- Cương thi.

Ngày đã tàn --- Bây giờ là ban đêm.

Chúng tôi lại leo lên ngọn núi mà mấy ngày qua chẳng biết chúng tôi đã leo bao nhiêu lần, và bây giờ chúng tôi đang đứng trong khuôn viên của đền Bắc Bạch Xà. Chúng tôi đều đã tăng sức mạnh ma cà rồng của nhau lên đến giới hạn tối đa, còn nữa, chúng tôi còn phục chế bốn thanh đao từ thanh "Tâm Độ Yêu Đao", vũ trang cho mỗi người hai thanh.

Shinobu không biến cơ thể thành hình dạng chuyên dùng cho chiến đấu mà giữ nguyên hình hài bé gái, hai thanh yêu đao quá khổ được gác trên vai cô bé.

Bởi vì chúng tôi đã tăng phần ma cà rồng trong cơ thể lên giới hạn cao nhất --- Hay nói cách khác, bởi vì chúng tôi đã giảm phần người trong cơ thể tới giới hạn thấp nhất, bầy zombie đã không kéo tới.

Tất nhiên, nếu chúng tôi vẫn còn đang đứng ở giữa thị trấn thì có lẽ chúng sẽ cảm giác được chúng tôi, nhưng mà bởi vì địa điểm chúng tôi đang đứng là một ngôi đền vắng như chùa bà Đanh --- Mà cũng có thể là do hiệu quả từ lá bùa được dán trên điện thờ chính, khuôn viên đền cực kì yên tĩnh.

Để chắc ăn, chúng tôi còn rải gạo (vận chuyển từ trong cửa hàng lên núi) xung quanh, có lẽ đây mới là thứ có hiệu quả nhất.

Dĩ nhiên.

Nếu cần một phương thức vẹn toàn hơn, nếu chúng tôi thực sự muốn, chúng tôi vẫn còn một cách là để cho Shinobu hoàn toàn trở thành ma cà rồng --- Lúc đó, Shinobu sẽ lấy lại toàn bộ sức mạnh khi còn ở thời kì đỉnh cao --- Nói cách khác, Oshino Shinobu sẽ trở lại làm Kiss Shot - Acerola Orion - Heart Under Blade.

Nếu chúng tôi làm như vậy, trận chiến sẽ có thể trở thành năm ăn năm thua --- Không, nếu như có thêm một thân tộc hoàn toàn như tôi nữa, cán cân sẽ nghiêng về phía chúng tôi. Tuy nhiên, mặc dù có lẽ cả tôi và Shinobu đều đã nghĩ tới phương án này, nhưng mà chúng tôi đều lựa chọn không nói nó ra.

Đây không phải vấn đề tin tưởng hay không.

Nguyên do không phải là sự bất an của Shinobu về việc cô bé sẽ phản bội tôi nếu lấy lại toàn bộ sức mạnh --- Sự bất an đó nay đã không còn nữa.

Sau khi đọc lá thư của Oshino.

Tôi nghĩ chúng tôi đã vượt qua điều đó.

Tuy nhiên, bởi vì như vậy, trên tất cả --- Chúng tôi đều không muốn thay đổi mối quan hệ hiện tại của chúng tôi.

Mối quan hệ kì diệu, là chủ nhân của lẫn nhau, là nô lệ của lẫn nhau.

Nói theo một cách nào đó, chúng tôi xem sự ràng buộc này còn hơn cả sinh mệnh của mình.

Đó chính là lý do.

Có lẽ đó là một sự cố chấp vớ vẩn, nhưng mà đối với chúng tôi, nó càng vớ vẩn bao nhiêu thì nó lại càng quan trọng bấy nhiêu.

Dĩ nhiên, tôi không định ưu tiên điều đó hơn thế giới --- Trên tất cả, tôi sẽ nghiêm túc mà đi cứu thế giới.

- Chà, chúng vốn là những "quái dị" của đại lục. Chúng khác với các ma cà rồng, vốn ngay từ đầu đã bị tước đoạt quyền được chết, người ta thường gọi chúng là những "xác chết đang sống".

- Cương thi sao. Ngày xưa thể loại này cũng rất nổi tiếng.

Hình như là vào khoảng thời của ba mẹ tôi, cho nên tôi cũng không rõ lắm.

- Anh cũng từng nói chuyện với Ononoki-chan về vấn đề này. Chà, nếu như bọn chúng đã sợ gạo thì đúng là vậy thật.

- Chúng là loại sẽ không bao giờ có thể tham dự lễ cưới.

- Nói vậy thì ma cà rồng cũng rất sợ thập tự giá mà... À đúng rồi, anh nghe nói là nữ giới của chúng rất dễ thương.

- Chuyện đó không phải chỉ đúng với cô bé Điềm Điềm thôi sao ?

- Tại sao em lại biết Điềm Điềm hả !?

Run: Điềm Điềm do Lưu Trí Dư thủ vai là nhân vật chính của phim "Cương thi tiểu tử", một bộ phim do Đài Loan sản xuất, phim này rất nổi tiếng ở Nhật Bản những năm 1980.

Chỉ là, trong ấn tượng của tôi, thay vì "những người chết được hồi sinh", tôi càng liên tưởng cương thi tới những nô lệ của người thi pháp --- Từ việc những cương thi cũng bị chế ngự bởi việc sử dụng những lá bùa, có lẽ chúng khá giống với những Shikigami như Ononoki-chan. Còn Điềm Điềm trong ấn tượng của tôi chỉ là một cương thi giúp việc cho U Huyền đạo sĩ.

Theo như lời của Shinobu, chúng khác với zombie, chà, có lẽ so với bề ngoài "mềm mại" của zombie, cương thi cho chúng ta ấn tượng "cứng cỏi" hơn.

- Ta nghĩ cái phần "cứng cỏi" đó là do sự căng cứng của cơ bắp ngay sau khi chết. Chà, trong phần lớn trường hợp --- Việc hồi sinh người chết đều cần trả một giá đủ lớn.

- Trả giá sao.

Tôi kẹp hai thanh Tâm Độ Yêu Đao vào nách rồi bắt đầu cẩn thận làm vài động tác khởi động nhẹ. Có lẽ việc này không quá cần thiết đối với cơ thể một ma cà rồng, thực ra mà nói phải là hoàn toàn vô dụng mới đúng, nhưng tôi vẫn làm vậy để chuẩn bị tâm lý.

- Mặc dù đây không phải thuật phản hồn, nhưng mà anh nghĩ có lẽ cái giá của việc cứu sống Hachikuji là sự hủy diệt của thế giới.

- Nhưng mà cuộc giao dịch này không hề ngang giá.

- Ừ. Anh tuyệt đối không chấp nhận lý luận vì để Hachikuji được sống mà thế giới phải hủy diệt. Cho dù đó là sự sắp đặt của vận mệnh đi chăng nữa.

Như thế.

Chẳng khác nào nói thế giới này không cần cô bé sao --- Tôi sẽ không chấp nhận điều đó.

Cho dù là sống hay chết.

Cho dù là thiếu nữ hay người lớn.

- Bởi vì cô bé ở đó nên thế giới mới là thế giới, không phải vậy sao ?

"Đúng thế", Shinobu nói.

Sau đó cô bé nhấc hai thanh đao trong tay lên trong tư thế chuẩn bị.

- Được rồi.

Và nói:

- Vậy thì cũng đến lúc rồi, ta gọi kẻ địch đáng ghét của chúng ta tới nhé.

- Ừ, giao cho em đấy.

Chẳng hề báo trước.

Shinobu hít vào một hơi thật lớn --- Bằng tất cả sức lực, như muốn rũ bỏ mọi thứ.

- Ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a !

Rồi đột nhiên, cô bé ngửa mặt lên trời hét lớn, âm thanh cô bé phát ra giống hệt một chiếc loa phóng thanh.

Âm thanh vô cùng lớn, thế nhưng mà tôi không bịt tai lại --- Bởi vì vào khoảnh khắc âm thanh đó khuếch tán ra bên ngoài, cuộc chiến đã bắt đầu rồi.

Tương tự việc chúng tôi bắn pháo hoa ở công viên, đó không phải một tín hiệu cầu cứu, mà là dấu hiệu cho thấy chúng tôi đang ở đây.

Giống như việc loài dơi có thể sử dụng sóng siêu âm để định vị lẫn nhau --- Giữa các ma cà rồng cũng có một tín hiệu dùng để tuyên bố lãnh địa, và đó là tín hiệu mà Shinobu vừa phát ra.

Trong thế giới này, nếu như đúng theo lời Oshino, nếu như cô ấy vẫn còn sống --- Vậy thì cô ấy sẽ không thể không tới nơi phát ra tín hiệu với những đặc điểm hoàn toàn tương tự của bản thân.

Có lẽ việc này cũng sẽ gọi đám zombie tới, thế nhưng mà --- So với đám di chuyển chậm chạp đó, một ma cà rồng thuần túy như cô ấy hẳn là sẽ tới trước.

- ... Như thế là chúng ta chẳng còn trốn tránh hay ẩn nấp được nữa.

Sau khi phát đi tín hiệu, Shinobu vừa thở hổn hển vừa trở về bên cạnh tôi, sau đó cô bé nói như vậy.

- Dù sao anh cũng không định trốn tránh hay ẩn nấp.

- Vậy ngài định làm như thế nào.

- Chà, dù sao anh cũng chẳng có kế hoạch nào cả.

- Kư kư.

"Thật giống phong cách của ngài", Shinobu nói.

Chà, đúng là rất giống phong cách của tôi.

Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không định chết một cách oanh liệt, tôi cũng không định thực hiện một màn tấn công tự sát vô nghĩa.

Tôi muốn thắng.

- Thanh yêu đao này có tạo ra được sát thương nào lên em lúc đang ở thời kì đỉnh cao không ?

- Chắc là phải có. Nhưng mà về cơ bản thì ta ở thời kì đỉnh cao đều có thể bỏ qua toàn bộ tri thức thông thường rồi. Cho nên rất có thể sẽ có điều ngoài ý muốn xảy ra.

Shinobu vừa nói vừa giơ hai thanh đao trong tay cô bé lên so với hai thanh đao trong tay tôi --- Dù vậy, bởi vì đây đều là những bản sao do chính cô bé tạo ra, cho nên có so sánh thì cũng chẳng thể nhận ra sự khác nhau nào cả.

- Với lại mấy thanh yêu đao này mà đứng trước "Tâm Độ" trong tay ta ở thời kì đỉnh cao thì cũng chẳng khác nào dao cùn.

- Nói vậy là chúng ta chỉ còn cách lợi dụng sơ hở để chiến thắng rồi.

"Dù sao thì kẻ nào mạnh mẽ cũng thường chủ quan", tôi đưa ra một kế sách chẳng thể gọi là kế sách như vậy.

- Nếu có sơ hở thì đã tốt. Nếu là ta, ta mà phát hiện một tín hiệu đánh dấu y hệt bản thân thì ta sẽ cực kì cảnh giác.

- Hừm. Em mà không chủ quan thì chẳng ai địch lại được cả... Nếu vậy thì phải làm sao bây giờ. Về mặt tấm thân bất tử thì bây giờ chúng ta đều như nhau cả rồi, nhưng mà...

Cho dù đều sở hữu tấm thân bất tử, nhưng mà nếu so Shinobu trong thời kì đỉnh cao với chúng tôi, sự thực là vẫn có một chút khác biệt.

- Nếu nói có phần thắng nào cho chúng ta, thì đó là "ta" ở trong thế giới này đã vượt qua lằn ranh và phát cuồng.

- Việc đó sẽ giúp chúng ta chiến thắng sao ?

- Sẽ. Dĩ nhiên, về cơ bản thì đó cũng có thể là nguyên nhân làm chúng ta thất bại --- Chỉ là, đối với "ta" đã phát cuồng mà nói, sợ là "ta" đã khá tuyệt vọng rồi.

"Sau khi đã trải nghiệm việc tự sát thất bại, "ta" bây giờ chắc chắn vẫn muốn tự sát", cô bé nói thêm.

Hừm.

Tuyệt vọng muốn tự sát sao.

Tôi cảm thấy như thế còn đáng sợ hơn.

- Nhưng mà, sau khi Oshino giao lá thư đó cho Hachikuji-san, đã có chuyện gì với nhóm đặc công của lão ta cùng bà chị Kagenui và thằng cha Kaiki nhỉ ? Nếu như trong trận chiến cuối cùng bọn họ mà đánh thắng thì những gì chúng ta đang làm sẽ rất vô nghĩa đấy.

- Với cái hiện trạng đám zombie vẫn còn lúc nhúc thế này, ít nhất là ta cũng biết được là bọn nó đã thất bại.

- À, đúng rồi.

- Biện pháp dùng gạo để mở vòng vây sẽ chẳng có tác dụng gì nhiều khi đối mặt với sáu tỉ rưỡi zombie. Trong thư cũng viết đấy, lần hành động cuối cùng của bọn nó có lẽ sẽ kết thúc một cách vô nghĩa --- Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện là bọn nó vẫn đang trên đường tìm kiếm "ta" của thế giới này mà thôi.

- Không phải vậy thì là bọn họ đã trở thành zombie rồi sao ?

- Bình thường thì cũng có khả năng bọn nó đã bị "ta" giết.

- Anh không thích cái khả năng đó chút nào. Cho dù là Kaiki đi nữa, nếu như lão ta chết, lương tâm của anh vẫn cảm thấy rất cắn rứt.

Bản chất đại sư lừa đảo của lão đó có lẽ đến chết cũng không đổi được.

Rốt cục thì, tôi và Shinobu trông bề ngoài cứ như đang chuẩn bị cho trận chiến đến tận phút cuối cùng, thế nhưng mà trên thực tế, chúng tôi chỉ đang nói chuyện phiếm đến tận phút cuối cùng.

Việc này, một lần nữa --- Cũng rất giống phong cách của tôi.

Rất giống phong cách của chúng tôi.

- Kư kư kư.

- Ha ha ha.

- Hừ hừ.

- Ơ hờ hờ.

Chẳng biết tại sao, đến cuối cùng, chúng tôi lại bật lên cười như điên.

Và rồi --- Thời khắc đó cũng đến.

Cô ấy đã đến.

Kiss Shot - Acerola Orion - Heart Under Blade đã đến tấn công chúng tôi.

- ... Ư !

Dù sao thì cô ấy cũng là một tồn tại vượt qua mọi tri thức của loài người.

Cô ấy sẽ dùng phương thức nào để xuất hiện đây ? Chúng tôi hoàn toàn không biết --- Tôi nghĩ phương thức tiêu chuẩn nhất sẽ là cô ấy sẽ giáng xuống từ bầu trời với tốc độ như một viên thiên thạch.

Chà, cũng có thể cô ấy sẽ giang rộng đôi cánh trôi nổi trên không cùng, dùng Mặt Trăng làm bối cảnh. Với lại, đối với một ma cà rồng có thể chuyển đổi hình dạng thành sương mù, có lẽ cô ấy sẽ hiện ra ngay trước mắt chúng tôi trước khi chúng tôi kịp nhận ra, với một phong cách nhàn nhã hơn rất nhiều đám zombie ở những lần trước.

Cho dù cô ấy bay ra từ dưới mặt đất, tôi cũng sẽ không ngạc nhiên.

Tôi cũng cân nhắc tới phương thức xuất hiện đầy máu tanh kiểu cô ấy sẽ tấn công ngay lập tức và cắn rách đôi cơ thể của tôi và Shinobu.

Chà, cho dù là xuất hiện kiểu nào đi nữa, thì với tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ không chấp nhận một hành động hèn hạ kiểu như đánh lén.Vì thế, chúng tôi có lẽ nên thư giãn một chút.

Chúng tôi vừa cảnh giác nhìn quanh, vừa ôm trong lòng một chút cảm giác chờ mong.

Rốt cuộc thì Kiss Shot - Acerola Orion - Heart Under Blade trong thời kì đỉnh cao sẽ chọn phương pháp xuất hiện nào đây.

Tuy nhiên --- Cách cô ấy xuất hiện.

Lại hoàn toàn phản bội mọi sự chờ mong, mọi sự tưởng tượng của chúng tôi.

Hơn nữa.

Sự phản bội đó còn mang ý nghĩa không tích cực.

Cô ấy --- Ma cà rồng trong truyền thuyết, ma cà rồng đã hủy diệt thế giới, ma cà rồng được xưng là sát thủ "quái dị", đã xuất hiện theo một cách cực kì bình thường. Cô ấy đã leo từng bậc thang, theo đúng con đường chúng tôi đã đi, và xuất hiện trước mắt chúng tôi như vậy.

Sự xuất hiện của cô ấy còn ít bất ngờ hơn cả đám zombie.

Cô ấy xuyên qua cánh cổng --- và đặt chân vào khuôn viên ngôi đền.

Nhìn hình dạng của cô ấy cũngđã quá đủ để chúng tôi không nói được gì nữa.

- Ư...

- Hừm.

Đứng bên cạnh tôi, người không biết phải làm gì hơn là rên rỉ, Shinobu vừa khẽ nhếch khóe miệng, vừa gật đầu với vẻ đã hiểu.

Nhìn cô ấy toàn thân bị thiêu rụi.

Nhìn bản thân trong tuyến đường này xuất hiện, vừa tiến tới vừa kéo lê một chân, toàn thân tỏa ra một mùi kì dị của thứ gì đó đang mục rữa, nhìn bộ dạng có thể gọi là bi thảm đó --- Shinobu gật đầu.

Còn zombie hơn cả những zombie.

Còn chết hơn cả những xác chết.

Trước bộ dạng đó của bản thân, Shinobu gật đầu.

- Quả nhiên ta --- đã chọn tự thiêu tới chết.

Giống như người đó.

Y hệt.

Shinobu nói thêm.

Người đó --- Cũng chính là người mà tôi đã được nghe kể lúc trước, là thân tộc đầu tiên mà Shinobu tạo ra.

Chính là vị thân tộc, mà chỉ mới vài năm sau khi trở thành ma cà rồng, đã lựa chọn tự sát vì tuyệt vọng.

Đúng thế.

Nếu tôi nhớ không nhầm, thì người đó --- đã ném mình ra giữa ánh Mặt Trời.

Để tự thiêu tới chết.

Và người đó, đã tự sát thành công.

Shinobu đang đứng trước mắt tôi --- À không, Kiss Shot có lẽ cũng đã làm điều tương tự.

Có lẽ là vì muốn đuổi theo người đó.

Sau khi chứng kiến nhân loại bị hủy diệt --- Có lẽ cô ấy cũng đã ném mình ra giữa ánh Mặt Trời, tương tự như những gì người đó đã làm.

Và rồi, cô ấy đã thất bại.

Cho dù toàn thân cô ấy đã bị thiêu rụi, đến mức không còn nhìn ra hình dáng cũ.

Nhưng mà cô ấy vẫn sống sót.

Và rồi.

- ...Thật đáng thương.

Shinobu đứng bên cạnh tôi, nói như vậy.

Lời nói của cô bé đầy đau đớn.

- Đã làm đến mức đó mà vẫn không chết được, cái cơ thể bất tử này của ta thật lố bịch --- Không, có lẽ nên nói đây là báo ứng của ta. Bởi vì ta đã được biết ngài --- Đã được gặp ngài, vậy mà ta vẫn vứt bỏ bản thân.

"Như vậy, ngoài thất bại sẽ chẳng còn là gì nữa", cô bé nói.

Tôi cứ tưởng cô bé đang nói với tôi, nhưng mà khi tôi liếc thấy biểu cảm của cô bé, thì có vẻ là cô bé chỉ đang độc thoại.

Những lời độc thoại.

Bao gồm sự bi thương.

Bao gồm sự đau khổ.

Mà cô bé không thể chia sẻ với tôi.

- Tại sao ngươi lại muốn chết --- "Ta".

- Ha.

Đúng lúc này, Kiss Shot phát ra thanh âm.

Ban đầu, tôi không hiểu được thanh âm đó có ý nghĩa gì.

Vì cổ họng đã bị thiêu hủy mất một nửa, nên thanh âm phát ra không được rõ ràng lắm sao --- Tôi đã nghĩ như vậy, thế nhưng mà, tiếp theo đó, âm thanh mơ hồ đó vẫn tiếp tục --- Và thế là, tôi hiểu ra.

Tôi hiểu ra đó là tiếng cười.

Tiếng cười của cô ấy.

Một tiếng cười lớn.

- "Ha "Ha "Ha".

- ...

- "Ha ! "Ha ha ! "Ha ha ha ! "Ha ha ha ha ! "Ha ha ha ha ha ! "Ha ha ha ha ha ha ! "Ha ha ha ha ha ha ha ! "Ha ha ha ha ha ha ha ha ! "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ! "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha !"

Cho dù một nửa cơ thể đã bị thiêu rụi --- Cho dù sắp chết.

Cho dù nguyện ý tự sát, cho dù tự sát không thành.

Cho dù thất bại.

Dù vậy, cô ấy vẫn cười một cách cao ngạo.

Một cách thê thảm.

Ma cà rồng vừa thiết huyết vừa nhiệt huyết vừa lãnh huyết --- Kiss Shot - Acerola Orion - Heart Under Blade.

Một cơ thể bất tử vô phương cứu chữa.

Quái vật đến từng bộ phận --- Xinh đẹp đến tận cùng.

Tôi, còn có Shinobu, đều không thể chen ngang tiếng cười của cô ấy, ngay cả nhúc nhích chúng tôi cũng không thể làm được.

Đúng vậy.

Ngay cả trong tình huống này --- Ngay cả khi đã rơi vào tình cảnh bán thân bất toại vì tự tử không thành, Kiss Shot vẫn là tồn tại mạnh nhất trên thế giới này.

Cho dù ở trong tình huống này --- Cô ấy cũng không hề trở nên yếu đi dù chỉ một chút.

Cô ấy là "quái dị" mà cho dù toàn thân đã cháy rụi thì cũng chẳng có "con người" nào có thể địch lại, bất kể đó có là lão Oshino hay bà chị Kagenui, chứ đừng nói gì tới tôi và Shinobu.

Một "quái dị" với sức mạnh khủng khiếp.

Là sát thủ của "quái dị", Night King, và cũng là kẻ tàn sát tất cả, All Killer.

Dĩ nhiên chúng tôi cũng có cách để áp đảo tiếng cười cao ngạo đó, thế nhưng mà --- Cho dù làm vậy, cơ thể chúng tôi cũng vẫn không thể cử động.

Dùng ý chí để làm gì đó.

Dùng dũng khí để đền bù chênh lệch.

Phương thức suy nghĩ chỉ dành riêng cho những manga shounen đó gần như không có tác dụng gì trong sự chênh lệch này --- Tôi có cảm giác hai bàn tay cầm "Tâm Độ" thật vô lực.

Tôi nắm chặt chuôi đao đến mức máu rỉ ra từ giữa những kẽ ngón tay, nếu như tôi không làm vậy --- Tôi sợ là con át chủ bài cuối cùng của mình cũng sẽ mất đi hiệu lực.

Tình cảnh này thật quen thuộc.

Còn có, tôi nhận ra.

Ra là vậy --- Bây giờ tôi mới hiểu được.

Là vào kì nghỉ xuân, lúc chúng tôi chém giết lẫn nhau, cô ấy đã nương tay với tôi đến mức nào ---

- "Ha ! "Ha ha ! "Ha ha ha ! "Ha ha ha ha ! "Ha ha ha ha ha ! "Ha ha ha ha ha ha ! "Ha ha ha ha ha ha ha ! "Ha ha ha ha ha ha ha ha ! "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ! "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha" --- Ra vậy.

Đột ngột.

Cô ấy nói.

Cô ấy phát ra những âm tiết giống như lời nói.

- Ra là vậy... Loại tương lai này cũng tồn tại sao. Thế giới như vậy cũng tồn tại sao. Tuyến đường như vậy --- Tuyến đường nơi "ta" và "ngươi" có thể gần gũi như vậy, cũng tồn tại sao.

Cô ấy nói, vừa cười --- Vừa khóc.

Giống như kì nghỉ xuân.

Khóc --- Huyết lệ chảy xuôi.

- Kư kư kư --- Thật đúng là kiệt tác. Vậy mà ta, vì sự ghen ghét ngu xuẩn của ta --- Lại hủy hoại tất cả mọi thứ. Bởi vì ta bỏ nhà đi mà mất đi ngươi, cho dù ta tự mình xé rách một bên cánh, cho dù ta tự mình xé rách nửa cơ thể, thế nhưng mà... Nỗi đau đó chẳng là gì so với nỗi đau ta phải chịu khi một khả năng như vậy bày ra trước mắt ta.

- ...

- Thì ra là vậy --- Những gì thằng nhóc mặc áo a-lô-ha đáng ghét đó nói hoàn toàn chính xác. Nó đúng là có thể nhìn thấu mọi việc --- Thật sự là khôi hài. Các ngươi nghĩ có đúng không ?

Nói xong, lần đầu tiên kể từ khi tới đây, cô ấy dùng đôi mắt vẩn đục, tan chảy, tràn ngập huyết lệ, nhìn về phía chúng tôi.

Cô ấy không cần dùng tới một ngón tay cũng có thể giết chết chúng tôi --- Thế nhưng mà, cô ấy đã không làm vậy.

Cô ấy chỉ lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.

Và hỏi chúng tôi như vậy.

- Đúng thế.

Người trả lời là Shinobu.

Bản thân hỏi, bản thân trả lời.

- Ngươi đúng là một tên hề. Nghe ngươi nói mà ta thấy thật nực cười. Bộ dạng đó của ngươi là sao vậy --- Cho dù đã biến thành như vậy mà cũng không chết được sao. Bất tử thì cũng phải có mức độ thôi chứ --- Ngươi đúng là chẳng biết lúc nào nên bỏ cuộc, đồ già khú đế mà vẫn không chịu chết. Ta nói trước, giữa ta và ngươi chẳng có sự khác biệt nào lớn cả. Giữa chúng ta chỉ có một chút khác biệt trong mối quan hệ giữa người với người mà thôi ---

Chỉ là Hachikuji còn sống.

Và Hachikuji đã chết mà thôi.

- ...Điều kiện giữa chúng ta cũng chẳng khác nhau là bao. Chúng ta chỉ khác nhau ở cách làm để lấp đầy chỗ trống. Đối với ta, chỉ cần thỏa hiệp một chút, chỉ cần mở lòng với người đứng bên cạnh ta một chút --- Tin ta đi, chỉ cần ngươi làm vậy, ngươi sẽ có thể trở thành giống như ta. Lịch sử sẽ có thể được sửa chữa. Nói thật là ta hoàn toàn không hiểu làm sao mà ngươi lại có thể thất bại.

- ...Ha ha. Nghe ngươi nói thật dễ dàng. Ta mới không hiểu làm sao mà ngươi lại có thể thành công.

"Ngươi viết cho ta một bản hướng dẫn giới thiệu đường đi nước bước đi", nói xong, Kiss Shot ngồi xuống tại chỗ --- Không, tôi có cảm giác là vì đang ở trong khuôn viên của đền Bắc Bạch Xà, sức mạnh của cô ấy càng suy yếu nên cô ấy mới làm vậy.

Thế nhưng mà, bầu không khí xung quanh cô ấy không hề cho thấy sự yếu đuối nào.

Tuy nhiên, huyết lệ --- đã ngưng.

- "Ta" ở thế giới khác. Còn có --- nô bộc của ta ở thế giới khác.

Cô ấy nhìn chăm chú vào chúng tôi.

- Các ngươi trở vì thế giới của các ngươi đi.

Và nói như vậy.

- ...Ơ ?

Trong một khoảnh khắc, tôi không hiểu được cô ấy đang nói gì.

Chúng tôi...

Không, khoan đã nào, về cơ bản thì làm sao mà Kiss Shot lại biết được chúng tôi đến từ một tuyến đường khác chứ ? Đúng là Shinobu và tôi có hình dạng rất quen thuộc đối với cô ấy, thế nhưng mà --- Cô ấy hẳn là không thể nhìn thấu mọi việc đến mức đó trong chớp mắt được.

Nói thế này chẳng hay ho gì, thế nhưng mà cô ấy hẳn là không sở hữu năng lực suy luận đến mức đó.

Vậy mà cô ấy lại có thể --- Cùng lúc câu hỏi hiện lên trong đầu, tôi cũng đã tìm ra câu trả lời.

Là Oshino.

Là Oshino Meme.

Oshino, trong khi thu thập thông tin về "quái dị", đã bắt được truyền thuyết về tôi và Shinobu mười một năm trước --- Nói cách khác, vào khoảng tháng Tư tháng Năm, lão ta đã nhận ra khả năng chúng tôi sẽ tới đây từ một tuyến đường khác.

Như vậy, đã có lời giải cho vấn đề lúc nãy.

Nếu như trong khi sống chung ở ngôi trường học thêm bỏ hoang đó, lão ta nói về những manh mối đó cho cô ấy.

Về thuyết tuyến đường.

Về sự tồn tại của thế giới song song --- nếu như vào thời điểm đó, lão ta đã nói cho cô ấy biết về điều đó, thì...

Tất nhiên, cho dù lão ta có nói, thì có lẽ là cô ấy cũng sẽ bỏ ngoài tai mà thôi --- Nếu như cô ấy chăm chú lắng nghe, hẳn là thế giới đã không rơi vào hoàn cảnh hiện tại.

Nhưng mà, khi chứng kiến chúng tôi trong thực tế.

Khi chứng kiến chúng tôi gần gũi như vậy.

Khi chứng kiến Oshino Shinobu và Araragi Koyomi chung sức đồng lòng như vậy --- Cô ấy, Kiss Shot có lẽ đã nhớ lại.

Và rồi.

Đã hiểu ra ngay lập tức.

Bởi vì quang cảnh này --- Quang cảnh mà ở đó cô ấy sánh vai cùng ai đó, là điều mà cô ấy đã theo đuổi suốt vài trăm năm qua ---

- Trở về thế giới của chúng ta... Ý ngươi là sao ?

Shinobu nhìn chằm chằm vào chính mình và hỏi, không hề che dấu sự kinh ngạc.

Nói theo một cách nào đó, điều này thật đáng sợ.

Không thể đoán được nội tâm đối phương --- Cho dù là chính bản thân mình đi nữa, nhưng một khi đã ở trong thế giới khác nhau, thì đó cũng đã là một người khác, là một người xa lạ rồi.

Chính vì vậy, cho dù ở thế giới quá khứ hay thế giới tương lai, một người cũng không nên gặp gỡ bản thân mình --- Chính vì vậy, vào mười một năm trước, tôi mới cẩn thận tránh không gặp bản thân --- Thế nhưng mà, hiện tại...

Hai người đó, đang nhìn điều gì, đang nghĩ tới điều gì ?

Cái gọi là một bản thân khác mang tới sự bất tương dung cao đến đâu ?

- Thế nào, các ngươi cũng đâu muốn ở lâu tại cái thế giới này --- tại cái thế giới đã bị ta hủy diệt này đúng không ? Nếu các ngươi có thể trở về, các ngươi sẽ trở về, đúng không ?

"Trở về thế giới của các ngươi", cô ấy nói --- Kiss Shot nói, như thể đang thăm dò chúng tôi.

- Đúng thì đúng vậy --- Nhưng mà chúng ta không đủ năng lượng để làm điều đó.

Nghe câu trả lời của Shinobu, Kiss Shot ngay lập tức nói:

- Tóm lại là các ngươi cần năng lượng chứ gì ?

Sau đó cô ấy nói tiếp:

- Giả dụ như --- Đúng rồi, nếu như ngươi ăn hết những thứ đang nhảy nhót trong thị trấn này --- Nếu như người ăn hết những thứ suýt trở thành thân tộc của ta, những thân tộc phế phẩm vô dụng của ta trong thị trấn này, không phải ngươi sẽ có được nguồn năng lượng cần thiết sao ?

- ... Ta còn tưởng ngươi đề xuất được cái gì cao siêu, thật ngu xuẩn. Bởi vì ngươi suy nghĩ như vậy nên ngươi mới thất bại. Những zombie đó nói thế nào đi nữa cũng là những cư dân của thị trấn này. Là con người. Làm sao ta có thể chuyển hóa họ thành năng lượng được chứ.

- Ngươi không thể dùng loài người làm năng lượng sao ?

- Tất nhiên không thể.

- Chẳng giống phong cách của ta chút nào cả.

- Đối với ta bây giờ mà nói, đó mới là phong cách của ta.

- Đã vậy thì ngươi cứ đem ta chuyển hóa làm năng lượng đi.

Kiss Shot nói như vậy.

Cô ấy áp tay vào trước ngực và nói như vậy.

- Cho dù ta đang sắp chết đi nữa, nhưng nếu như ngươi chuyển hóa chính bản thân Kiss Shot - Acerola Orion - Heart Under Blade ở thời kì đỉnh cao thành năng lượng tâm linh, có lẽ ngươi sẽ tạo ra đủ năng lượng để giúp ngươi di chuyển một lần tới tuyến đường khác.

Đâu chỉ là "có lẽ" --- Nếu là như vậy.

Nếu là như vậy, chuyến đi sẽ thành công tốt đẹp, và chúng tôi sẽ còn dư lại chút tiền lẻ nữa.

Lần này, hai thanh yêu đao trong tay tôi rơi xuống đất.

Đúng vậy.

Trong lá thư của mình, Oshino từng nhờ tôi một việc lố bịch là cứu rỗi thế giới --- Thế nhưng mà, không có một đoạn nào, không có một dòng nào trong lá thư đó mà lão ta muốn chúng tôi đánh bại Kiss Shot cả.

Oshino chưa từng hi vọng tôi làm một việc lớn lao như vậy.

Chúng tôi chỉ cần đối mặt với cô ấy như bây giờ.

Chúng tôi chỉ cần để cho cô ấy nhìn bộ dạng chúng tôi như bây giờ.

Chỉ cần làm vậy --- Cô ấy sẽ được cứu rỗi.

Thế giới sẽ được cứu rỗi.

Cô gái đang đứng trước chúng tôi --- Là Kiss Shot sáu trăm tuổi.

...Trên thực tế, nếu Oshino có mặt ở đây, và chứng kiến bộ dạng tôi và Shinobu tay lăm lăm bốn thanh đao trông rất nguy hiểm như bây giờ, chứng kiến bộ dạng bạo lực của chúng tôi như bây giờ, chắc chắn lão ta sẽ nói một câu thế này.

"Trông hai người hứng khởi quá, sắp có gì hay ho xảy ra à" --- Ít nhất thì...

Đối với cô ấy, đấy là một việc tốt.

Và.

Chúng tôi cũng vậy.

- Chuyển hóa ngươi thành năng lượng tâm linh --- Điều đó có nghĩa là ta sẽ phải hút máu của người.

- Chuyện đó là dĩ nhiên rồi.

- Như vậy dĩ nhiên là ngươi sẽ chết.

- Dĩ nhiên là ta đã chết rồi.

- Vậy sao.

Chỉ có vậy.

Những gì Oshino Shinobu và Kiss Shot - Acerola Orion - Heart Under Blade trao đổi chỉ có vậy --- Có lẽ, đó là vì hai người không hiểu được nhau.

Rốt cục thì hai người đều thuộc về hai thế giới khác nhau, cho dù cùng là một, nhưng họ vẫn là những người khác nhau, vẫn là những người xa lạ.

Họ không thể hiểu nhau, không thể liên hệ với nhau.

Nhưng mà. Chính vì vậy.

Họ không cần những lời nói dư thừa.

Shinobu bước tới bên cạnh Kiss Shot, tôi cũng đi theo --- Và rồi, khi tôi tới gần cô ấy...

- Này, nô bộc của ta đến từ tuyến đường khác.

Kiss Shot gọi tôi.

- Đây không phải một giao dịch, đây cũng không phải điều kiện trao đổi, đây chỉ là một tâm nguyện của ta --- Ngươi có thể xoa đầu ta không ?

- ...Rất hân hạnh.

Tôi trả lời ngay lập tức, sau đó đặt tay lên đầu cô ấy.

Và vuốt nhẹ nhàng.

Mái tóc vàng kim của cô ấy vẫn rất mềm mượt óng ả, cho dù toàn thân cô ấy đã tan chảy như bùn, khi tôi làm rối tung mái tóc mềm mượt, vuốt vào cực kì thoải mái đó --- Vẻ mặt lạnh lùng ác nghiệt từ nãy tới giờ của cô ấy cuối cùng cũng giãn ra đầy hạnh phúc.

Cho dù bị Shinobu cắn vào cổ, nét mặt đó vẫn không hề thay đổi.

Và thế là, cuộc mạo hiểm mùa hè của chúng tôi đã kết thúc.

Tôi đã học được nhiều điều từ nó, nhiều hơn bất kì một bài tập hè nào mang lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện