới bay đến Okinawa. Cũng giống tôi, ông cũng vừa đáp xuống sân bay thôi.”
Senjougahara nói giống như là cô ta biết hết vậy.
Đây chắc chắn là ngoại lệ của câu “Không phải cái gì cũng biết hết được” rồi.
Trong một thời gian ngắn như vậy, chuyện truy cập vào hệ thống quản lý thông tin khách hàng của Hàng Không Nhật Bản, với khả năng của của cô ta là không thể.
Chắc chắn là cô ta suy đoán thôi, nói đúng hơn là cô ta chỉ đoán mò. Tôi biết chắc chắn là vậy mà
“Cô đang nói gì vậy, tôi chẳng hiểu gì cả. Đúng là tôi đang ở sân bay, nhưng không phải là hôm nay tôi mới đến đâu”
Tôi thản nhiên trả lời vậy.
Với tôi chuyện nói dối còn dễ hơn chuyện nói thật gấp ngàn lần. Tôi cứ mở miệng ra là nói dối, là chuyện thường ngày rồi.
Gần giống như một cái máy tự động vậy.
Còn nếu coi là hiện tượng thì đây là một hiện tượng tự nhiên.
Từ trước đến giờ, với tôi, những người có thể nhìn thấu con người như một cách chuyên nghiệp như Oshino hay Gaen-sempai, thì việc họ có thể nhìn thẳng, hay nhìn nghiêng gì cũng được, vào bản chất con người, chuyện đó tôi không quan tâm.
Thích nghĩ sao thì nghĩ thôi.
Tôi coi tất cả đều là giả dối. Dẫu có là thật thì cũng có thể biến nó thành dối được. Đó là quan điểm của tôi.
Quan điểm? Tôi có những thứ như thế à
Từ bao giờ vậy nhỉ. Rốt cuộc là từ bao giờ.
“Vậy à. Mà sao cũng được. Mà sảnh đợi thì mơ hồ quá. Ta gặp ở quán nước nào đó trong sân bay đi.
“Tôi hiểu rồi, cứ vậy nhé”
Phải giả bộ lịch sự đến cùng, mà không, lúc nào tôi chẳng nói chuyện lịch sự. Dẫu là khi gặp Senshougahara rồi thì cứ tiếp tục nói thế này quả là quá khó.
“Cô cứ vào tiệm nào cô thích, gọi coffee rồi đợi tôi. Tôi sẽ gọi cô khi nào tôi đến”
“…..Vào tiệm rồi, không cần điện thoại nói tên tiệm cũng được hả”
“Không, không cần đâu, tôi không muốn khách hàng phiền vậy đâu. Tôi sẽ đi hết các tiệm trong sân bay này để kiếm cô, Senshougahara-sama cứ thong thả ngồi uống trà đi”
“……Chúng ta gặp nhau lần đầu nhỉ”
Cô ấy đã nói vậy.
Cô ta muốn gặp tôi hay muốn tránh tôi vậy, tôi hoàn toàn không biết, nhưng hình như cô ta lại diễn kịch nữa rồi.
“Nên có cái gì làm dấu hiệu nhận biết thì tốt hơn nhỉ”
“Đúng nhỉ. Vậy cô hãy cầm Iphone ở tay phải đi”
“….Gần đây có khá nhiều người sử sụng Iphone đúng không, làm sao phân biệt được.”
“Của cô là Iphone đời đầu đúng không”
Lần này là nói đùa thôi. Một lời nói đùa không vui tý nào. Chỉ cần không phải là chuyện đùa ác ý là được rồi.
Tôi cũng chuẩn bị phải xuống máy bay rồi, vì họ chuẩn bị quét dọn, lúc đó phải cắt điện thoại thôi, đây không phải là lúc để nói đùa đâu. Nhưng, tôi lỡ nói đùa với cô ta rồi.
Về chuyện này thì lúc còn là học sinh, tôi vẫn hay bị Oshino phàn nàn hoài.
Là Oshino đấy.
Trên trái đất này, ai nói tôi cũng được, nhưng tôi chỉ mong không phải là hắn. Vậy mà, hắn còn nói nhiều hơn cả những người khác, không thể không bực mình được, Tôi đã nghĩ mình nên trưởng thành hơn một chút, nhưng đến tận cấp ba tôi vẫn cứ nói chuyện kiểu đó, đúng là không thể thoát nổi bản chất được.
“Tôi cũng không sử dụng Iphone, vì nhà tôi không có laptop, đâu có dùng được”
“À à ra là vậy”
“Tôi có đeo kính, lấy đó làm cách nhận diện đi”
Nói xong cô ấy tắt máy.
Người đeo kính thì trong tiệm có bao nhiêu là người. Ủa mà cô ấy đeo kính à
Là do học thi nên mắt kém đi à.
Tất nhiên là chuyện mắt tốt hay kém cũng do gen quyết đinh phần lớn, nên dù thực tế là do học tập chăm chỉ thì thị lực cũng không giảm sút được.
Nói là vậy, thêm nữa, từ trước đến giờ chắc cô ta cũng không thèm học thi gì đâu.
Tôi cũng có cách thi cử hiệu quả lắm nhưng so với Senjougahara thì chỉ là trò cười thôi.
Khi học mà sức ép càng giảm xuống thì thành tích cũng giảm, nghe như nói đùa vậy. Cùng với đó, càng đi chơi thì thành tích càng lên.
Dẫu có thực sự là nói đùa, thì với học lực của cô gái mà tôi biết đó là vẫn là một học sinh năm một xuất sắc, chỉ cần cứ thế thì dẫu không cần ôn thi cũng vẫn có thể đậu đại học được.
Vì thế cô ta nói đeo kính, thì nói sao nhỉ, chắc là cũng là nói đùa thôi. Cô ấy cũng là một loại người vẫn có thể nói đùa được trong hoàn cảnh không thể nào nghiêm trọng hơn, với một cách nghiêm túc không thể hơn được.
Nói sao nhỉ, nếu mà nói một cách hơi tự mãn quá, thì là cô ấy đã chịu ảnh hưởng của tôi nên mới trở thành một người như thế đấy.
Một một cô gái lớp mười, tuổi đang lớn, thì nhiễm tính cách của tôi, dù là một chút, cũng độc hại lắm rồi.
Tóm lại giờ tôi đã cất điện thoại vào túi và xuống máy bay rồi. Không có hành lý xách tay. Không phải là do hôm nay không có, tôi là một người theo chủ nghĩa không bao giờ mang theo hành lý xách tay cả.
Tài sản chỉ có một, là bản thân mình.
Không cần những thứ không thể cho vào túi.
Tất nhiên vì công việc nên cũng có lúc không phải vậy, nhưng kể cả trường hợp đó, thì những thứ cần mang theo, cuối cùng tôi cũng nhanh chóng vứt đi thôi.
Lúc trước, Oshino có nói với tôi một câu đại khái là: cách sống của mày có hơi một chút cục đoan quá đấy, vì thế, mà giờ tôi mới không muốn bị hắn nói gì cả.
Đó là sự thật.
Vừa hồi tưởng, hoài niệm một chút về thời học sinh, tôi hòa vào dòng người đang xuống máy bay.
Chuyện có một chút hoài niệm, tất nhiên là nói dối thôi.
Đến sân bay Naha, khi cửa máy bay vừa mở ra, tôi cứ nhìn mãi vào điện thoại, đúng thế, nhìn tới nhìn lui, căng mắt ra mà nhìn- nhìn vào cuộc điện thoại đang được gọi đến máy của tôi.
Nói như vậy là do từ trước đến giờ, chắc chắn chỉ có một vài người biết số điện thoại này. Senshougahara dẫu có là Senjougahara đi nữa, thì cũng không có lý do gì có thể biết được số này được.
Đó là bởi vì, cái điện thoại của tôi mà cô ta biết, thì để cô ta tin tưởng, tôi đã đập nát nó rồi. Mà, nói đập nát là đập nát cái điện thoại, chứ số thì vẫn có thể giữ lại được, nhưng cứ tiếp tục sử dụng số điện thoại mà cô ta đã biết thì thật nguy hiểm, nên tôi đã đổi số lâu rồi.
Không lẽ chỉ cần cô ta muốn là có thể liên lạc được với tôi à. Cô ta là ai, hay phải nói là thần thánh phương nào?,
Con người, chỉ cần cố gắng thì có thể thu được, ở một chừng mực nào đó những thứ họ muốn.
Như một sempai mà tôi từng biết, “Không phải cái gì cũng biết cả đâu.”
“Nhưng có thể biết đến một chừng mực nào đấy.”
Nếu gọi sư cố gắng là kiên nhẫn, thì cái gọi là kiên nhẫn đó, hầu hết mọi người đều không có.
Con người thật sự lười biếng.
Lười biếng còn trên cả ngu dốt, nó là một gánh nặng.
Thứ giết chết con người không phải là sự tẻ nhạt, mà là sự lười biếng.
“Kaiki, tôi đến rồi”
“Kaiki là ai nhỉ. Shenshogahara-san, tôi tên là Suzuki”
“Thôi cái trò diễn kịch ấy đi được rồi đấy. Làm ơn bỏ cái kiểu như con nít ấy đi. Tôi phải đi đến đâu đây?”
Cô ta nói với một người ngây thơ như mình những điều thật khiếm nhã. “Hết giờ chơi rồi”, cô ta đã nói như vậy đấy.
“Senshougahara-san”
Tôi nói.
Có là diễn kịch, có bắt chước con nít, thì cũng là một kiểu nói dối thôi.
Đó là một thói quen.
Một thói quen xấu.
“Thật ra tôi đã đã ra đến sân bay để đón Senshogahara-san rồi đây”
“A vậy à”
“Phải luôn tận tâm với khách hàng mà, đó là điều đương nhiên…Vậy chúng ta gặp nhau ở sảnh đợi nhé”
“Ừ ừ. Cảm ơn vì đã quan tâm. Đúng là một kẻ lừa đảo thân thiện nhỉ. Tôi thật sự muốn cười lắm rồi đấy.”
Hoàn toàn không, dẫu chỉ là nhếch mép, tôi có thể thấy rõ gương mặt của Senshougahara như vậy, dù không thể nhìn qua điện thoại được.
Quả là không thể trông chờ cô ta đổi tính được.
Cô ta vẫn y hệt hai năm trước.
Tại sao vậy, Koyomi Araragi rốt cuộc đã làm cái gì vậy. Koyomi Araragi là ai, tôi hoàn toàn không thể đoán được, cái thằng ngu ấy đã làm cái gì vậy.
Sao lại rời mắt khỏi một cô gái nguy hiểm như vậy được, hắn đang nghĩ cái gì vậy.
Hay là Senjougahara chắc đã thay đổi thật rồi, nhưng giờ lại đổi tính tiếp nhỉ. Chắc chỉ có vậy mới quyết định nhờ vả tôi thôi. Tôi nghĩ vậy….
Tôi vừa nghĩ vậy….
“Chắc chắn là ông cũng ở đâu đó tại Nhật, rồi vừa mới bay đến Okinawa. Cũng giống tôi, ông cũng vừa đáp xuống sân bay thôi.”
Senjougahara nói giống như là cô ta biết hết vậy.
Đây chắc chắn là ngoại lệ của câu “Không phải cái gì cũng biết hết được” rồi.
Trong một thời gian ngắn như vậy, chuyện truy cập vào hệ thống quản lý thông tin khách hàng của Hàng Không Nhật Bản, với khả năng của của cô ta là không thể.
Chắc chắn là cô ta suy đoán thôi, nói đúng hơn là cô ta chỉ đoán mò. Tôi biết chắc chắn là vậy mà
“Cô đang nói gì vậy, tôi chẳng hiểu gì cả. Đúng là tôi đang ở sân bay, nhưng không phải là hôm nay tôi mới đến đâu”
Tôi thản nhiên trả lời vậy.
Với tôi chuyện nói dối còn dễ hơn chuyện nói thật gấp ngàn lần. Tôi cứ mở miệng ra là nói dối, là chuyện thường ngày rồi.
Gần giống như một cái máy tự động vậy.
Còn nếu coi là hiện tượng thì đây là một hiện tượng tự nhiên.
Từ trước đến giờ, với tôi, những người có thể nhìn thấu con người như một cách chuyên nghiệp như Oshino hay Gaen-sempai, thì việc họ có thể nhìn thẳng, hay nhìn nghiêng gì cũng được, vào bản chất con người, chuyện đó tôi không quan tâm.
Thích nghĩ sao thì nghĩ thôi.
Tôi coi tất cả đều là giả dối. Dẫu có là thật thì cũng có thể biến nó thành dối được. Đó là quan điểm của tôi.
Quan điểm? Tôi có những thứ như thế à
Từ bao giờ vậy nhỉ. Rốt cuộc là từ bao giờ.
“Vậy à. Mà sao cũng được. Mà sảnh đợi thì mơ hồ quá. Ta gặp ở quán nước nào đó trong sân bay đi.
“Tôi hiểu rồi, cứ vậy nhé”
Phải giả bộ lịch sự đến cùng, mà không, lúc nào tôi chẳng nói chuyện lịch sự. Dẫu là khi gặp Senshougahara rồi thì cứ tiếp tục nói thế này quả là quá khó.
“Cô cứ vào tiệm nào cô thích, gọi coffee rồi đợi tôi. Tôi sẽ gọi cô khi nào tôi đến”
“…..Vào tiệm rồi, không cần điện thoại nói tên tiệm cũng được hả”
“Không, không cần đâu, tôi không muốn khách hàng phiền vậy đâu. Tôi sẽ đi hết các tiệm trong sân bay này để kiếm cô, Senshougahara-sama cứ thong thả ngồi uống trà đi”
“……Chúng ta gặp nhau lần đầu nhỉ”
Cô ấy đã nói vậy.
Cô ta muốn gặp tôi hay muốn tránh tôi vậy, tôi hoàn toàn không biết, nhưng hình như cô ta lại diễn kịch nữa rồi.
“Nên có cái gì làm dấu hiệu nhận biết thì tốt hơn nhỉ”
“Đúng nhỉ. Vậy cô hãy cầm Iphone ở tay phải đi”
“….Gần đây có khá nhiều người sử sụng Iphone đúng không, làm sao phân biệt được.”
“Của cô là Iphone đời đầu đúng không”
Lần này là nói đùa thôi. Một lời nói đùa không vui tý nào. Chỉ cần không phải là chuyện đùa ác ý là được rồi.
Tôi cũng chuẩn bị phải xuống máy bay rồi, vì họ chuẩn bị quét dọn, lúc đó phải cắt điện thoại thôi, đây không phải là lúc để nói đùa đâu. Nhưng, tôi lỡ nói đùa với cô ta rồi.
Về chuyện này thì lúc còn là học sinh, tôi vẫn hay bị Oshino phàn nàn hoài.
Là Oshino đấy.
Trên trái đất này, ai nói tôi cũng được, nhưng tôi chỉ mong không phải là hắn. Vậy mà, hắn còn nói nhiều hơn cả những người khác, không thể không bực mình được, Tôi đã nghĩ mình nên trưởng thành hơn một chút, nhưng đến tận cấp ba tôi vẫn cứ nói chuyện kiểu đó, đúng là không thể thoát nổi bản chất được.
“Tôi cũng không sử dụng Iphone, vì nhà tôi không có laptop, đâu có dùng được”
“À à ra là vậy”
“Tôi có đeo kính, lấy đó làm cách nhận diện đi”
Nói xong cô ấy tắt máy.
Người đeo kính thì trong tiệm có bao nhiêu là người. Ủa mà cô ấy đeo kính à
Là do học thi nên mắt kém đi à.
Tất nhiên là chuyện mắt tốt hay kém cũng do gen quyết đinh phần lớn, nên dù thực tế là do học tập chăm chỉ thì thị lực cũng không giảm sút được.
Nói là vậy, thêm nữa, từ trước đến giờ chắc cô ta cũng không thèm học thi gì đâu.
Tôi cũng có cách thi cử hiệu quả lắm nhưng so với Senjougahara thì chỉ là trò cười thôi.
Khi học mà sức ép càng giảm xuống thì thành tích cũng giảm, nghe như nói đùa vậy. Cùng với đó, càng đi chơi thì thành tích càng lên.
Dẫu có thực sự là nói đùa, thì với học lực của cô gái mà tôi biết đó là vẫn là một học sinh năm một xuất sắc, chỉ cần cứ thế thì dẫu không cần ôn thi cũng vẫn có thể đậu đại học được.
Vì thế cô ta nói đeo kính, thì nói sao nhỉ, chắc là cũng là nói đùa thôi. Cô ấy cũng là một loại người vẫn có thể nói đùa được trong hoàn cảnh không thể nào nghiêm trọng hơn, với một cách nghiêm túc không thể hơn được.
Nói sao nhỉ, nếu mà nói một cách hơi tự mãn quá, thì là cô ấy đã chịu ảnh hưởng của tôi nên mới trở thành một người như thế đấy.
Một một cô gái lớp mười, tuổi đang lớn, thì nhiễm tính cách của tôi, dù là một chút, cũng độc hại lắm rồi.
Tóm lại giờ tôi đã cất điện thoại vào túi và xuống máy bay rồi. Không có hành lý xách tay. Không phải là do hôm nay không có, tôi là một người theo chủ nghĩa không bao giờ mang theo hành lý xách tay cả.
Tài sản chỉ có một, là bản thân mình.
Không cần những thứ không thể cho vào túi.
Tất nhiên vì công việc nên cũng có lúc không phải vậy, nhưng kể cả trường hợp đó, thì những thứ cần mang theo, cuối cùng tôi cũng nhanh chóng vứt đi thôi.
Lúc trước, Oshino có nói với tôi một câu đại khái là: cách sống của mày có hơi một chút cục đoan quá đấy, vì thế, mà giờ tôi mới không muốn bị hắn nói gì cả.
Đó là sự thật.
Vừa hồi tưởng, hoài niệm một chút về thời học sinh, tôi hòa vào dòng người đang xuống máy bay.
Chuyện có một chút hoài niệm, tất nhiên là nói dối thôi.
Danh sách chương