Bên trong nhà hát, bầu không khí vốn dĩ yên tĩnh nay lại trở nên náo động. Các nhân viên tiếp tân, mặc dù đã được huấn luyện chuyên nghiệp, vẫn không khỏi tò mò bởi những âm thanh rì rầm vọng vào từ bên ngoài.
Một nhân viên trẻ hớt hải chạy vào từ cửa chính, mặt đỏ bừng vì phấn khích.
“Mọi người! Mau xem cái này!”
Hắn thở hổn hển, lôi chiếc điện thoại ra, trên màn hình là hình ảnh một con rồng khổng lồ đang lượn vòng trên bầu trời, ánh sáng vàng kim tỏa ra lấp lánh.
“Là công nghệ chiếu ba chiều! Trời ạ, tôi chưa từng thấy thứ gì hoành tráng như thế này!”
Tiếng xì xào bùng lên trong nhóm nhân viên.
“Thật sao? Đâu, cho tôi xem với!”
“Đây là thật à? Nhìn sống động như rồng thật vậy…”
Một số người thậm chí muốn rời vị trí, định chạy ra xem tận mắt, nhưng ngay lập tức, giọng quát nghiêm nghị của quản lý ca vang lên.
“Các cậu đang làm cái gì vậy? Đứng lại hết cho tôi!”
Gã đàn ông trung niên với bộ vest phẳng phiu, gương mặt khó chịu, khoanh tay trước ngực.
“Các vị khách sắp đến, nhiệm vụ của các cậu là tiếp đón họ, không phải chạy ra ngoài hóng chuyện!”
“Quay lại vị trí ngay.”
Những nhân viên hăng hái vừa rồi bỗng khựng lại, vội vàng quay về vị trí của mình.
“Rõ, thưa quản lý!”
Thế nhưng, khi thấy tất cả đã ổn định, chính gã quản lý lại lén lút bước ra ngoài cửa ngắm nhìn lên trời xem xem chuyện gì đang xảy ra.
…
Trên ban công tầng hai của nhà hát, Trần An đứng lặng lẽ, đôi mắt sắc bén quét xuống quảng trường phía dưới. Gió đêm tháng bảy phả vào khuôn mặt hắn, mang theo chút hơi lạnh mỏng manh, nhưng không đủ để xua đi sự tĩnh lặng trong đôi mắt hắn.
Dưới kia, hàng trăm con người đang đổ dồn ánh mắt lên bầu trời, nơi con rồng vàng khổng lồ đang lượn quanh mái nhà hát. Thân hình to lớn nhẹ nhàng uyển chuyển, phản chiếu sắc vàng lộng lẫy giữa màn đêm.
Chấn Vương đứng bên cạnh, khoanh tay quan sát. Trần An hơi nghiêng đầu, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo sự nghi hoặc.
“Phần trình diễn này là do anh sắp xếp?”
Chấn Vương nhếch môi, lắc đầu nhàn nhã.
“Không. Hà Tịnh đề xuất. Anh chỉ duyệt kế hoạch thôi.”
Trần An nheo mắt, ánh nhìn trầm tư lướt qua người phụ nữ đang đứng cách họ vài bước.
Hà Tịnh, trong bộ váy công sở xanh đậm, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh quen thuộc. Khi thấy ánh mắt Trần An hướng về mình, cô hơi nhích người, định giải thích, nhưng chưa kịp mở miệng, Chấn Vương đã lên tiếng trước.
“Anh thấy như vầy cũng tốt. Xem như một màn thị uy, chứng minh năng lực của chúng ta.”
Trần An không đáp, chỉ trầm mặc nhìn xuống quảng trường.
Màn chiếu ba chiều này không chỉ đơn thuần là một buổi trình diễn, mà còn là một thông điệp. Một lời tuyên bố rằng Nova Sanctum không phải một tổ chức tầm thường.
Hắn không ý kiến gì nhiều vì biết rằng việc chuyên nghiệp thì nên để người chuyên nghiệp xử lý.
Từ xa, tiếng còi xe vang lên. Những chiếc siêu xe sang trọng lần lượt tiến vào, đỗ ngay trước sảnh nhà hát. Những nhân vật có sức ảnh hưởng nhất thế giới bắt đầu xuất hiện.
Giới tài phiệt, chính trị gia, những bộ óc thiên tài trong ngành công nghệ… từng người một bước xuống giữa làn sáng đèn flash chớp tắt liên tục.
Nhưng điều đáng chú ý nhất không phải là sự xuất hiện của họ…
Mà là cách họ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trên gương mặt của không ít người, hiện lên một sự kinh ngạc xen lẫn kiêng dè. Con rồng vàng lượn lờ trên cao không chỉ là một hình ảnh đẹp mắt. Nó là một lời cảnh báo ngầm.
Trần An khẽ nhắm mắt, để bản thân hòa vào sự im lặng trong giây lát. Hắn không thích những bữa tiệc hào nhoáng, cũng không thích sự phô trương. Nhưng đôi khi, để đạt được điều mình muốn, một chút phô diễn cũng là cần thiết.
Hắn mở mắt, quay sang Hà Tịnh, giọng điềm đạm nhưng không cho phép phản kháng.
“Hà Tịnh, cô có thể về trước. Tránh để Hà Lâm lo lắng.”
Hà Tịnh thoáng giật mình. Cô chớp mắt, rõ ràng không ngờ rằng giữa một buổi tiệc quan trọng như thế này, cậu ấy lại đột nhiên bảo cô rời đi.
“Nhưng tôi có thể…”
Trần An cắt ngang, giọng không chút dao động.
“Thằng bé đang trong giai đoạn phát triển. Nó không có cha bên cạnh, dù có ông bà ngoại, cũng không thể thay thế được tình thương của mẹ.”
Không khí như lắng lại trong khoảnh khắc. Hà Tịnh cắn môi, bàn tay khẽ siết chặt. Cô không phải người dễ xúc động, nhưng lời nói của Trần An như một nhát dao nhẹ nhàng, cứa vào nơi sâu nhất trong lòng cô.
“…Tôi hiểu rồi. Cảm ơn ngài đã thông cảm.” Cô cúi đầu, giọng nói như gió thoảng.
Không chần chừ, cô xoay người bước đi, đôi giày cao gót nện nhẹ trên nền gạch.
Trần An nhìn theo cho đến khi bóng dáng cô khuất hẳn, rồi lại quay ra ngoài ban công.
“…” Cũng đã một thời gian rồi hắn chưa nghỉ ngơi, có lẽ hắn nên tận dụng nốt ngày hôm nay để thư giãn vậy.
Hắn tựa người vào lan can, ánh mắt hướng về bầu trời, nơi con rồng hoàng kim vẫn đang tỏa sáng. Bất giác, hắn nhếch môi cười nhạt.
Tối nay sẽ là một đêm dài.
…
Một chiếc Mercedes-Maybach màu đen lặng lẽ lăn bánh trên con đường trải đá hoa cương dẫn đến nhà hát lớn. Ánh đèn thành phố phản chiếu lên lớp sơn bóng loáng, trượt dài thành những vệt sáng mờ ảo. Hàng dài siêu xe đã đậu ngay ngắn phía trước, biển số của chúng hé lộ thân phận những vị khách quyền lực.
Cửa xe mở ra.
Vương Chính Phong bước xuống đầu tiên. Người đàn ông trung niên trong bộ vest đen cắt may hoàn hảo, cúc áo gài gọn gàng, từng đường chỉ sắc sảo đến không một nếp nhăn.
Dáng người ông ta cao lớn, bờ vai rộng và đôi mắt sắc bén mang theo khí thế của một kẻ đã đứng trên đỉnh cao quyền lực suốt nhiều năm. Khi ánh đèn flash từ những chiếc máy ảnh lia qua, khuôn mặt nghiêm nghị của ông vẫn không hề thay đổi, chỉ có đôi mắt hơi nheo lại đầy tính toán.
Ngay sau đó, một bóng người khác bước xuống.
Vương Minh.
Khác với người cha uy nghiêm, chàng trai trẻ khoác trên mình chiếc áo khoác dài màu xám tro, bên trong là sơ mi tối màu, cổ áo hơi mở để lộ xương quai xanh sắc nét.
Mái tóc đen khẽ rủ xuống trán, tôn lên đôi mắt sâu thẳm như cất giấu một bí mật nào đó. Ở hắn có một vẻ cuốn hút đầy mâu thuẫn vừa lịch lãm, vừa mang nét bất cần như một nghệ sĩ lạc lối giữa thế giới phù hoa.
Hắn không nói gì, chỉ im lặng cất bước, đôi giày da chạm nhẹ lên bậc thềm lát đá cẩm thạch.
Trên tay, Vương Chính Phong cầm tấm thiệp mời màu xanh đậm viền vàng, một thứ mà chỉ những người có thân phận đặc biệt mới có. Ông ta lặng lẽ quan sát xung quanh.
Trước cổng nhà hát, một vài nhân vật lớn trong nước đã đến, đứng thành từng nhóm nhỏ trò chuyện. Nhưng những khách mời quan trọng nhất, những ông trùm đến từ nước ngoài vẫn chưa xuất hiện.
Hắn khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại nhanh chóng hiểu ra.
Những nhân vật lớn từ nước ngoài chắc chắn sẽ đến sau.
Vì sao ư?
Bởi vì thế gian này vốn dĩ không công bằng. Những kẻ đứng trên đỉnh cao luôn bước vào sau cùng, như một cách để khẳng định địa vị.
Hắn chỉ biết thở ra nhè nhẹ, ánh mắt tối đi một chút.Trong thế giới này, những kẻ có quyền lực thực sự không bao giờ vội vã. Bước chân của họ chính là một tuyên ngôn, một lời khẳng định về địa vị.
Ngay lúc đó, một giọng nói ồm ồm cất lên, phá vỡ dòng suy nghĩ của ông.
"Vương Chính Phong?! Ngươi cũng được mời à?"
Vương Chính Phong khẽ cau mày, giọng nói này hắn biết là của ai. Nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, xoay người lại.
Một người đàn ông mập mạp, diện bộ vest đỏ đô sặc sỡ, bước tới với nụ cười rộng mở.
Phùng Kiều Ân.
Một ông trùm bất động sản, tiếng tăm lẫy lừng với tính cách bộc trực và thẳng thắn. Gã không quan tâm đến chuyện giữ hình tượng, và cũng chẳng bao giờ nói những lời hoa mỹ không cần thiết.
Bên cạnh gã là một cô gái trẻ với khí chất sang trọng nhưng không kém phần tinh ranh, Phùng Lộ Tư.
Nàng tiểu thư nhà họ Phùng khoác một chiếc váy dài màu xanh sapphire, mái tóc búi hờ hững để lộ cần cổ trắng ngần. Khi ánh mắt cô lướt qua Vương Minh, có chút đánh giá nhưng không lộ liễu.
Giống như Vương Chính Phong, Kiều Ân cũng mang con gái đến buổi tiệc này để kết giao quan hệ.
Thật ra, hắn còn muốn mang cả bốn cô con gái đi cùng, nhưng thiệp mời chỉ có hai suất.
Vương Chính Phong khẽ siết tay, hắn không thích cái cách Phùng Kiều Ân tỏ ra ngạc nhiên khi thấy hắn cũng được mời, nhưng vì giữ thể diện, hắn vẫn nở một nụ cười khách sáo.
Vương Minh lúc này cũng bước lên, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu chào. Hai người đàn ông trung niên bắt đầu giới thiệu con cái cho nhau, như một phần không thể thiếu của những buổi giao lưu xã hội thế này.
Phùng Kiều Ân cười ha hả, ánh mắt quét qua Vương Minh một lượt.
"Đẹp trai, tuấn tú… Không giống thằng cha nó chút nào!"
Gã vỗ vai Vương Minh như thể đã quen thân từ lâu, dù đây mới là lần đầu tiên cả hai gặp mặt.
"Nhà ta có bốn nàng tiên, mà ta đang tìm phò mã đây. Nếu cậu chưa có ai, cứ mạnh dạng đến tìm ta ứng tuyển!"
Vương Minh không ngạc nhiên, cũng không phản ứng quá mức. Hắn chỉ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không quá nhiệt tình.
"Cảm ơn bác đã quan tâm, cháu sẽ ghi nhớ điều này."
Bên cạnh, Phùng Lộ Tư che miệng khẽ cười, đôi mắt ánh lên chút thích thú.
Nhưng Vương Chính Phong thì không thấy chuyện này hài hước chút nào. Ông ta chỉ cười nhạt, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Kiều Ân, ông có thông tin gì về chủ nhân của bữa tiệc này không?"
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Phùng Kiều Ân liền trầm xuống.
Gã thu lại nụ cười, ánh mắt sắc lạnh hơn vài phần.
"Không."
"Ta không biết gì cả."
Những lời đó vang lên chậm rãi, mang theo một trọng lượng kỳ lạ.
"Nhưng ta biết một điều… người đó không phải kẻ mà chúng ta có thể tùy tiện điều tra."
Vương Chính Phong nhíu mày.
"Ông có ý gì?"
Phùng Kiều Ân liếc nhìn xung quanh, như để chắc chắn không có ai nghe lén.
"Ngươi còn nhớ Lão Căn Ba chứ?"
Cái tên này không xa lạ với Vương Chính Phong.
Một lão cáo già trong giới doanh nhân, giỏi luồn lách và đào bới thông tin.
"Hắn đã cố truy tìm danh tính của chủ nhân bữa tiệc. Và ngươi biết kết cục là gì không?"
Phùng Kiều Ân nheo mắt, giọng nói hạ thấp như một lời cảnh báo.
"Cảnh sát ập vào công ty của hắn, lật lại toàn bộ giấy tờ, hồ sơ tài chính."
"Tất nhiên, đó chỉ là một lời cảnh cáo, nhưng như thế cũng đủ thấy thế lực đứng sau to lớn đến mức nào rồi."
Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Phía trên, ánh sáng hoàng kim từ con rồng khổng lồ vẫn lơ lửng giữa bầu trời, phản chiếu trong đôi mắt của những kẻ đầy tham vọng.
Phùng Kiều Ân thở dài, ánh mắt hướng lên sinh vật khổng lồ ấy.
"Ngươi thấy con rồng kia chứ?"
"Đó không phải chỉ là một màn trình diễn công nghệ đẹp mắt. Mà là một màn thị uy sức mạnh."
Vương Chính Phong siết nhẹ tấm thiệp mời trong tay.
Trong lòng ông ta, một dự cảm bất an dần len lỏi.
Phùng Kiều Ân liếc sang, giọng nói khẽ hạ xuống, mang theo một lời khuyên nhủ.
"Vương Chính Phong, ta khuyên ngươi một câu…"
"Cẩn trọng với cái tính khí nóng nảy của mình đi, nếu không muốn tự rước họa vào thân."
Bên cạnh, Phùng Lộ Tư bỗng bật cười,cô cố ý kéo bầu không khí lại nhẹ nhàng hơn.
“Cha, con chưa từng thấy cha nghiêm túc như này đấy.”
Cô cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa chút gì đó suy tư. Vương Minh chỉ đứng im, nghe cuộc đối thoại giữa cha mình và Kiều Ân mà không nói gì.
Bên trong, ánh đèn chùm pha lê đã bắt đầu sáng lên. Một nhân viên mặc đồng phục đen sang trọng tiến đến, cúi đầu lễ phép.
“Mời các vị quý khách vào bên trong để làm công tác chuẩn bị.”
Cả bốn người không nói thêm gì nữa, chậm rãi bước vào trong nhà hát.