Ánh đèn pha lê lung linh phản chiếu trên những ly rượu vang đỏ sánh mịn, tạo nên một không gian vừa sang trọng, vừa tràn ngập hương vị tinh tế của những món ăn thượng hạng.

Những dãy bàn buffet kéo dài, bày biện đủ loại sơn hào hải vị, từ hải sản tươi sống, thịt bò nhập khẩu, cho đến các món tráng miệng tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật.

Trần An đứng trước quầy buffet, tay cầm một chiếc đĩa sứ trắng, ánh mắt thoáng chút thích thú.

Hắn diện một bộ áo sơ mi có phần đơn giản đồng thời cũng toát lên vẻ thanh thản mà ung dung, như thể cả thế giới này chỉ là một sân khấu mà hắn người giám sát vô tình ghé qua.

Trần An thả lỏng người, thưởng thức khoảnh khắc hiếm hoi mà hắn không phải vội vã.

Đã rất hiếm khi hắn có được bữa ăn đàng hoàng như thế này. Bình thường, hắn chỉ nuốt vội vài thanh năng lượng để tiết kiệm thời gian, nhưng hôm nay, khi đã có cơ hội, hắn muốn tận hưởng trọn vẹn.

Và tận hưởng một cách thực sự.

Trần An bắt đầu di chuyển dọc theo dãy bàn, tay cầm kẹp gắp thức ăn.

Hắn lấy một phần bò Wellington với lớp vỏ pastry vàng óng, rồi tiếp tục gắp cá hồi hun khói phủ sốt kem chanh. Sau đó, hắn dừng lại trước khay tôm hùm nướng bơ tỏi, nhìn chúng một lúc, rồi không chút do dự lấy hẳn ba con.

Đầu bếp đứng phía sau quầy nhướng mày nhìn hắn, nhưng vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp, mỉm cười hỏi.

"Quý khách có muốn tôi cắt nhỏ giúp không?"

Trần An lắc đầu, giọng điệu thản nhiên.

"Không cần đâu, cứ để nguyên thế này."

Hắn lại tiếp tục di chuyển.

Mỗi khi dừng chân trước một món ăn, hắn đều lấy không dưới hai phần, thậm chí có món hắn lấy đến bốn, năm phần.

Một số thực khách khác bắt đầu chú ý.

Dù bữa tiệc này không thiếu thức ăn, nhưng rất ít người thản nhiên chất đầy đĩa như tên mà vẫn không biết ngượng.

Hắn đi đến quầy sushi, vừa cầm kẹp gắp vài miếng cá ngừ đại dương, vừa lẩm bẩm.

"Món bò Wellington này không tệ... Mình có nên nhờ người đóng gói mang về không nhà?"

Vừa dứt lời, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía đầu bếp Nhật Bản phía sau quầy.

"Quý khách muốn mang về sao?"

Trần An giật mình một chút, nhưng nhanh chóng gật đầu rồi đáp lại bằng tiếng Nhật thuần thục.

"Ừm, nhưng có vẻ không tiện lắm nhỉ?"

Đầu bếp hơi bất ngờ với việc vị khách trước mặt này có thể nói được tiếng Nhật, nhưng hắn vẫn giữ được sự chuyên nghiệp chỉ cười nhẹ và đáp lại.

"Thật ra, nếu quý khách thích một món nào đó, tôi có thể hướng dẫn cách chế biến cho ngài."

Trần An bật cười, vẫy tay.

"Thôi khỏi, tôi chỉ đùa thôi. Nhưng món cá hồi hun khói của anh thực sự rất ổn."

Đầu bếp cúi nhẹ đầu.

"Cảm ơn quý khách."

Hắn lại tiếp tục lấy thêm một phần gan ngỗng áp chảo, rồi đi đến quầy tráng miệng.

Mặc dù trông có vẻ đang tùy tiện lấy đồ ăn, nhưng thực chất, mỗi món hắn chọn đều là những món có hàm lượng dinh dưỡng cao.

Là một người thức tỉnh, nhu cầu tiêu thụ calo của hắn cao gấp đôi một người bình thường, thậm chí còn có thể hơn.

Tốc độ trao đổi chất trong cơ thể hắn nhanh đến mức nếu chỉ ăn uống như người thường, hắn sẽ nhanh chóng bị suy nhược. Đó là lý do vì sao hắn có thể ăn một lượng lớn thức ăn mà vẫn giữ được vóc dáng săn chắc.

Nhưng… đã lâu rồi hắn mới có thể ăn một bữa trọn vẹn như thế này.

Một đầu bếp trẻ tuổi đứng sau quầy tráng miệng tò mò nhìn hắn chất đầy đĩa, rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng.

"Tiên sinh… có vẻ như ngài rất thích đồ ăn ở đây?"

Trần An dừng lại một chút, nhìn xuống đĩa thức ăn đã đầy ắp của mình, rồi cười khẽ.

"Tôi chỉ đơn giản là đói thôi."

Hắn nói xong, rồi thản nhiên đi tìm một chỗ ngồi yên tĩnh để thưởng thức bữa ăn của mình, mặc kệ những ánh mắt tò mò xung quanh.

Trần An vừa mới đặt đĩa thức ăn xuống bàn, chuẩn bị tận hưởng bữa ăn một cách yên tĩnh, thì một nhóm người bước vào tầm mắt hắn, mang theo khí thế bức người.

Vương Chính Phong và Vương Minh, đi cùng Phùng Kiều Ân và con gái gã, Phùng Lộ Tư.

Những con người này không hề bình thường.

Chỉ cần nhìn cách họ bước đi, cách họ quan sát mọi thứ, cũng đủ để nhận ra họ đều là những kẻ quen đứng trên cao, quen điều khiển cục diện, và quen đánh giá kẻ khác ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Vương Chính Phong khẽ nhếch môi, nụ cười của hắn có chút nhàn nhạt, có chút khinh khỉnh, lại mang theo một tia dò xét.

Hắn bước đến gần bàn của Trần An, chậm rãi mở lời, giọng nói mang theo ý vị sâu xa.

"Ồ, chàng trai trẻ, cậu có vẻ rất biết tận hưởng nhỉ?"

Ánh mắt của hắn lướt qua đĩa thức ăn đầy ắp trước mặt Trần An, rồi lại quay lại đánh giá người thanh niên có vẻ ngoài điềm tĩnh này.

Sau một thoáng dừng lại, hắn lại hỏi tiếp.

"Không biết cậu đi cùng phụ huynh, hay là… đi một mình?"

Dù giọng điệu không có gì quá mức, nhưng ẩn sau câu hỏi là một tầng ý nghĩa rõ ràng…loại người như ngươi, dựa vào đâu mà xuất hiện ở đây?

Trần An không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên cắt một miếng bò Wellington, đưa lên miệng, từ tốn nhấm nháp.

Hắn không cần phải vội vã trả lời.

Sự im lặng của hắn, cộng với dáng vẻ điềm nhiên khi thưởng thức món ăn, khiến không khí chợt trở nên gượng gạo.

Vương Minh, đứng bên cạnh cha mình, lập tức phá vỡ sự yên lặng đó.

Hắn nở một nụ cười lịch thiệp, đưa tay ra, chủ động giới thiệu.

"Trần An, thật trùng hợp quá. Lâu quá không thấy cậu, hình như lần cuối là khi cậu vẫn còn ở Đại Học Minh Khai thì phải."

Nói rồi, hắn quay sang Vương Chính Phong, tỏ vẻ như muốn tạo mối quan hệ giữa hai bên.

"Cha, đây là Trần An. Cậu ấy là một trong những thành viên trong đội nghiên cứu của tiến sĩ Viktor."

Sau đó, hắn lại nhìn Trần An, giọng điệu nhẹ nhàng đầy thân thiện.

"Trần An, đây là cha anh, Vương Chính Phong. Khác với em, ông ấy là chủ của một doanh nghiệp lớn."

Hai từ "khác với anh" vừa nhẹ nhàng vừa sắc bén, như một lời phân định vị trí giữa đôi bên.

Một người là doanh nhân thành đạt, đứng trên đỉnh cao.

Một người là kẻ quanh quẩn trong phòng thí nghiệm, không dính dáng gì đến ván cờ lớn ngoài kia.

Vương Chính Phong nghe xong, làm ra vẻ ngạc nhiên, khẽ gật gù, rồi giọng nói mang theo chút ý cười.

"À, hóa ra cậu là thành viên trong nhóm nghiên cứu của tiến sĩ Viktor. Vậy chắc cậu theo chân ông ấy đến tham dự bữa tiệc này rồi?"

Hắn hỏi với vẻ đương nhiên, như thể Trần An chắc chắn phải đi theo ai đó mới có tư cách đứng đây vậy.

Rồi lão ta nghiêng đầu, tiếp tục hỏi một cách tùy ý nhưng ánh mắt thì sắc bén nhìn Trần An.

"Mà tiến sĩ Viktor đã đến chưa?"

Lúc này, Trần An cuối cùng cũng buông dao nĩa, nhẹ nhàng cầm ly nước cam lên, nhấp một ngụm, rồi mới từ tốn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vương Chính Phong.

Ánh mắt của hắn không có chút dao động.

"Tôi đến một mình. Tiến sĩ hôm nay bận việc, không tham dự."

Một câu trả lời ngắn gọn.

Không giải thích thêm, không tỏ ra thấp kém, cũng không cần làm rõ hắn có tư cách gì để ngồi đây.

Chỉ đơn giản là nói ra sự thật.

Chỉ có điều, cái cách hắn nói ra sự thật ấy quá thản nhiên, quá dửng dưng, khiến cả Vương Chính Phong lẫn Vương Minh đều hơi khựng lại.

Họ không ngờ hắn lại bình tĩnh đến mức này.

Câu trả lời này, không giống như một lời biện minh, cũng không giống như một lời thách thức.

Nó chỉ đơn thuần là một sự thờ ơ tuyệt đối.

Nhưng chính sự thờ ơ ấy, lại như một cái tát gián tiếp vào kỳ vọng của họ rằng Trần An sẽ lúng túng, hoặc sẽ cố gắng giải thích điều gì đó.

Nhưng lại không có gì cả.

Trần An đơn giản là không quan tâm.

Ngược lại, Phùng Kiều Ân và con gái ông, Phùng Lộ Tư, lại tỏ ra thân thiện hơn.

Phùng Kiều Ân nở một nụ cười hòa nhã, ánh mắt ông ta quan sát Trần An với vẻ đầy thưởng thức.

"Ta nghe nói cậu làm việc với tiến sĩ Viktor? Công việc đó chắc không hề dễ dàng chút nào đúng không?"

Ông ta nhấp một ngụm rượu vang, rồi dường như vô tình hỏi thêm.

"Nhìn cậu trẻ thế này, chắc là vẫn chưa có hôn phối đâu, đúng không?"

Bên cạnh ông ta, Phùng Lộ Tư cũng tò mò nhìn Trần An.

Cô gái này có vẻ không quá quan tâm đến chuyện kinh doanh hay mối quan hệ lợi ích, nhưng lại bị hấp dẫn bởi sự bí ẩn của người thanh niên trước mặt.

"Thật khó tin khi một người trẻ như cậu lại có thể làm việc với tiến sĩ Viktor. Điều đó thực sự đáng nể!"

Lần này, Trần An không giữ thái độ thờ ơ như trước.

Hắn đặt ly nước cam xuống bàn, ánh mắt thoáng có chút dịu lại, giọng nói cũng trở nên tự nhiên hơn.

“Tiến sĩ là một người rất nghiêm túc trong công việc, nhưng nếu có thể đáp ứng được yêu cầu của ông ấy, thì chắc chắn sẽ học được rất nhiều điều quý giá."

Hắn hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nói tiếp.

"Còn về chuyện kết hôn… tôi chưa nghĩ đến."

So với sự dửng dưng khi đối diện hai cha con họ Vương, thái độ của hắn đối với cha con Phùng Kiều Ân hoàn toàn khác biệt.

Hắn trả lời tự nhiên hơn, cởi mở hơn, thậm chí có thể nói là có chút thiện cảm.

Sự đối lập rõ ràng ấy khiến sắc mặt Vương Chính Phong trở nên khó coi.

Hắn không thích cảm giác này.

Cảm giác bị xem nhẹ, bị đối xử như một kẻ đáng để dè chừng, trong khi một doanh nhân quyền lực như hắn vốn đã quen với việc kẻ khác phải cố lấy lòng.

Ánh mắt hắn chợt lướt qua cổ áo Trần An.

Trong một bữa tiệc quan trọng thế này, mỗi khách mời đều phải có một chiếc huy hiệu nhỏ được cài trên áo, hoặc ít nhất phải có thiệp mời để chứng minh tư cách tham dự.

Nhưng trên người Trần An không có bất cứ thứ gì.

Hắn híp mắt, khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói mang theo một tia lạnh lẽo.

"À mà này, cậu vào đây bằng cách nào thế? Tôi không thấy cậu có huy hiệu hay thiệp mời gì cả."

Lời nói thoạt nghe như một câu hỏi bình thường, nhưng lại mang theo ý vị thăm dò, thậm chí là công kích.

Trần An thoáng dừng lại.

Hắn không hề biết về quy định này.

Trước khi xuống đây, Lâm Chấn Vương và Hà Tịnh đều không hề nhắc đến điều đó với hắn.

Không phải họ cố ý bỏ quên, mà vì với địa vị của Trần An, hắn hoàn toàn không cần phải lo lắng về những thứ như vậy chỉ cần nhắc tên, ai cũng sẽ cho hắn đi qua.

Nhưng tình huống lúc này lại khiến hắn… bị động.

Vương Chính Phong quan sát hắn rất kỹ.

Hắn bắt được khoảnh khắc đôi mắt Trần An thoáng lóe lên một tia nghi hoặc, điều đó khiến hắn chắc chắn 80-90% rằng tên nhóc này hoàn toàn không biết về quy định huy hiệu và thiệp mời.

Mà không biết, thì chứng tỏ khả năng cao là hắn đi chui vào, hoặc dựa vào một mối quan hệ nào đó để được dẫn vào đây.

Nghĩ đến đây, Vương Chính Phong nhìn thoáng xung quanh, rồi cố ý nâng giọng, đủ để những người gần đó nghe thấy.

"Xem ra, chắc cậu không có huy hiệu và thiệp mời rồi? Không biết là ai giúp cậu vào đây nhỉ?"

Những khách mời gần đó bắt đầu để ý.

Những ánh mắt dò xét, những cái nhìn hiếu kỳ, thậm chí có cả những tiếng xì xào nho nhỏ.

Phùng Kiều Ân thấy tình hình có vẻ không ổn, liền lên tiếng hòa giải.

"Có thể là do vấn đề kỹ thuật nào đó. Trần An là người làm việc cho tiến sĩ Viktor, có khi là chưa nhận được huy hiệu và thiệp mời thôi."

Ông ta không nói rằng Trần An có tư cách hay không, mà chỉ đưa ra một lời giải thích mang tính trung lập.

Nhưng Vương Chính Phong không dễ dàng bỏ qua.

Hắn nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt nhưng ẩn chứa sự mỉa mai rõ rệt.

"Làm việc cho tiến sĩ Viktor? Hừ… có lẽ là dựa vào quan hệ mà vào thôi."

"Nếu không, thì tại sao lại không có huy hiệu và thiệp mời?"

Không khí chùng xuống.

Lần này, ngay cả những người không quan tâm cũng bắt đầu quay lại nhìn.

Trong những bữa tiệc thế này, chuyện một người không có thư mời hoặc huy hiệu mà xuất hiện trong khu vực VIP không phải là chuyện nhỏ.

Nó không chỉ đơn giản là một sơ suất, mà còn có thể liên quan đến vấn đề an ninh, quyền hạn và địa vị.

Rất nhiều người đã ngầm hiểu rằng đây là một cách để làm mất mặt Trần An.

Chỉ cần hắn không thể đưa ra được lời giải thích hợp lý, hoặc tệ hơn, bị phát hiện là đi nhờ quan hệ để vào, thì dù có làm việc với tiến sĩ Viktor hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Lúc này, Trần An đặt ly nước cam xuống bàn.

Từ đầu đến giờ, hắn vẫn không hề lộ ra một chút cảm xúc dư thừa nào—không khó chịu, không tức giận, không hoảng loạn.

Nhưng…

Ánh mắt hắn, đã có sự thay đổi.

Nếu như trước đó, nó là một đôi mắt điềm đạm, lãnh đạm…

Thì bây giờ, nó lại mang theo một tia sắc bén, lạnh lùng đến mức khiến không khí xung quanh như lặng đi trong thoáng chốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện