001
Các độc giả đang đọc cuốn sách này, nếu các bạn nghĩ với câu chuyện về Senjougahara, tấm màn che phe phủ Bakemonogatari sẽ được hé mở, thì các bạn đã bị đánh lừa. Từ việc này, bài học rút ra là, tất cả những câu chữ được viết trong sách, tất cả, đều là giả dối.
Không loại trừ bất kì cuốn tiểu thuyết nào.Những câu chữ được viết trên giấy, đều là dối trá.
Nếu nói chính xác trong cả phạm vi non-fiction thì những thứ như tài liệu, báo cáo, phóng sự được được ghi chép lại, tất cả đều là dối trá.
Còn có gì ngoài dối trá.
Đừng tin vào những thứ văn chương để buôn bán.
Những cuốn sách tôi nói đến, những câu văn tôi nói đến, những ngôn từ tôi nói đến, nếu tin vào đó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Ở đây, người nói, hay là tôi- là bậc thầy lừa đảo Kaiki Deishuu. Và vì thế, cũng có thể không phải là sự thật.
Nói kĩ hơn, tin vào những thứ đáng lý phải nghi ngờ là tâm lý chung của con người, nhưng với tôi thì không phải là hoàn toàn không thể lý giải được. Bởi vì tôi đang kiếm sống dựa vào những thứ tâm lý như vậy.
Con người luôn muốn biết sự thật. Nói cách khác, họ muốn nghĩ những gì mình biết là sự thật. Tóm lại, chuyện sự thật là cái gì, chỉ là thứ yếu. Một chuyện gần đây, theo thuyết tương đối của Albert Einstein, “vật chất mang khối lượng thì không thể vượt qua được tốc độ ánh sáng”, ừ thì cái sự thật đó đã sụp đổ. Chuyện hạt neutrino, mà có lẽ là quá nửa số công dân lương thiện cũng không biết đó là gì, chỉ nhanh hơn ánh sáng chừng một phần mười triệu giây hay một phần trăm triệu giây, cái sự việc đáng kinh ngạc đó đã làm cho nhiều người rơi vào kinh hoàng.
Thế nhưng nếu mà tôi bắt bạn nói tại sao cho đến bây giờ, đến tận bây giờ, bạn vẫn tin vào thuyết tương đối của Albert Einstein thì đó là một bí ẩn, một bí ẩn có sức hấp dẫn ghê gớm. Tất nhiên kể cả tôi, một người bất tài như tôi không thể lý giải được thuyết tương đối trong một dòng. Nhưng, quá nửa số công dân lương thiện kia, cũng giống như những hạt neutrino, chắc chắn cũng chả biết thuyết tương đối là gì đâu. Dẫu vậy, tại sao cái đinh luật “Vật chất mang khối lượng thì không thể vượt qua tốc độ ánh sáng” đấy cứ như là một Sự Thật từ trong đầu vậy? Chuyện đó có lẽ là do việc cứ nghi ngờ nó là quá phiền phức. Vì cứ nghi ngờ mãi.
Sẽ gây stress. “Vật chất mang khối lượng thì không thể vượt qua tốc độ ánh sáng”, cứ băn khoăn một việc không quan trọng lắm như thế từ ngày này qua ngày khác sẽ gây stress. Con người sợ stress. Tóm lại, trên cả việc không nghi ngờ, trên cả việc tin tưởng, là con người không muốn nghi ngờ. Trong cái thế giới ta sống, trong phạm vi đó, ta muốn tin là nó đủ sự tin cậy, đủ sự an toàn.
Ta muốn được an toàn. Vì thế, nếu không muốn rơi vào tâm lý “Nghi hoặc sinh ra nghi ngoặc”, thì nên tin tưởng. “Nếu nghi hoặc, thì thà bị lừa còn hơn”-rất nhiều người suy nghĩ một cách ngu ngốc và kì lạ như thế đấy. Đối với những người như tôi đây là một xã hội không thể nào dễ dàng kiếm sống hơn được. Không, không phải là vấn đề về xã hôi, cũng không phải vấn đề hệ thống, mà tiếc thay là về con người.
Câu chuyện về con người.
Vì, tin vào người khác, tin vào lý thuyết, và tin vào yêu quái, ma quỷ, tin vào những thứ dị thường, thì quả đúng là bản chất của con người. Dẫu thế giới này có thay đổi ra sao, thì con người vẫn không thay đổi. Con người là con người. Không thay đổi, cũng không thể thay đổi. Vì thế, một cách đơn giản, nếu nghĩ rằng câu chuyện này bắt đầu từ một mình Senjougahara, thì tôi khuyên các bạn nên xem lại đi. Tôi khuyên thật đấy. Nếu không muốn bị tổn thương, hãy nghi ngờ. Cả câu “Thu lợi từ việc tổn thất”, hãy cứ nghi ngờ nó đi. Muốn biết sự thật, trước tiên phải biết dối trá. Chẳng phải vì thế mà điên cũng tốt sao. Tất nhiên,ngoài nghi ngờ chuyện tồn tại một hạt neutrino nhanh hơn tốc độ ánh sáng, thì chuyện tôi đây, Kaiki Deishuu, có thật sự là một bậc thầy lừa hay không, quả thật cũng nên nghi ngờ. Không chừng tôi chính là Senjougahara giả dạng Kaiki Seishuu cũng nên. “Những thứ đàn ông làm được thì phụ nữ cũng làm được”, một người đàn ông sống cách đây hàng trăm năm đã viết câu này để bắt đầu cho một quyển tùy bút. Nhưng có lẽ đó cũng là dối trá cũng nên. Vì thế, nếu bị gạt, dẫu bực mình nhưng vẫn không gấp cuốn sách này lại, nếu có những độc giả kiên nhẫn như thế, thì xin hãy bày tỏ sự khâm phục con người đó, rồi giới thiệu bản thân lại từ đầu một cách bình thường, tôi khuyên đấy. Khuyên một cách nghiêm túc đấy. Hãy chuẩn bị tâm lý đi.
Quyết sẵn sàng đi. Dẫu tôi có nói tôi cũng nói dối như vậy, cũng là một kẻ lừa đảo như bao kẻ khác, so với những lời nói đùa vô hại hay những sở thích mặc váy bệnh hoạn của đám học sinh cấp hai thì khác hẳn, trong khi tôi kể một câu chuyện thì một gã được cho là rất cảnh giác cũng không hề đề phòng được. Tôi xin thề rằng mình sẽ kể câu chuyện một cách không trung thực trên tinh thần của một kẻ lừa đảo. Tôi sẽ nói dối nếu thích vậy, sẽ dựng nên một câu chuyện hợp lý nhất, che dấu chân tướng khuất lấp sự thật dẫu nó không có ý nghĩa. Nói bọn chúng nói dối như việc hít thở thông thường, thì với tôi như là thở qua từng thớ da vậy. Cái gì là sự thật, cái gì là dối trá, nếu nhận ra, tóm lại, nếu nghi ngờ là không bình thường, nếu nuôi một con quỷ nghi ngờ trong tim, thì tôi khuyên bạn nên đọc cuốn sách này. Nhất là vào thời điểm đó, có thể bạn đã mắc vào cái bẫy của tôi cũng nên, lúc đó có thể tôi cũng quên nhắc lại nữa.
Rồi rồi.
Đan xen những việc không có và việc có, sự hòa quyện của sự thật và sự dối lừa, hãy để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện tình yêu của Senjougahara và Araragi Koyomi. Những thứ như chuyện tình tuổi mộng mơ, từ thời trung học tôi đã không có hứng thú, nhưng thôi, việc kể lại sự khốn đốn của chúng khi cản trờ việc làm ăn của tôi có vẻ rất vui đây. Những thuyền truyết, những lời đồn đại, những câu chuyện đi đường và những lời phỉ báng, tất cả đều là chuyên môn của tôi.
Là máu thịt của tôi. Là chứng minh cho sự tồn tại của tôi. Thật hay không thì không cần chứng minh, nhưng chất lượng thì cần phải chứng minh. Sau cùng, các vị độc giả có thể chế giễu tôi, nhưng từ tận đáy lòng tôi luôn nghĩ rằng mình nên đến thăm hai người đó vào lúc kết thúc.
Thì tôi có con tim. Thì có tôi thì có chúng. Vậy thì, xin hãy vui lên nào. Câu chuyện cuối cùng sẽ bắt đầu đây, mà sao nhỉ, đương nhiên là cũng có thể là nói dối thôi.
Các độc giả đang đọc cuốn sách này, nếu các bạn nghĩ với câu chuyện về Senjougahara, tấm màn che phe phủ Bakemonogatari sẽ được hé mở, thì các bạn đã bị đánh lừa. Từ việc này, bài học rút ra là, tất cả những câu chữ được viết trong sách, tất cả, đều là giả dối.
Không loại trừ bất kì cuốn tiểu thuyết nào.Những câu chữ được viết trên giấy, đều là dối trá.
Nếu nói chính xác trong cả phạm vi non-fiction thì những thứ như tài liệu, báo cáo, phóng sự được được ghi chép lại, tất cả đều là dối trá.
Còn có gì ngoài dối trá.
Đừng tin vào những thứ văn chương để buôn bán.
Những cuốn sách tôi nói đến, những câu văn tôi nói đến, những ngôn từ tôi nói đến, nếu tin vào đó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Ở đây, người nói, hay là tôi- là bậc thầy lừa đảo Kaiki Deishuu. Và vì thế, cũng có thể không phải là sự thật.
Nói kĩ hơn, tin vào những thứ đáng lý phải nghi ngờ là tâm lý chung của con người, nhưng với tôi thì không phải là hoàn toàn không thể lý giải được. Bởi vì tôi đang kiếm sống dựa vào những thứ tâm lý như vậy.
Con người luôn muốn biết sự thật. Nói cách khác, họ muốn nghĩ những gì mình biết là sự thật. Tóm lại, chuyện sự thật là cái gì, chỉ là thứ yếu. Một chuyện gần đây, theo thuyết tương đối của Albert Einstein, “vật chất mang khối lượng thì không thể vượt qua được tốc độ ánh sáng”, ừ thì cái sự thật đó đã sụp đổ. Chuyện hạt neutrino, mà có lẽ là quá nửa số công dân lương thiện cũng không biết đó là gì, chỉ nhanh hơn ánh sáng chừng một phần mười triệu giây hay một phần trăm triệu giây, cái sự việc đáng kinh ngạc đó đã làm cho nhiều người rơi vào kinh hoàng.
Thế nhưng nếu mà tôi bắt bạn nói tại sao cho đến bây giờ, đến tận bây giờ, bạn vẫn tin vào thuyết tương đối của Albert Einstein thì đó là một bí ẩn, một bí ẩn có sức hấp dẫn ghê gớm. Tất nhiên kể cả tôi, một người bất tài như tôi không thể lý giải được thuyết tương đối trong một dòng. Nhưng, quá nửa số công dân lương thiện kia, cũng giống như những hạt neutrino, chắc chắn cũng chả biết thuyết tương đối là gì đâu. Dẫu vậy, tại sao cái đinh luật “Vật chất mang khối lượng thì không thể vượt qua tốc độ ánh sáng” đấy cứ như là một Sự Thật từ trong đầu vậy? Chuyện đó có lẽ là do việc cứ nghi ngờ nó là quá phiền phức. Vì cứ nghi ngờ mãi.
Sẽ gây stress. “Vật chất mang khối lượng thì không thể vượt qua tốc độ ánh sáng”, cứ băn khoăn một việc không quan trọng lắm như thế từ ngày này qua ngày khác sẽ gây stress. Con người sợ stress. Tóm lại, trên cả việc không nghi ngờ, trên cả việc tin tưởng, là con người không muốn nghi ngờ. Trong cái thế giới ta sống, trong phạm vi đó, ta muốn tin là nó đủ sự tin cậy, đủ sự an toàn.
Ta muốn được an toàn. Vì thế, nếu không muốn rơi vào tâm lý “Nghi hoặc sinh ra nghi ngoặc”, thì nên tin tưởng. “Nếu nghi hoặc, thì thà bị lừa còn hơn”-rất nhiều người suy nghĩ một cách ngu ngốc và kì lạ như thế đấy. Đối với những người như tôi đây là một xã hội không thể nào dễ dàng kiếm sống hơn được. Không, không phải là vấn đề về xã hôi, cũng không phải vấn đề hệ thống, mà tiếc thay là về con người.
Câu chuyện về con người.
Vì, tin vào người khác, tin vào lý thuyết, và tin vào yêu quái, ma quỷ, tin vào những thứ dị thường, thì quả đúng là bản chất của con người. Dẫu thế giới này có thay đổi ra sao, thì con người vẫn không thay đổi. Con người là con người. Không thay đổi, cũng không thể thay đổi. Vì thế, một cách đơn giản, nếu nghĩ rằng câu chuyện này bắt đầu từ một mình Senjougahara, thì tôi khuyên các bạn nên xem lại đi. Tôi khuyên thật đấy. Nếu không muốn bị tổn thương, hãy nghi ngờ. Cả câu “Thu lợi từ việc tổn thất”, hãy cứ nghi ngờ nó đi. Muốn biết sự thật, trước tiên phải biết dối trá. Chẳng phải vì thế mà điên cũng tốt sao. Tất nhiên,ngoài nghi ngờ chuyện tồn tại một hạt neutrino nhanh hơn tốc độ ánh sáng, thì chuyện tôi đây, Kaiki Deishuu, có thật sự là một bậc thầy lừa hay không, quả thật cũng nên nghi ngờ. Không chừng tôi chính là Senjougahara giả dạng Kaiki Seishuu cũng nên. “Những thứ đàn ông làm được thì phụ nữ cũng làm được”, một người đàn ông sống cách đây hàng trăm năm đã viết câu này để bắt đầu cho một quyển tùy bút. Nhưng có lẽ đó cũng là dối trá cũng nên. Vì thế, nếu bị gạt, dẫu bực mình nhưng vẫn không gấp cuốn sách này lại, nếu có những độc giả kiên nhẫn như thế, thì xin hãy bày tỏ sự khâm phục con người đó, rồi giới thiệu bản thân lại từ đầu một cách bình thường, tôi khuyên đấy. Khuyên một cách nghiêm túc đấy. Hãy chuẩn bị tâm lý đi.
Quyết sẵn sàng đi. Dẫu tôi có nói tôi cũng nói dối như vậy, cũng là một kẻ lừa đảo như bao kẻ khác, so với những lời nói đùa vô hại hay những sở thích mặc váy bệnh hoạn của đám học sinh cấp hai thì khác hẳn, trong khi tôi kể một câu chuyện thì một gã được cho là rất cảnh giác cũng không hề đề phòng được. Tôi xin thề rằng mình sẽ kể câu chuyện một cách không trung thực trên tinh thần của một kẻ lừa đảo. Tôi sẽ nói dối nếu thích vậy, sẽ dựng nên một câu chuyện hợp lý nhất, che dấu chân tướng khuất lấp sự thật dẫu nó không có ý nghĩa. Nói bọn chúng nói dối như việc hít thở thông thường, thì với tôi như là thở qua từng thớ da vậy. Cái gì là sự thật, cái gì là dối trá, nếu nhận ra, tóm lại, nếu nghi ngờ là không bình thường, nếu nuôi một con quỷ nghi ngờ trong tim, thì tôi khuyên bạn nên đọc cuốn sách này. Nhất là vào thời điểm đó, có thể bạn đã mắc vào cái bẫy của tôi cũng nên, lúc đó có thể tôi cũng quên nhắc lại nữa.
Rồi rồi.
Đan xen những việc không có và việc có, sự hòa quyện của sự thật và sự dối lừa, hãy để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện tình yêu của Senjougahara và Araragi Koyomi. Những thứ như chuyện tình tuổi mộng mơ, từ thời trung học tôi đã không có hứng thú, nhưng thôi, việc kể lại sự khốn đốn của chúng khi cản trờ việc làm ăn của tôi có vẻ rất vui đây. Những thuyền truyết, những lời đồn đại, những câu chuyện đi đường và những lời phỉ báng, tất cả đều là chuyên môn của tôi.
Là máu thịt của tôi. Là chứng minh cho sự tồn tại của tôi. Thật hay không thì không cần chứng minh, nhưng chất lượng thì cần phải chứng minh. Sau cùng, các vị độc giả có thể chế giễu tôi, nhưng từ tận đáy lòng tôi luôn nghĩ rằng mình nên đến thăm hai người đó vào lúc kết thúc.
Thì tôi có con tim. Thì có tôi thì có chúng. Vậy thì, xin hãy vui lên nào. Câu chuyện cuối cùng sẽ bắt đầu đây, mà sao nhỉ, đương nhiên là cũng có thể là nói dối thôi.
Danh sách chương