Bên trong nhà hát, ánh sáng dịu nhẹ từ những chùm đèn pha lê phản chiếu lên lớp sàn đá cẩm thạch sáng bóng, khiến không gian càng trở nên lộng lẫy và huyền bí.
Nhân viên tiếp tân ăn mặc trang nhã, đứng thành từng nhóm nhỏ tại khu vực tiếp đón, nhanh chóng hướng dẫn cha con Vương Chính Phong và Vương Minh đến khu vực chuẩn bị.
Hai nữ tiếp tân bước lên, cung kính nhận lấy thiệp mời, ánh mắt nhanh chóng lướt qua màu sắc của nó rồi gật đầu xác nhận.
"Xin quý khách chờ một chút, chúng tôi sẽ cung cấp thiết bị hỗ trợ cho sự kiện tối nay."
Chỉ mất vài giây, họ đã đem ra hai món phụ kiện đặc biệt.
Món đầu tiên là một chiếc huy hiệu nhỏ, có màu xanh đậm viền vàng, trùng khớp với màu sắc trên thiệp mời.
Bề mặt huy hiệu được chạm khắc tinh xảo, chính giữa đính một viên đá quý sáng lấp lánh, tựa hồ ẩn chứa công nghệ tiên tiến nào đó.
Món thứ hai là một thiết bị nhỏ gọn đeo sau tai, có thiết kế tinh tế và gần như vô hình, hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến vẻ ngoài của người đeo.
Tiếp tân nhẹ nhàng giải thích, giọng nói mang theo vẻ chuyên nghiệp.
"Vì sự kiện hôm nay có sự tham gia của nhiều nhân vật quốc tế, để tạo điều kiện giao tiếp thuận lợi, ban tổ chức đã chuẩn bị các thiết bị phiên dịch đặc biệt."
Cô chỉ vào huy hiệu cài áo, nói tiếp.
"Thiết bị này sẽ thu âm thanh, sau đó phiên dịch ngay lập tức. Khi cần, quý khách chỉ cần chạm nhẹ vào bề mặt viên đá quý, nó sẽ kích hoạt chức năng dịch thuật."
Rồi cô đưa tiếp thiết bị đeo tai, giải thích.
"Còn thiết bị này thì sử dụng công nghệ truyền âm qua xương, cho phép âm thanh truyền trực tiếp vào tai mà không cần tai nghe, giúp quý khách vẫn có thể nghe được môi trường xung quanh mà không bị ảnh hưởng."
Vương Minh hứng thú lật qua lật lại phụ kiện, cười nhạt nói.
"Công nghệ này thú vị đấy."
Vương Chính Phong thì có chút lo ngại, ánh mắt sắc bén lướt qua huy hiệu nhỏ trong tay.
Một thiết bị thu âm…
Hắn không khỏi suy nghĩ, liệu có phải ban tổ chức đang cố tình thu thập thông tin từ khách mời?
Tuy nhiên, nghĩ lại, đây là một bữa tiệc quy tụ toàn nhân vật tầm cỡ, những người tổ chức sẽ không ngu ngốc đến mức làm trò này.
Sau vài giây cân nhắc, hắn quyết định không quá lo lắng, nhanh chóng cài phụ kiện lên áo.
Hắn ngẩng đầu nhìn tiếp tân, chậm rãi hỏi.
"Ngoài thiệp màu xanh đậm viền vàng này, còn có những loại thiệp nào khác không?"
Người tiếp tân không hề giấu giếm, cô lễ phép cúi đầu, giọng nói vẫn trầm ổn như trước.
"Dạ thưa quý khách, ngoài loại thiệp này, ban tổ chức còn chuẩn bị ba loại thiệp khác, mỗi loại đại diện cho một thân phận khác nhau."
Cô nói chậm rãi, từng câu từng chữ rõ ràng.
“Thiệp xanh lá viền vàng dành cho các cá nhân đặc biệt xuất sắc.”
“Thiệp xanh đậm viền vàng dành cho các doanh nghiệp lớn trong nước.”
“Thiệp đỏ viền vàng dành cho quan chức chính phủ trong nước và ngoài nước.”
“Thiệp đen viền vàng dành cho các cá nhân và tổ chức có sức ảnh hưởng lớn.”
Nghe đến đây, ánh mắt Vương Chính Phong chợt lóe sáng.
Thông tin này rất quan trọng.
Hắn có thể dựa vào màu sắc của thiệp để xác định thân phận từng người, từ đó chọn lựa đối tượng giao tiếp một cách khôn ngoan.
Người tổ chức bữa tiệc này… quả nhiên không đơn giản.
Tiếp tân lại nói thêm một điều cuối cùng.
"Ngoài ra, nếu quý khách cần hỗ trợ, chỉ cần gõ nhẹ hai đến ba lần vào viên đá quý trên huy hiệu, trong vòng vài phút sẽ có nhân viên đến ngay."
Vương Minh bật cười, lắc đầu.
"Ban tổ chức đúng là chu đáo đến mức tỉ mỉ."
Tiếp tân cung kính cúi đầu, sau đó dẫn họ tiến vào bên trong.
Cánh cửa gỗ khổng lồ từ từ mở ra, để lộ bên trong một đại sảnh rộng lớn và tráng lệ.
Những cột đá cẩm thạch chạm trổ tinh xảo, trần nhà cao vút, ánh sáng vàng từ những chùm đèn pha lê lộng lẫy khiến không gian như một bảo tàng nghệ thuật xa hoa.
Những chiếc bàn dài bày đủ các loại thức ăn, tráng miệng, rượu vang, tất cả đều được sắp đặt tinh tế.
Có khu vực tự phục vụ, có khu vực dành cho khách ngồi chờ được phục vụ.
Đầu bếp nổi tiếng từ khắp nơi đang trình diễn kỹ thuật nấu ăn ngay trước mặt khách mời, tạo nên một không khí sống động đầy hấp dẫn.
Nhưng Vương Chính Phong chẳng hề để tâm.
Hắn biết rằng không ai đến một bữa tiệc quan trọng như thế này chỉ để ăn uống.
Nhưng ngay lúc đó, hắn lập tức bị "vả mặt".
Bởi vì…
Cha con Phùng Kiều Ân cùng Phùng Lộ Tư đã nhanh chóng lượn lờ qua các gian hàng, chọn đủ loại đồ ăn hấp dẫn.
Cảnh tượng trước mặt khiến Vương Chính Phong suýt chút nữa nghẹn lời.
Hai cha con này không khác gì "thực thần"!
Phùng Kiều Ân đứng tại quầy thịt nướng Nhật Bản, nơi một đầu bếp mặc đồng phục truyền thống, đội khăn hachimaki, đang tỉ mỉ lật từng miếng wagyu trên bếp than hồng.
Hương thơm bốc lên ngào ngạt, mỡ từ thịt tan chảy, xèo xèo trong tiếng nướng đầy quyến rũ.
Phùng Kiều Ân hít sâu một hơi, vỗ tay đánh bốp một cái.
“Tuyệt vời! Chính là hương vị này! Này đầu bếp, cho ta một phần thịt wagyu loại tốt nhất!”
Đầu bếp Nhật Bản lập tức cúi đầu cung kính, rồi nhẹ giọng đáp bằng tiếng Nhật.
“Thưa ngài, đây là A5 Wagyu, loại thịt cao cấp nhất, chúng tôi nướng theo phương pháp truyền thống để giữ trọn độ mềm và hương vị.”
Phùng Kiều Ân không để tâm lắm lời giới thiệu mà chỉ lập tức gật đầu lia lịa, xoa xoa bụng, vẻ mặt phấn khích.
“Được rồi ít giới thiệu đi! Mau mau, làm cho ta phần đặc biệt!”
Đầu bếp khẽ cười, nhanh chóng dùng dao sắc cắt từng lát thịt mỏng, đặt lên vỉ nướng.
Xèo xèo xèo…
Mỡ bò tanh tách trên than hồng, hương thơm lan tỏa nồng nàn, khiến Phùng Kiều Ân nuốt nước bọt đánh ực một cái rõ to.
Bên cạnh, Phùng Lộ Tư cũng không chịu thua kém.
Cô nàng đã nhanh chóng tiến đến quầy bánh ngọt, ánh mắt lấp lánh như phát sáng, nhìn chằm chằm vào một loạt bánh mousse, cheesecake, tiramisu, tất cả đều được trang trí đẹp đến mức không nỡ ăn.
Cô quay sang đầu bếp bánh ngọt, nhướng mày hỏi.
“Anh có thể giới thiệu vài món đặc biệt nhất ở đây không?”
Đầu bếp người Pháp, một người đàn ông cao gầy với bộ ria mép tỉa gọn gàng, mỉm cười đầy tự tin, giọng nói mang theo chút kiêu hãnh.
“Mademoiselle, bánh của chúng tôi đều là tuyệt tác. Nhưng nếu tiểu thư muốn một món đặc biệt, tôi xin đề xuất Macaron vàng 24K, bên trong là nhân kem hạnh nhân pha chút rượu cognac cao cấp.”
Phùng Lộ Tư lập tức gật đầu.
“Được, cho tôi một phần! À mà thôi… năm phần luôn đi!”
Vương Minh đứng thấy vậy thì suýt sặc nước, hắn tiến lên nhỏ nhẹ hỏi Lộ Tư.
“Cô ăn nhiều thế mà không lo mất dáng à? Có bí quyết nào không đấy.”
Phùng Lộ Tư nháy mắt cười.
“Bí mật quốc gia, không tiết lộ!”
Lúc này, Phùng Kiều Ân đã cầm đũa, gắp một miếng wagyu nướng chín tới, chấm vào nước sốt shoyu pha wasabi, rồi đưa lên miệng.
Vừa cắn một miếng, mắt ông trợn trừng, người run lên một cái.
Vương Chính Phong đứng từ xa nhìn, tưởng lão ta bị nghẹn, suýt chút nữa đã gọi nhân viên.
Nhưng chưa kịp hành động, Phùng Kiều Ân đã vỗ bàn đánh bốp, hét lớn.
“CHUẨN! CHÍNH LÀ MÙI VỊ CỦA SỰ GIÀU CÓ!”
Đầu bếp Nhật giật bắn mình, suýt đánh rơi cái kẹp nướng.
Phùng Kiều Ân thở hắt ra, hai mắt mơ màng.
“Tuyệt… Thịt tan ngay trong miệng, mỡ béo nhưng không ngấy, nước sốt thì… hoàn mỹ… Đây không chỉ là đồ ăn, mà là tuyệt tác của trời đất!”
Ông lập tức quay sang đầu bếp, giơ ngón cái.
“Ngươi chính là thiên tài nướng thịt! Cho ta cái địa chỉ liên hệ, khi có dịp ta sẽ mời ngươi đến nướng thịt.”
Đầu bếp người Nhật hơi bối rối, nhưng cũng cúi đầu cảm ơn rồi đưa ra danh thiếp của bản thân.
Trong lúc đó, Phùng Lộ Tư cũng vừa nhấm nháp chiếc macaron vàng, môi khẽ nhếch lên đầy thỏa mãn.
Cô nhắm mắt, nhẹ giọng cảm thán.
“Mùi hạnh nhân thơm ngọt, chút rượu cognac làm dậy vị… Lớp vàng mỏng ngoài cùng thì tan ngay trong miệng, để lại chút dư vị sang chảnh khó tả… Quá xuất sắc!”
Phùng Kiều Ân nhìn con gái, hất hàm.
“Thế nào, có ngon bằng miếng wagyu của ta không?”
Phùng Lộ Tư liếc nhìn miếng thịt trong tay ông, nhếch môi cười khẩy.
“Cha ăn xong miếng này có khi phải đi kiểm tr.a cholesterol đấy. Coi chừng ăn nhiều quá về mẹ lại la cho thì đừng bảo sao.”
Phùng Kiều Ân hừ một tiếng, vỗ bụng.
“Đàn ông ăn thịt mới có khí thế! Bớt lo chuyện của ta đi, lo ăn phần bánh của con đi, không lát nữa hết giờ lại tiếc!”
Phùng Lộ Tư nhún vai, tiếp tục tận hưởng đống bánh trước mặt.
Trong khi đó, Vương Chính Phong đứng từ xa nhìn cảnh tượng này, chỉ biết thở dài, lắc đầu đầy chán nản.
Hắn vốn nghĩ những nhân vật xuất hiện trong bữa tiệc này sẽ tập trung vào việc xây dựng quan hệ, bàn bạc những chuyện đại sự…
Không ngờ rằng…
Có kẻ đã biến nơi này thành… "lễ hội ẩm thực" của riêng họ.
Âm nhạc du dương lan tỏa trong không khí, hòa cùng tiếng trò chuyện của những nhân vật danh giá. Đối với hắn, đến đây không phải để tận hưởng mà là để mở rộng quan hệ, tìm kiếm những đối tác có giá trị.
Vì vậy, khi nhìn sang cha con Phùng Kiều Ân vẫn đang "càn quét" khu vực ẩm thực, hắn chỉ có thể thở dài lắc đầu.
Hắn hít một hơi thật sâu, quay đầu bước đi, quyết định không phí thời gian với hai cha con thực thần này nữa.
Đang định xoay người bước đi thì phía sau Phùng Kiều Ân kêu lên.
“Lão Vương, ngươi đi đâu mà vội thế? Khách còn chưa đến đông đủ, tranh thủ tận hưởng đi chứ!”
Vương Chính Phong quay lại, thấy Phùng Kiều Ân vừa nói vừa cắn một miếng wagyu nướng chảy mỡ, ánh mắt đầy vẻ thỏa mãn.
Miếng thịt như tan ra trong miệng hắn, hương vị đậm đà khiến hắn híp mắt tận hưởng. Phía bên cạnh, Phùng Lộ Tư vẫn đang vui vẻ nhấm nháp từng miếng bánh ngọt, đôi mắt long lanh tràn đầy thích thú.
Vương Chính Phong hừ nhẹ, khoanh tay lạnh lùng nói.
“Ta nói này, dù gì ngươi cũng là nhân vật lớn, nên giữ chút hình tượng đi. Ở đây toàn nhân vật tầm cỡ, đừng làm bẽ mặt giới doanh nhân.”
Phùng Kiều Ân nghe vậy thì khịt mũi đầy khinh thường. Hắn đặt chiếc nĩa xuống bàn, lau miệng một cách chậm rãi rồi cười cợt.
“Chúng ta vất vả kiếm tiền chẳng phải để hưởng thụ sao? Cả đời chỉ lo giữ hình tượng thì sống có ý nghĩa gì? Phải biết tận hưởng thành quả mình làm ra chứ! Ngươi xem kìa, đâu chỉ có ta biết hưởng thụ.”
Nói rồi, Phùng Kiều Ân hất cằm về phía một phía khác, nơi có một chàng trai trẻ đang ung dung lấy đồ ăn.
Cậu ta lấy một lượng không hề ít, từ thịt nướng, hải sản cho đến món tráng miệng. Điều đặc biệt là dáng vẻ chàng trai ấy hoàn toàn không mang khí chất của một doanh nhân hay chính trị gia.
Vương Chính Phong nhíu mày nhìn theo, nhưng chưa kịp lên tiếng thì bên cạnh, Vương Minh đã tròn mắt ngạc nhiên. Hắn ta nhìn chằm chằm chàng trai kia, ánh mắt không giấu được sự bất ngờ.
“Con biết người đó à?” Vương Chính Phong quay sang hỏi.
Vương Minh gật đầu, hạ giọng đáp.
“Vâng, hắn tên Trần An, làm việc trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ Viktor. Hơn nữa… có thể cũng đang là đối tượng mà Trịnh Kỳ Thanh đang để mắt đến.”
Không khí bỗng nhiên trầm xuống.
Phùng Kiều Ân, người ban nãy còn hào hứng ăn uống, chợt dừng tay. Hắn không quan tâm đến thân phận của chàng trai kia, nhưng khi nghe đến cái tên "tiến sĩ Viktor" ánh mắt hắn lóe lên sự sắc bén.
Giờ này, ai mà không biết đến tiến sĩ Viktor? Người đã tạo ra ProtoVita, loại thuốc được mệnh danh là tiên dược của thế giới.
Một phát minh có thể thay đổi cục diện nhân loại, giúp con người gia tăng tuổi thọ, cải thiện sức mạnh thể chất và trí tuệ. Bất kỳ ai có quan hệ với tiến sĩ Viktor đều không thể xem thường.
Phùng Kiều Ân chợt bật cười, vỗ nhẹ vào vai con gái mình. Phùng Lộ Tư lúc này vẫn đang chăm chú ăn bánh, hoàn toàn không để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Con gái, đừng ham ăn nữa. Đối tượng kết hôn xuất hiện rồi kìa. Mau chỉnh sửa lại bề ngoài đi.”
Phùng Lộ Tư khựng lại giữa chừng, miếng bánh ngọt vừa mới đưa lên miệng suýt nữa rơi xuống đĩa. Cô chớp mắt, quay sang nhìn cha mình với vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Hả? Cha lại muốn gả con cho ai nữa đây?”
Phùng Kiều Ân nhếch môi cười đầy ẩn ý, ánh mắt vẫn dán chặt vào chàng trai trẻ đang thong thả thưởng thức bữa tiệc.
Một con người có liên quan đến ProtoVita, chắc chắn là nhân vật không thể xem thường. Đối với một doanh nhân lão luyện như hắn, một cuộc hôn nhân như này có thể đem lại lợi ích lớn lao hơn bất kỳ thương vụ nào…
Còn Phùng Lộ Tư, khi nhìn sang Trần An lại có phần khó hiểu.
‘Ai đời đi tham dự tiệc mà lại ăn nhiều đồ ăn như vậy bao giờ.’
...
Lão tác xin chân thành cảm ơn hai lão đại gia mê truyen viet và Mpbeeeeee đã góp lương cứu đói ạ kkk