Chuyện sau này mới kể, hay nói cách khác, kết cục của lần mạo hiểm này.
Ngày hôm sau, quả nhiên là ngay cả hai con em chuyên gia Karen và Tsukihi của tôi cũng không có khả năng chạy lên những bậc thang nối liền đền Bắc Bạch Xà với mặt đất để đánh thức tôi được. Ngày hôm đó, tôi uể oải tỉnh dậy dưới ánh Mặt Trời một cách bình thường.
- Ngài tỉnh rồi à.
- ...Ừ. Em chờ lâu không ?
- Ta cũng chỉ vừa dậy thôi.
Tôi và Shinobu nói chuyện như thể chúng tôi đã có một cuộc hẹn.
Chậc, mà thực tế thì chúng tôi có hẹn thật.
Shinobu để cho tôi gối đầu lên đùi cô bé.
Kiểu gối đầu mà tôi hằng ao ước bấy lâu.
Bởi vì là đùi của bé gái này hơi ít thịt nên tính năng của cái gối này không được quá tốt, chậc, cũng không hẳn là thế.
Đây là vấn đề tâm lý.
Tôi mở điện thoại để xác nhận ngày tháng, hôm nay là thứ Hai ngày hai mươi mốt tháng Tám, nói cách khác, là ngày đầu tiên của học kì hai, ngày khai giảng.
- Chúng ta trở về rồi sao ? Mà không...
Tôi vừa ngồi dậy, vừa nhìn lên những bậc thang.
- Có lẽ đây chỉ là một giấc mộng. Có lẽ đêm hôm đó, chúng ta chỉ là nhảy qua cánh cổng, sau đó ngã xuống từ những bậc thang rồi bất tỉnh tới sáng.
- Ngài lại định bắt đầu tranh luận từ chỗ đó sao.
- A ! Gì chứ, tất cả chỉ là một giấc mộng sao !?
- Ngài sẽ chọc tức Tezuka Osamu-sensei đấy.
- Chà, Tezuka-sensei sẽ tức giận vì điều này thật sao. Anh thấy kiểu kết thúc tất cả chỉ là một giấc mộng này khá là hay đấy chứ. Có lẽ sensei cũng dùng mười điều răn của Knox để kể chuyện ?
Run: Tezuka Osamu, ai có đọc manga hoặc xem anime chắc đều biết tác giả này, một số tác phẩm đại diện là Black Jack và Cậu bé 3 mắt.
Mười điều răn của Knox:
- Ngài đừng có mà coi thường tài năng của Tezuka-sensei.
- Ơ ? Mọi người đều cùng mơ một giấc mộng sao ?
- Ngài đừng nói ra một câu thoại tầm thường như vậy.
- Có chuyện gì vậy, mình không nhớ được đó là giấc mộng như thế nào, nhưng mà nước mắt mình cứ chậc tuôn trào...
- Ngài đừng nói ra một câu thoại quá mức tầm thường như vậy.
- Chiếc vòng cổ này từ đâu ra vậy. Mình có cảm giác như mình đã quên mất một điều gì đó quan trọng...
- Tính cách nhân vật của ngài đang bị nữ tính hóa đấy...
Chậc, dù sao thì tôi và Shinobu mà có chung một giấc mộng thì cũng chẳng phải việc gì lạ.
- Giờ không xác nhận được nữa, nhưng mà... Không biết thế giới ở trong mơ đó thế nào rồi nhỉ. Nếu như mọi người có thể hồi sinh một cách bình an vô sự... Nói đúng hơn là nếu mọi người có thể trở lại làm người thì tốt quá.
- Có lẽ không phải là tất cả. Ít nhất thì những người đã chết vì bị cuốn vào bạo động trước khi trở thành "quái dị" --- Ít nhất thì đối với "ngài", vốn đã chết trước khi ta phát cuồng, "ngài" sẽ không thể hồi sinh.
- Chà, chuyện đó cũng đành chịu vậy.
- Hửm ?
- Dù sao thì anh cũng quyết định khi chết sẽ chết cùng em mà. Mặc dù bị trễ hai tháng, nhưng mà cuối cùng chúng ta cũng được chết cùng nhau, có lẽ đó cũng là tâm nguyện của "Araragi Koyomi" ở tuyến đường đó.
- Dĩ nhiên --- Đó cũng là tâm nguyện của ta.
Shinobu nói.
Mặc dù cách cô bé nói cứ như thể cô bé đang càu nhàu, nhưng mà chính vì vậy, điều đó càng thẳng thắn hơn.
- Chà, nhưng mà nếu Senjougahara và Hanekawa, còn có hai đứa em gái của anh mà bình an vô sự trở lại làm người, có lẽ mấy người đó sẽ rất buồn trước cái chết của anh --- Đó là điều mà anh thật sự rất bận tâm.
- Có lẽ bọn nó sẽ dùng thuật phản hồn để hồi sinh ngài cũng nên.
- Câu chuyện ở bên đó sẽ triển khai theo chiều hướng u ám sao...
Câu chuyện.
Đó vốn không phải thứ mà tôi nên can thiệp.
Tuyến đường đó có cuộc chiến của tuyến đường đó.
Tất cả những gì tôi có thể làm là tránh không cho những chuyện như vậy xảy ra ở tuyến đường của tôi.
Tôi đứng dậy và phủi bụi đất trên người.
Ở tuyến đường đó, trước khi xuyên qua cánh cổng, tôi đã thay yukata và mặc lại bộ đồ tôi mặc lúc đầu, thế nên bộ dạng của tôi bây giờ còn bẩn thỉu hơn cả lúc trước. Sau khi về nhà phải bỏ nó vào máy giặt, sau đó đi tắm một phát.
- ... Hửm ? Sau khi về nhà ? Khoan đã nào, mình chỉ toàn để ý ngày tháng mà quên béng mất... Shinobu, bây giờ mấy giờ rồi !
- Hửm ? Ngài muốn ta nói cho ngài biết thời gian theo kiểu mười hai tiếng hay hai mươi tư tiếng ?
- Cái nào cũng được !
- Làm gì có chuyện cái nào cũng được chứ, ngài hẳn là cũng rút ra được bài học từ chuyện lần này rồi. Mỗi một lựa chọn của ngài đều sẽ tạo nên tương lai.
- Em đừng có mà giáo huấn anh ! Em ! Mau nói cho anh biết ! Bây giờ là mấy giờ !
- Chà, đợi ta tí, để ta tạo ra một cái đồng hồ của hôm nay.
- Trả lại đồng của anh em đang đeo trên cổ tay đây !
- Không được, về cơ bản thì ta vẫn chưa chỉnh lại thời gian của nó cho phù hợp với thời gian của thời đại này, vì thế tạm thời thì cái đồng hồ này hoàn toàn vô dụng.
- Sao em không nói cho anh biết trước hả !
Làm sao mà lần nào hỏi giờ cũng tốn cả đống thời gian thế này chứ !
Cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng đi tới đâu, cho nên tôi lại lôi điện thoại ra.
Nhìn kĩ thì pin cũng sắp cạn rồi.
Dùng hết sức lực cuối cùng, điện thoại đã nói cho tôi biết thời gian hiện tại ---
- ... Chết mẹ. Quả nhiên là lễ khai giảng đã bắt đầu rồi.
Làm sao giờ.
Cho dù bây giờ tôi ào về nhà sau đó dốc toàn lực chạy nước rút thì lúc tôi tới trường, lễ khai giảng cũng đã kết thúc rồi, có khi ngay cả sinh hoạt đầu giờ cũng xong rồi.
Kiểu gì cũng trễ cả.
Hanekawa và Senjougahara sẽ tức giận.
Tôi sẽ bị giết.
Tôi sẽ chết.
- Tốt hơn là ngài phải cẩn thận không để chuyện đó xảy ra --- Ngài cũng biết là ta sẽ hủy diệt thế giới nếu ngài chết mà.
"Có lẽ ngài nên suy nghĩ phải chiến đấu như thế nào từ bây giờ đi", sau khi nói một câu như thể muốn khơi dậy lòng quyết tâm ban nãy của tôi, Shinobu lặn vào cái bóng.
Có vẻ như cuộc hẹn của chúng tôi ngay từ đầu đã là nói xạo --- Cô bé dự định đánh một giấc ngon lành.
- Chậc chậc... Cảm giác y chang "Giấc mộng đêm hè" của Shakespeare.
Mặc dù tôi chưa xem vở kịch đó.
Tôi lấy đâu ra căn cứ mà khẳng định "y chang" vậy.
Sau khi nói một câu vớ vẩn như vậy, tôi bước xuống những bậc thang --- Vừa đi tôi vừa nghĩ trong đầu "lúc đi xuống mà thế giới vẫn bị hủy diệt thì mình phải làm sao nhỉ".
Cho dù không bị hủy diệt đi chăng nữa, nhưng nếu đây là một thế giới hoàn toàn khác thì sao... Nếu như chúng tôi lại thất bại và đi tới một tuyến đường hoàn toàn khác thì sao... Ừm.
Những chuyện đó rất có khả năng.
Bởi vì việc di chuyển tới tuyến đường khác đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng chúng tôi có, cho nên nếu lại có sai lầm nào xảy ra, rất có thể lần này chúng tôi sẽ phải tá túc ở đây suốt đời... Dù sao thì trong toàn bộ chuyến du hành thời gian tràn ngập rắc rối này, nếu trên đường về lại chẳng có gì xảy ra thì tôi lại cảm thấy loại triển khai này quá thuận tiện rồi. Phải có một hai rắc rối nào đó xảy ra thì mới hợp lý...
Hừm.
Nếu dựa theo việc chỉ còn vài trăm dòng nữa là hết tập truyện này thì có lẽ là sẽ chẳng có việc gì xảy ra nữa, nhưng mà rất có thể đây chỉ là tập 1, ai biết còn có tập 2 nữa hay không. Tôi hi vọng loại kết thúc siêu thực giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng nào đó này sẽ không diễn ra.
Nói thế nào đi nữa thì tôi cũng đã phát ngấy việc đi lạc rồi ---
- A - Ra - Ra - Gi - Xa ------------- n !
Đột nhiên.
Lúc tôi đi xuống núi, định mở khóa cho chiếc xe đạp vẫn bình an vô sự ở chỗ tôi đỗ trước khi lên núi, một khối thịt nhỏ lao trên đường nhựa như một chiếc xe tải sau đó tông vào lưng tôi.
Khối thịt nhỏ đó là một người thiếu nữ.
Một người thiếu nữ có hai đuôi ngựa lủng lẳng trên đầu.
- Em đi tìm anh suốt từ đó đến giờ, Araragi-san ! Từ sáng sớm em đã lấy nhà Araragi làm tâm sau đó tìm khắp cả thị trấn nhưng mà chẳng thấy tăm hơi của anh chỗ nào cả, em còn tưởng là anh đã đi lạc tới một không gian khác ! Ôi --- May mà anh không có việc gì ! Xin anh ôm em nhiều nữa đi, xin anh sờ em nhiều nữa đi, xin anh liếm em nhiều nữa đi !!!
- Đây là tuyến đường khác !!!
Tôi đem người thiếu nữ sau lưng, hay nói cách khác là Hachikuji giả mạo ném sang một bên.
Gyaaa !!!
Kết thúc này không hợp lý !!!
Tôi không thể trở lại thế giới cũ nữa rồi !!!
- Hả ? Tuyến đường khác ? Hachikuji giả mạo ? Anh đang nói cái quái gì thế, Araragi-san. Trời nóng quá nên não anh tan chảy cả rồi à.
- Não của anh không phải kem Haagen-Dazs. Đừng gộp anh với loại có nhân sô-cô-la mềm làm một.
- Vậy em gộp anh với loại có nhân bí đỏ nhé.
- Tại sao em phải lấy mấy loại hàng hóa chỉ bán giới hạn đó ra làm ví dụ hả.
- Vậy thì lấy từ tính từ "nhớp nháp bầy huầy" để liên tưởng rồi dùng zombie làm ví dụ nhé.
- Càng không được !
- Thấy anh từ nãy tới giờ ủ rũ như vậy nên em định nói gì đó để cổ vũ anh, vậy mà phản ứng của anh chán quá.
Hachikuji, hiện tại bị tôi ném sang một bên, tiếp đất bằng mông, nói một câu không đầu không đuôi như vậy, sau đó cô bé ngồi dậy. Tôi còn đang thắc mắc sao động tác của cô bé lại nhanh nhẹn hơn mọi ngày như vậy, té ra là do Hachikuji này không mang ba-lô.
Quả nhiên là có thứ gì đó khang khác, người này rõ ràng là giả mạo.
- Không không, chuyện là thế này, Araragi-san. Hôm qua em đã bỏ quên ba-lô ở phòng của anh. Vì đề phòng anh không nhìn lén những gì để ở trong đó, em mới phải chạy ngược chạy xuôi từ sáng tới giờ để tìm lại nó.
Cô bé này không hề có chút xíu lòng tin nào đối với tôi sao...
Rõ ràng là tôi chưa nhìn mà.
Hừm...
Nhưng mà, ngày hôm qua sao.
Nói vậy thì ít nhất nếu xét theo dòng thời gian, tôi đã trở về đúng địa điểm xuất phát --- Vấn đề bây giờ là thế giới này có phải là tuyến đường mà tôi biết, nơi tôi được sinh ra và lớn lên hay không.
Bởi vì cách xuất hiện quá bất thường của Hachikuji, tôi rất nghi ngờ việc đó...
- Chà, nếu đằng nào cũng bị ôm, vậy thì có lẽ mình nên tranh thủ chủ động đi ôm, ít nhất thì làm như vậy cũng tránh được nguy cơ bị lộ ra mấy thứ ở trong váy, ừm, nhớ rồi.
Hachikuji vừa nói ra một điều cực kì tổn thương danh dự của người khác, vừa tự tiện tỏ vẻ đã hiểu.
Cô bé này thật phiền toái.
Bảo tôi phán đoán thật giả từ việc này thì khó cho tôi quá.
Rốt cuộc thì Hachikuji này là Hachikuji Mayoi hay là Hachikuji Giyoi đây...
Run: Chơi chữ, tên của Mayoi viết chữ Hán là Chân Tiêu, trong đó Chân là "chân thật", Koyomi dùng chữ Ngụy (có nghĩa là giả dối) để đổi tên Mayoi thành Giyoi.
- Này, Hachikuji. Em có yêu anh không ?
- Hả ? Không, làm sao có chuyện đó được chứ. Nếu anh hỏi em thích hay ghét anh thì đương nhiên là em sẽ chọn ghét rồi.
- Quả nhiên là tuyến đường khác ! Đây là thế giới song song sao !
- Hả ? Song song là trong đầu của Araragi-san mà ?
- Anh không hiểu em đang nói gì cả !
- Là đầu rallerallelellelpalpara đó.
Run: Có lẽ đây là parallel (song song) tách ra pa - ra - lle - l sau đó đảo giống như câu thần chú hóa thân thành mahou shoujo trong Kore wa zombie desu ka.
- Anh vẫn chẳng hiểu gì cả, nhưng mà anh có cảm giác là anh hiểu rồi ! Em đúng là có tài chuyển tải một cách chính xác những bộ phận ác ý !
- À mà Paralegi-san.
- Em đừng có cắn lưỡi theo câu chuyện mà chúng ta đang nói ! Em xem anh là giả mạo sao hả !? Còn nữa, đừng cắn lưỡi dễ dàng như vậy, tên của anh là Araragi !
- Xin lỗi. Em cắn lưỡi.
- Không, em cố ý...
- Em cắn thật mà.
- Em không phải cố ý !?
- Cắn.
- Em lược sao !? Em lược "cắn rồi" sao !? Anh không cảm nhận được thành ý từ em đối với sai lầm của bản thân ! Em sẽ không thể nào trở thành seiyuu được !
- Câu "cắn" này chắc không nổi tiếng được.
- Sẽ không ai gọi em đi thử giọng lần hai đâu.
Cuộc khẩu chiến của chúng tôi đến đây là kết thúc.
Tôi tin chắc hiện tại mình đang đứng ở thế giới cũ --- Ở tuyến đường A.
Ừm, không thể nhầm lẫn được.
Tôi không cho rằng Hachikuji của tuyến đường khác có thể sở hữu kĩ năng thành thục đến như thế này.
Hachikuji này.
Là Hachikuji Mayoi được sinh ra sau vài tháng khẩu chiến với tôi.
Tôi --- Có thể tuyên bố chắc chắn như vậy.
Hiện tại, tôi không thể sống thiếu Hachikuji --- và tương tự, Hachikuji này cũng là Hachikuji không thể sống thiếu tôi.
- Anh cười nhăn nhở cái gì đấy. Trông buồn nôn quá.
- Không có gì... Chà, được rồi được rồi. Ba-lô đúng không. Anh cũng đang định đem trả nó cho em đây. Vậy chúng ta cùng về nhà anh rồi anh sẽ đem nó trả cho em. Em ngồi lên yên sau được không ?
- Em không muốn ngồi chung xe với Araragi-san.
- Khoan đã nào, Hachikuji, hiện tại em đừng tỏ thái độ chán ghét anh như vậy. Làm thế anh sẽ không biết đây là tuyến đường nào mất.
- Sao anh có thể dùng loại lý do vô lý đó để ngăn không cho em nói chuyện chứ...
- Bởi vì anh vừa trải qua một cuộc đại mạo hiểm cực kì gian khổ, nhưng mà nếu được thì em ngồi lên yên đi.
- Đại mạo hiểm sao... Làm sao mà anh có thể bỏ em lại một mình để đi làm một chuyện thú vị như vậy chứ, Araragi-san.
- Không không, em cũng có xuất hiện mà.
- Hả ? Anh đang nói cái gì đấy ? Tiêu đề ghi tên em to tổ chảng, vậy mà từ đầu tới giờ em chả xuất hiện được lần nào cả, anh không thấy việc đó sẽ khiến người khác nghĩ là tác giả dùng tên của em để treo đầu dê bán thịt chó sao. Uổng công em vừa nãy còn khoác lác với chị Hanekawa.
- À, đúng rồi. Hachikuji, có một chuyện anh muốn nói với em trước khi anh quên mất.
- Dạ ?
- Từ trước tới giờ anh toàn nói bề ngoài bây giờ của em là cực hạn rồi, thế nhưng mà không ngờ là em cũng rất ổn trong bộ dạng hai mốt tuổi.
- Cái gì đấy, loại phát ngôn bất lịch sự đó là sao !?
- Em có từng nghĩ tới việc hồi sinh chưa ?
- Không có. Dù sao thì bởi vì chết rồi nên em mới sống lâu được thế này.
- Hừm. Vậy sao.
- Vâng, là vậy.
- Giả dụ như có ai đó, một người có siêu năng lực tâm linh chẳng hạn, xuất hiện và nói muốn hồi sinh em trở thành một thứ giống như cương thi thì em sẽ làm thế nào ?
- Em ghét hồi sinh thành một thứ giống như cương thi. Rất xin lỗi nhưng em không muốn.
- Chà, vậy thì thứ không giống cương thi thì sao.
- Em vẫn không muốn.
- Tại sao ?
- Chẳng tại sao cả. Lấy Araragi-san làm ví dụ nhé, cho dù có ai đó nói muốn khiến cho anh trở lại làm người bình thường thì anh cũng sẽ không chấp nhận đúng không ?
- Chà, đúng vậy. Anh cũng nghĩ thế. Nếu vậy thì anh và em đều giống nhau cả.
- Đúng thế, chúng ta đều giống nhau.
- Vậy. Em có hạnh phúc vì trở thành hồn ma không ?
- Trở thành hồn ma là một điều bất hạnh. Thế nhưng mà, được gặp Araragi-san là một hạnh phúc.
- ...
- Vì vậy, nói một cách tổng thể thì em hạnh phúc. Nhờ có việc lúc còn sống không gặp được mẹ sau đó ôm theo hối hận chết đi mà em đã được gặp Araragi-san.
- ...Đúng thế. Chúng ta đã gặp được nhau.
Cuối cùng thì bởi vì tuân thủ luật pháp, tôi và Hachikuji đã không ngồi chung xe, thay vào đó tôi vừa đẩy xe vừa sóng vai với Hachikuji. Và như từ trước tới giờ, chúng tôi lại nói những chuyện nhảm nhí ngu ngốc, thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại, thỉnh toảng phạm sai lầm, thỉnh thoảng lạc lối, thế nhưng mà, chúng tôi vẫn tiến về phía trước, từng bước từng bước một.
Ở trong tuyến đường này.
Ngày hôm sau, quả nhiên là ngay cả hai con em chuyên gia Karen và Tsukihi của tôi cũng không có khả năng chạy lên những bậc thang nối liền đền Bắc Bạch Xà với mặt đất để đánh thức tôi được. Ngày hôm đó, tôi uể oải tỉnh dậy dưới ánh Mặt Trời một cách bình thường.
- Ngài tỉnh rồi à.
- ...Ừ. Em chờ lâu không ?
- Ta cũng chỉ vừa dậy thôi.
Tôi và Shinobu nói chuyện như thể chúng tôi đã có một cuộc hẹn.
Chậc, mà thực tế thì chúng tôi có hẹn thật.
Shinobu để cho tôi gối đầu lên đùi cô bé.
Kiểu gối đầu mà tôi hằng ao ước bấy lâu.
Bởi vì là đùi của bé gái này hơi ít thịt nên tính năng của cái gối này không được quá tốt, chậc, cũng không hẳn là thế.
Đây là vấn đề tâm lý.
Tôi mở điện thoại để xác nhận ngày tháng, hôm nay là thứ Hai ngày hai mươi mốt tháng Tám, nói cách khác, là ngày đầu tiên của học kì hai, ngày khai giảng.
- Chúng ta trở về rồi sao ? Mà không...
Tôi vừa ngồi dậy, vừa nhìn lên những bậc thang.
- Có lẽ đây chỉ là một giấc mộng. Có lẽ đêm hôm đó, chúng ta chỉ là nhảy qua cánh cổng, sau đó ngã xuống từ những bậc thang rồi bất tỉnh tới sáng.
- Ngài lại định bắt đầu tranh luận từ chỗ đó sao.
- A ! Gì chứ, tất cả chỉ là một giấc mộng sao !?
- Ngài sẽ chọc tức Tezuka Osamu-sensei đấy.
- Chà, Tezuka-sensei sẽ tức giận vì điều này thật sao. Anh thấy kiểu kết thúc tất cả chỉ là một giấc mộng này khá là hay đấy chứ. Có lẽ sensei cũng dùng mười điều răn của Knox để kể chuyện ?
Run: Tezuka Osamu, ai có đọc manga hoặc xem anime chắc đều biết tác giả này, một số tác phẩm đại diện là Black Jack và Cậu bé 3 mắt.
Mười điều răn của Knox:
- Ngài đừng có mà coi thường tài năng của Tezuka-sensei.
- Ơ ? Mọi người đều cùng mơ một giấc mộng sao ?
- Ngài đừng nói ra một câu thoại tầm thường như vậy.
- Có chuyện gì vậy, mình không nhớ được đó là giấc mộng như thế nào, nhưng mà nước mắt mình cứ chậc tuôn trào...
- Ngài đừng nói ra một câu thoại quá mức tầm thường như vậy.
- Chiếc vòng cổ này từ đâu ra vậy. Mình có cảm giác như mình đã quên mất một điều gì đó quan trọng...
- Tính cách nhân vật của ngài đang bị nữ tính hóa đấy...
Chậc, dù sao thì tôi và Shinobu mà có chung một giấc mộng thì cũng chẳng phải việc gì lạ.
- Giờ không xác nhận được nữa, nhưng mà... Không biết thế giới ở trong mơ đó thế nào rồi nhỉ. Nếu như mọi người có thể hồi sinh một cách bình an vô sự... Nói đúng hơn là nếu mọi người có thể trở lại làm người thì tốt quá.
- Có lẽ không phải là tất cả. Ít nhất thì những người đã chết vì bị cuốn vào bạo động trước khi trở thành "quái dị" --- Ít nhất thì đối với "ngài", vốn đã chết trước khi ta phát cuồng, "ngài" sẽ không thể hồi sinh.
- Chà, chuyện đó cũng đành chịu vậy.
- Hửm ?
- Dù sao thì anh cũng quyết định khi chết sẽ chết cùng em mà. Mặc dù bị trễ hai tháng, nhưng mà cuối cùng chúng ta cũng được chết cùng nhau, có lẽ đó cũng là tâm nguyện của "Araragi Koyomi" ở tuyến đường đó.
- Dĩ nhiên --- Đó cũng là tâm nguyện của ta.
Shinobu nói.
Mặc dù cách cô bé nói cứ như thể cô bé đang càu nhàu, nhưng mà chính vì vậy, điều đó càng thẳng thắn hơn.
- Chà, nhưng mà nếu Senjougahara và Hanekawa, còn có hai đứa em gái của anh mà bình an vô sự trở lại làm người, có lẽ mấy người đó sẽ rất buồn trước cái chết của anh --- Đó là điều mà anh thật sự rất bận tâm.
- Có lẽ bọn nó sẽ dùng thuật phản hồn để hồi sinh ngài cũng nên.
- Câu chuyện ở bên đó sẽ triển khai theo chiều hướng u ám sao...
Câu chuyện.
Đó vốn không phải thứ mà tôi nên can thiệp.
Tuyến đường đó có cuộc chiến của tuyến đường đó.
Tất cả những gì tôi có thể làm là tránh không cho những chuyện như vậy xảy ra ở tuyến đường của tôi.
Tôi đứng dậy và phủi bụi đất trên người.
Ở tuyến đường đó, trước khi xuyên qua cánh cổng, tôi đã thay yukata và mặc lại bộ đồ tôi mặc lúc đầu, thế nên bộ dạng của tôi bây giờ còn bẩn thỉu hơn cả lúc trước. Sau khi về nhà phải bỏ nó vào máy giặt, sau đó đi tắm một phát.
- ... Hửm ? Sau khi về nhà ? Khoan đã nào, mình chỉ toàn để ý ngày tháng mà quên béng mất... Shinobu, bây giờ mấy giờ rồi !
- Hửm ? Ngài muốn ta nói cho ngài biết thời gian theo kiểu mười hai tiếng hay hai mươi tư tiếng ?
- Cái nào cũng được !
- Làm gì có chuyện cái nào cũng được chứ, ngài hẳn là cũng rút ra được bài học từ chuyện lần này rồi. Mỗi một lựa chọn của ngài đều sẽ tạo nên tương lai.
- Em đừng có mà giáo huấn anh ! Em ! Mau nói cho anh biết ! Bây giờ là mấy giờ !
- Chà, đợi ta tí, để ta tạo ra một cái đồng hồ của hôm nay.
- Trả lại đồng của anh em đang đeo trên cổ tay đây !
- Không được, về cơ bản thì ta vẫn chưa chỉnh lại thời gian của nó cho phù hợp với thời gian của thời đại này, vì thế tạm thời thì cái đồng hồ này hoàn toàn vô dụng.
- Sao em không nói cho anh biết trước hả !
Làm sao mà lần nào hỏi giờ cũng tốn cả đống thời gian thế này chứ !
Cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng đi tới đâu, cho nên tôi lại lôi điện thoại ra.
Nhìn kĩ thì pin cũng sắp cạn rồi.
Dùng hết sức lực cuối cùng, điện thoại đã nói cho tôi biết thời gian hiện tại ---
- ... Chết mẹ. Quả nhiên là lễ khai giảng đã bắt đầu rồi.
Làm sao giờ.
Cho dù bây giờ tôi ào về nhà sau đó dốc toàn lực chạy nước rút thì lúc tôi tới trường, lễ khai giảng cũng đã kết thúc rồi, có khi ngay cả sinh hoạt đầu giờ cũng xong rồi.
Kiểu gì cũng trễ cả.
Hanekawa và Senjougahara sẽ tức giận.
Tôi sẽ bị giết.
Tôi sẽ chết.
- Tốt hơn là ngài phải cẩn thận không để chuyện đó xảy ra --- Ngài cũng biết là ta sẽ hủy diệt thế giới nếu ngài chết mà.
"Có lẽ ngài nên suy nghĩ phải chiến đấu như thế nào từ bây giờ đi", sau khi nói một câu như thể muốn khơi dậy lòng quyết tâm ban nãy của tôi, Shinobu lặn vào cái bóng.
Có vẻ như cuộc hẹn của chúng tôi ngay từ đầu đã là nói xạo --- Cô bé dự định đánh một giấc ngon lành.
- Chậc chậc... Cảm giác y chang "Giấc mộng đêm hè" của Shakespeare.
Mặc dù tôi chưa xem vở kịch đó.
Tôi lấy đâu ra căn cứ mà khẳng định "y chang" vậy.
Sau khi nói một câu vớ vẩn như vậy, tôi bước xuống những bậc thang --- Vừa đi tôi vừa nghĩ trong đầu "lúc đi xuống mà thế giới vẫn bị hủy diệt thì mình phải làm sao nhỉ".
Cho dù không bị hủy diệt đi chăng nữa, nhưng nếu đây là một thế giới hoàn toàn khác thì sao... Nếu như chúng tôi lại thất bại và đi tới một tuyến đường hoàn toàn khác thì sao... Ừm.
Những chuyện đó rất có khả năng.
Bởi vì việc di chuyển tới tuyến đường khác đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng chúng tôi có, cho nên nếu lại có sai lầm nào xảy ra, rất có thể lần này chúng tôi sẽ phải tá túc ở đây suốt đời... Dù sao thì trong toàn bộ chuyến du hành thời gian tràn ngập rắc rối này, nếu trên đường về lại chẳng có gì xảy ra thì tôi lại cảm thấy loại triển khai này quá thuận tiện rồi. Phải có một hai rắc rối nào đó xảy ra thì mới hợp lý...
Hừm.
Nếu dựa theo việc chỉ còn vài trăm dòng nữa là hết tập truyện này thì có lẽ là sẽ chẳng có việc gì xảy ra nữa, nhưng mà rất có thể đây chỉ là tập 1, ai biết còn có tập 2 nữa hay không. Tôi hi vọng loại kết thúc siêu thực giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng nào đó này sẽ không diễn ra.
Nói thế nào đi nữa thì tôi cũng đã phát ngấy việc đi lạc rồi ---
- A - Ra - Ra - Gi - Xa ------------- n !
Đột nhiên.
Lúc tôi đi xuống núi, định mở khóa cho chiếc xe đạp vẫn bình an vô sự ở chỗ tôi đỗ trước khi lên núi, một khối thịt nhỏ lao trên đường nhựa như một chiếc xe tải sau đó tông vào lưng tôi.
Khối thịt nhỏ đó là một người thiếu nữ.
Một người thiếu nữ có hai đuôi ngựa lủng lẳng trên đầu.
- Em đi tìm anh suốt từ đó đến giờ, Araragi-san ! Từ sáng sớm em đã lấy nhà Araragi làm tâm sau đó tìm khắp cả thị trấn nhưng mà chẳng thấy tăm hơi của anh chỗ nào cả, em còn tưởng là anh đã đi lạc tới một không gian khác ! Ôi --- May mà anh không có việc gì ! Xin anh ôm em nhiều nữa đi, xin anh sờ em nhiều nữa đi, xin anh liếm em nhiều nữa đi !!!
- Đây là tuyến đường khác !!!
Tôi đem người thiếu nữ sau lưng, hay nói cách khác là Hachikuji giả mạo ném sang một bên.
Gyaaa !!!
Kết thúc này không hợp lý !!!
Tôi không thể trở lại thế giới cũ nữa rồi !!!
- Hả ? Tuyến đường khác ? Hachikuji giả mạo ? Anh đang nói cái quái gì thế, Araragi-san. Trời nóng quá nên não anh tan chảy cả rồi à.
- Não của anh không phải kem Haagen-Dazs. Đừng gộp anh với loại có nhân sô-cô-la mềm làm một.
- Vậy em gộp anh với loại có nhân bí đỏ nhé.
- Tại sao em phải lấy mấy loại hàng hóa chỉ bán giới hạn đó ra làm ví dụ hả.
- Vậy thì lấy từ tính từ "nhớp nháp bầy huầy" để liên tưởng rồi dùng zombie làm ví dụ nhé.
- Càng không được !
- Thấy anh từ nãy tới giờ ủ rũ như vậy nên em định nói gì đó để cổ vũ anh, vậy mà phản ứng của anh chán quá.
Hachikuji, hiện tại bị tôi ném sang một bên, tiếp đất bằng mông, nói một câu không đầu không đuôi như vậy, sau đó cô bé ngồi dậy. Tôi còn đang thắc mắc sao động tác của cô bé lại nhanh nhẹn hơn mọi ngày như vậy, té ra là do Hachikuji này không mang ba-lô.
Quả nhiên là có thứ gì đó khang khác, người này rõ ràng là giả mạo.
- Không không, chuyện là thế này, Araragi-san. Hôm qua em đã bỏ quên ba-lô ở phòng của anh. Vì đề phòng anh không nhìn lén những gì để ở trong đó, em mới phải chạy ngược chạy xuôi từ sáng tới giờ để tìm lại nó.
Cô bé này không hề có chút xíu lòng tin nào đối với tôi sao...
Rõ ràng là tôi chưa nhìn mà.
Hừm...
Nhưng mà, ngày hôm qua sao.
Nói vậy thì ít nhất nếu xét theo dòng thời gian, tôi đã trở về đúng địa điểm xuất phát --- Vấn đề bây giờ là thế giới này có phải là tuyến đường mà tôi biết, nơi tôi được sinh ra và lớn lên hay không.
Bởi vì cách xuất hiện quá bất thường của Hachikuji, tôi rất nghi ngờ việc đó...
- Chà, nếu đằng nào cũng bị ôm, vậy thì có lẽ mình nên tranh thủ chủ động đi ôm, ít nhất thì làm như vậy cũng tránh được nguy cơ bị lộ ra mấy thứ ở trong váy, ừm, nhớ rồi.
Hachikuji vừa nói ra một điều cực kì tổn thương danh dự của người khác, vừa tự tiện tỏ vẻ đã hiểu.
Cô bé này thật phiền toái.
Bảo tôi phán đoán thật giả từ việc này thì khó cho tôi quá.
Rốt cuộc thì Hachikuji này là Hachikuji Mayoi hay là Hachikuji Giyoi đây...
Run: Chơi chữ, tên của Mayoi viết chữ Hán là Chân Tiêu, trong đó Chân là "chân thật", Koyomi dùng chữ Ngụy (có nghĩa là giả dối) để đổi tên Mayoi thành Giyoi.
- Này, Hachikuji. Em có yêu anh không ?
- Hả ? Không, làm sao có chuyện đó được chứ. Nếu anh hỏi em thích hay ghét anh thì đương nhiên là em sẽ chọn ghét rồi.
- Quả nhiên là tuyến đường khác ! Đây là thế giới song song sao !
- Hả ? Song song là trong đầu của Araragi-san mà ?
- Anh không hiểu em đang nói gì cả !
- Là đầu rallerallelellelpalpara đó.
Run: Có lẽ đây là parallel (song song) tách ra pa - ra - lle - l sau đó đảo giống như câu thần chú hóa thân thành mahou shoujo trong Kore wa zombie desu ka.
- Anh vẫn chẳng hiểu gì cả, nhưng mà anh có cảm giác là anh hiểu rồi ! Em đúng là có tài chuyển tải một cách chính xác những bộ phận ác ý !
- À mà Paralegi-san.
- Em đừng có cắn lưỡi theo câu chuyện mà chúng ta đang nói ! Em xem anh là giả mạo sao hả !? Còn nữa, đừng cắn lưỡi dễ dàng như vậy, tên của anh là Araragi !
- Xin lỗi. Em cắn lưỡi.
- Không, em cố ý...
- Em cắn thật mà.
- Em không phải cố ý !?
- Cắn.
- Em lược sao !? Em lược "cắn rồi" sao !? Anh không cảm nhận được thành ý từ em đối với sai lầm của bản thân ! Em sẽ không thể nào trở thành seiyuu được !
- Câu "cắn" này chắc không nổi tiếng được.
- Sẽ không ai gọi em đi thử giọng lần hai đâu.
Cuộc khẩu chiến của chúng tôi đến đây là kết thúc.
Tôi tin chắc hiện tại mình đang đứng ở thế giới cũ --- Ở tuyến đường A.
Ừm, không thể nhầm lẫn được.
Tôi không cho rằng Hachikuji của tuyến đường khác có thể sở hữu kĩ năng thành thục đến như thế này.
Hachikuji này.
Là Hachikuji Mayoi được sinh ra sau vài tháng khẩu chiến với tôi.
Tôi --- Có thể tuyên bố chắc chắn như vậy.
Hiện tại, tôi không thể sống thiếu Hachikuji --- và tương tự, Hachikuji này cũng là Hachikuji không thể sống thiếu tôi.
- Anh cười nhăn nhở cái gì đấy. Trông buồn nôn quá.
- Không có gì... Chà, được rồi được rồi. Ba-lô đúng không. Anh cũng đang định đem trả nó cho em đây. Vậy chúng ta cùng về nhà anh rồi anh sẽ đem nó trả cho em. Em ngồi lên yên sau được không ?
- Em không muốn ngồi chung xe với Araragi-san.
- Khoan đã nào, Hachikuji, hiện tại em đừng tỏ thái độ chán ghét anh như vậy. Làm thế anh sẽ không biết đây là tuyến đường nào mất.
- Sao anh có thể dùng loại lý do vô lý đó để ngăn không cho em nói chuyện chứ...
- Bởi vì anh vừa trải qua một cuộc đại mạo hiểm cực kì gian khổ, nhưng mà nếu được thì em ngồi lên yên đi.
- Đại mạo hiểm sao... Làm sao mà anh có thể bỏ em lại một mình để đi làm một chuyện thú vị như vậy chứ, Araragi-san.
- Không không, em cũng có xuất hiện mà.
- Hả ? Anh đang nói cái gì đấy ? Tiêu đề ghi tên em to tổ chảng, vậy mà từ đầu tới giờ em chả xuất hiện được lần nào cả, anh không thấy việc đó sẽ khiến người khác nghĩ là tác giả dùng tên của em để treo đầu dê bán thịt chó sao. Uổng công em vừa nãy còn khoác lác với chị Hanekawa.
- À, đúng rồi. Hachikuji, có một chuyện anh muốn nói với em trước khi anh quên mất.
- Dạ ?
- Từ trước tới giờ anh toàn nói bề ngoài bây giờ của em là cực hạn rồi, thế nhưng mà không ngờ là em cũng rất ổn trong bộ dạng hai mốt tuổi.
- Cái gì đấy, loại phát ngôn bất lịch sự đó là sao !?
- Em có từng nghĩ tới việc hồi sinh chưa ?
- Không có. Dù sao thì bởi vì chết rồi nên em mới sống lâu được thế này.
- Hừm. Vậy sao.
- Vâng, là vậy.
- Giả dụ như có ai đó, một người có siêu năng lực tâm linh chẳng hạn, xuất hiện và nói muốn hồi sinh em trở thành một thứ giống như cương thi thì em sẽ làm thế nào ?
- Em ghét hồi sinh thành một thứ giống như cương thi. Rất xin lỗi nhưng em không muốn.
- Chà, vậy thì thứ không giống cương thi thì sao.
- Em vẫn không muốn.
- Tại sao ?
- Chẳng tại sao cả. Lấy Araragi-san làm ví dụ nhé, cho dù có ai đó nói muốn khiến cho anh trở lại làm người bình thường thì anh cũng sẽ không chấp nhận đúng không ?
- Chà, đúng vậy. Anh cũng nghĩ thế. Nếu vậy thì anh và em đều giống nhau cả.
- Đúng thế, chúng ta đều giống nhau.
- Vậy. Em có hạnh phúc vì trở thành hồn ma không ?
- Trở thành hồn ma là một điều bất hạnh. Thế nhưng mà, được gặp Araragi-san là một hạnh phúc.
- ...
- Vì vậy, nói một cách tổng thể thì em hạnh phúc. Nhờ có việc lúc còn sống không gặp được mẹ sau đó ôm theo hối hận chết đi mà em đã được gặp Araragi-san.
- ...Đúng thế. Chúng ta đã gặp được nhau.
Cuối cùng thì bởi vì tuân thủ luật pháp, tôi và Hachikuji đã không ngồi chung xe, thay vào đó tôi vừa đẩy xe vừa sóng vai với Hachikuji. Và như từ trước tới giờ, chúng tôi lại nói những chuyện nhảm nhí ngu ngốc, thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại, thỉnh toảng phạm sai lầm, thỉnh thoảng lạc lối, thế nhưng mà, chúng tôi vẫn tiến về phía trước, từng bước từng bước một.
Ở trong tuyến đường này.
Danh sách chương