004

Tuy vậy, tiền lộ phí thì tôi chỉ tốn tiền xe bus ra đến sân bay thôi. Trả tiền xe bus thì tất nhiên không phải là chuyện điên rồ gì. Nhưng cớ sao phải trả trong khi tôi có Thẻ thông hành có thể di chuyển trên toàn Nhật Bản cơ chứ.

Thẻ thông hành, nói chính xác, là Thẻ thông hành 300, là một loại thẻ được quyền thanh toán trước ba triệu yên, trong một năm, từ đầu tháng mười đến cuối tháng chín năm sau, có thể lên bất cứ chuyến xe nào, chọn bất cứ loại ghế nào, sử dụng tối đa được ba trăm lần,…Mà nói cho dễ hiểu là vé xe một năm.

Từ Hokkaido đến Okinawa, được giảm đến mười ngàn yên, có thể nói là rất có lời. Hơn thế, từ Hokkaido đến Okinawa, vì không thể bay thẳng đến được nên trường hợp ấy phải đổi máy bay hai lần, càng có lợi hơn nữa.

Ngay từ đầu tôi đã tự hỏi là một năm chỉ có ba trăm sáu mười lăm ngày, làm sao mà đi máy bay đến tận ba trăm lần được. Chẳng lẽ ngày nào cũng phải đi máy bay à? Đến một kẻ sống nay đây mai đó như tôi chắc chắn cũng không thể sử dụng hết thẻ này được rồi.

Thế nên chuyện tính toán mỗi lần bay lợi được mười ngàn yên là không thể rồi. Đương nhiên là, chỉ cần sử dụng được một trăm lần, thì xem như thu hồi lại vốn, lúc đó tôi sẽ vui vẻ mua vé mà không một lời phàn nàn nào cả.

Tôi là một người thích mua sắm, thích thú với những thứ có giá trị, những thứ tiện dụng. Trên hết là tôi thích những thứ thật tinh tế. Vì thế, một thứ thỏa mãn tất cả những điều kiện đó như cái thẻ này thật sự là một thứ quý giá.

Mà nói luôn là loại thẻ này chỉ có ba trăm cái thôi. Nghĩ đến chuyện có lẽ có đến hai trăm chin mươi chin người nữa có sở thích giống mình, tôi không thể không cảm thấy vui được. Nhưng có thể hơn một nữa trong số hai trăm chin mươi chin người đó, những doanh nhân chân chính, liệu họ có khinh miệt những kẻ lừa đảo như tôi không nhỉ, càng suy nghĩ sâu tôi lại càng cảm thấy không còn thú vị nữa. Thậm chỉ còn thấy cay đắng.

Mà tóm lại, tôi cũng đâu có tự hào gì khi gì khi sử dụng cái thẻ này đâu, chỉ là hiện tại tôi không cầm nhiều tiền mặt lắm (Cuối năm rồi lỡ xài nhiều quá, mồng một máy ATM lại không hoạt động), nhờ cái thẻ này tôi mới có thể đặt vé đi đến Okinawa dễ dàng được.

Cũng may là còn chỗ.

Đã đến sang bay Naha tại Kansai….

…chưa thì cũng không chắc, nhưng chắc cũng sắp đến rồi.

Tuy nói là đang kì nghỉ đông, nhưng đến Okinawa vào mồng một thì những người quái dị nhất chắc chắn cũng không nghĩ đến. Vấn đề là, Senjougahara, không, là Senshogahara đã đến Okinawa chưa, giờ còn biết phó thác số phận cho ông trời.

Ông trời đang ở đâu…

Giờ phải bật điện thoại lại đã, vì lúc trong máy bay tôi phải tắt nguồn điện thoại rồi. Nhưng quy định như vậy, đến tôi cũng phải tuân theo thôi.

Chỉ là hình như cái quy định ấy gần đây đã được sửa đổi thì phải.

Ngày xưa, những thứ phát ra sóng ( Như walkman, laptop, máy game) thì tất cả phải tắt nguồn, kể cả điện thoại, không được quyền ý kiến gì hết. Nhưng ngày nay, cho đến lúc cửa máy bay đóng lại không tắt nguồn cũng không sao ( Tức là cho đến lúc cửa đóng lại thì dẫu trong máy bay vẫn có thể nghe điện thoại được). Sau khi hạ cánh, khi cửa máy bay mở ra, từ thời điểm đấy, thì dẫu chưa xuống máy bay, bật nguồn lại cũng không sao.

Khi máy bay đã dừng lại rồi thì không có chuyện các thiết bị tính toán trục trặc nữa, chắc vậy. Tôi không rõ kết cấu, nhưng đại khái chắc là như vậy.

Nói chung thì liệu sóng máy điện thoại có thực sự làm cho các thiết bí trên máy bay hư hỏng hay không thì với tôi cũng là một chuyện đáng ngờ, mà thôi, sao cũng được.

Chuyện tôi muốn nói ở đây là chuyện các quy định luôn thay đổi dù ta không biết, đó là sự thật.

Luật giao thông thay đổi, nhưng chắc chắn rằng Koyomi Araragi, người rất thích đi xe đạp, không biết là gần đây, chuyện đi xe đạp ở phần đường dành cho người đi bộ không còn là vi phạm luật giao thông nữa.

Không biết nhưng vẫn đi.

Mà, ở cái thời đại đến thuyết tương đối còn bị phủ định thì luật cũng phải thay đổi đúng không. Hơn nữa, cứ để vậy mãi không phải là khó chịu lắm à.

À, nếu mà nói đến chuyện “Luật lệ nào cũng có kẻ hở” thì trong chuyện phải tắt nguồn tất cả các thiết bị điện tử, tại sao trong khi bay, nghe Walkman chạy CD hay băng cassette lại không có vấn đề gì.

Đó không phải là thiết bị điện tử à.

Mà, giờ tôi cũng không dung máy Walkman chạy băng cassette nữa nên sao cũng được. Nhưng công việc của tôi là tạo ra cái “Ngoại lệ của luật pháp”.

Vì thế phải luôn nhận thức được mọi thứ.

Hãy biết suy nghĩ.

Và cũng không được quên việc nghi ngờ.

Không phải tuân thủ luật lệ tức là tin vào luật lệ.

Suy nghĩ đi, suy nghĩ đi, suy nghĩ đi.

Với ý nghĩa đấy, có thể nói vào trong máy bay là phải suy nghĩ, là thích hợp nhất. Khi đã đeo thắt lưng an toàn vào rồi thì chỉ còn có thể ngồi đó mà suy nghĩ được thôi.

Và tất nhiên không phải là suy nghĩ làm sao có thể sử dụng các thiết bị điện tử trên máy bay rồi, tôi đang nói đến chuyện nhận công việc kia kia.

Không, chắc là không nhận đâu.

Có lẽ nên từ chối.

Chưa nghe chuyện mà đã quyết định rồi. Mà, tôi cứ phân vân mãi. Cứ quyết nhận, rồi lại không nhận, rồi lại nhận. Hay cứ đến sân bay Naha rồi cứ thế bay đến chỗ khác nhỉ.

Tuy nói vậy nhưng tôi còn tiếc cái mạng của mình lắm, tuy nó đứng sau tiền nhưng không phải vì thế mà nói nó không quan trọng được. Tôi mà thất hứa chắc chắn cô ta sẽ giết tôi ngay. Với một người nguy hiểm như Senjougahara, không, là Senshougahara, tốt nhất là đừng thất hứa. Mà, ừ thì, lúc nào tôi chẳng sống với một đống các nghi ngờ, kể cả là quyết định của bản thân chăng nữa.

Tóm lại đó là lời nhờ vả từ Senshougahara.

Lời nhờ vả chưa xác định từ một cô gái chưa xác định.

Phải lấy một số tiền xứng đáng.

Là Senjougahara cũng được, là Senshougahara cũng được, chỉ cần biết cô ta đang là một nữ sinh lớp 12. Tôi không nghĩ là một học sinh cấp ba có nhiều tiền vậy đâu.

Hay là thời đại thay đổi, một học sinh cấp ba có thể làm giám đốc, kiếm được hang triệu yên mỗi năm nhỉ. Nhưng những con người như thế chắc sẽ không nhờ cậy một kẻ đáng ngờ như tôi được. Huống chi là một lời nhờ lừa đảo.

Lừa gạt à.

“Có một người tôi muốn bị ông lừa đấy”

Nghĩa là thế nào.

Không, có lẽ là không có nghĩa gì cả. Có lẽ là muốn gây sự chú ý cho mình nên mới nói vậy thôi. Mà cũng không phải là không có khả năng cô ta lừa mình, cái đang đợi mình khi đến Okinawa là cảnh sát hay một nhóm xã hội đen do cô ta sắp đặt cũng nên.

Ừm.

Nói một cách chính xác, thì nếu mà xem xét kĩ lại, khả năng đó không phải là cũng khá cao sao. Đương nhiên, vì tôi là dân chuyên nghiệp, nên những cái bẫy như thể chẳng thể hù dọa được tôi rồi. Với tôi thì kiểu vậy chẳng đáng để tâm. Chỉ là tôi muốn hành động một cách tốt nhất thôi.

Trong cuộc sống thỉnh thoảng cũng cần những chuyện thú vị như thế.

Hơn nữa, nếu cô ta trở thành một con người dễ đoán như thế, thì tôi cũng không cảm thấy bất an cho cái mạng này rồi. Từ việc nghĩ rằng lúc nào đó cô ta sẽ giết tôi thôi, cuối cùng tôi đã không còn lo lắng gì nữa rồi.

Vì thế, từ việc nghĩ câu ấy mang ý nghĩa gì không, hay “Có người tôi muốn bị ông lừa đấy”, hay chuyện cô ấy chính thức định nhờ tôi, là do tôi đã nghĩ xa quá rồi.

Nếu đã vậy thì gọi đây là một chiến trường cũng được.

Gọi là một vụ kích động cũng được.

Cùng lắm là một phong trào, nói vậy cũng không không sai.

Tôi đã chấp nhận lời khiêu chiến này, tất nhiên sẽ không để lộ cảm xúc ra ngoài rồi, nhưng không có nghĩa là tôi có thể kiểm soát hết cảm xúc của mình được.

Cảm thấy lo lắng là bình thường.

Nếu sợ hãi sẽ cảm thấy lo lắng.

Thật ra, nếu không cảm thấy chuyện đó thì đâu còn là con người nữa. Tôi có nghe rằng kiểu đánh lừa cảm giác thế này đã không còn nữa, nhưng cứ làm như chưa nghe vậy.

Chỉ là, chuyện cảm thấy sợ hãi cũng đồng nghĩa với việc cảm thấy hứng thú, như là động vào tính hiếu kì vậy, tôi nghĩ vậy.

Hãy cho tôi nghĩ vậy đi.

Không dừng bước trước nỗi sợ hãi, tiếp tục tiến lên phía trước.

Hắn là ai thì tôi không biết, nhưng có một người cô ta muốn lừa…à. Một người đã từng bị lừa đảo rồi gặp những chuyện khốn nạn chắc muốn lừa người khác như vậy đây.

Rất sự rất thú vị.

Không thể không tò mò được.

Vị tôi chưa từng gặp vụ lừa đảo nào lên cũng không rõ lắm nhưng, thế nào nhỉ, theo những gì nghe được, thì tôi nghĩ phần lớn những người bị hại vẫn mãi bị hại, không trở thành người đi hãm hại người khác được.

Chuyện đó, nhất định là do khi đã gặp lừa đảo một lần sẽ cứ mãi trở thành mục tiêu bị lừa đảo, chắc là kiểu như vậy.

Người như cô ấy, tôi không biết là ai, nhưng tóm lại là cô ấy đã biến tôi thành một kẻ tòng phạm rồi, thật là vô lý hết sức. Về điểm này thì tôi cảm thấy không thoải mái tý nào.

Nếu mà phải dùng một từ khác, không phải là “không thoái mái”, thì là “một dự cảm không lành”.

Một dự cảm không lành.

Một dự cảm đáng sợ.

Đây tuyệt đối không phải là một công việc dễ kiếm tiền.

Dù việc lừa đảo ngay từ ban đầu đã không phải là một việc dễ dàng gì rồi, nhưng dù có nghĩ như vậy nữa thì tôi vẫn có dự cảm không lành.

Hiện giờ thì tôi đang ngồi ở ghế hạng sang, vì thế tôi có thể gọi rượu miễn phí, nhưng tôi đang cố kiếm chế. Tôi phải luôn giữ cho đầu óc được tỉnh táo, vì, Senjougahara, không, Shenshougahara sẽ tấn công từ đâu, điều đó tôi không rõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện