“Nếu địa ngục có thật, thì nhân loại đang sống trong tiền sảnh của nó.”
Một bình luận ẩn danh trên mạng xã hội, 7 giờ trước vụ đánh bom khu phức hợp sinh học tại Zurich.
Mở đầu là một chuỗi nhiễu sóng.
Tivi nhảy kênh không ngừng, tiếng rè rè của tín hiệu bị can thiệp kéo dài như móng tay cào vào thép. Đèn tín hiệu nhấp nháy liên tục. Các đài phát thanh chen chúc nhau phát sóng, giọng người dẫn lồng vào nhau thành một mớ âm thanh điên loạn và rối loạn.
“...vụ nổ lớn vừa xảy ra tại khu nghiên cứu công nghệ sinh học Delos Bio, ngoại ô Lyon, Pháp. Không có bên nào đứng ra nhận trách nhiệm. Mọi nhân sự được xác nhận đều đã thiệt mạng…”
“...nạn đói tại Tây Phi tiếp tục lan rộng. Số người tử vong đã vượt quá ba triệu chỉ trong vòng chưa đầy sáu tháng. Các đoàn viện trợ nhân đạo bị đánh chặn…”
“...tổ chức Y tế Thế giới phát đi cảnh báo khẩn cấp, một chủng vi khuẩn siêu đề kháng mới vừa được phát hiện gần Tokyo, nghi do rò rỉ từ một cơ sở nghiên cứu bí mật…”
“...ba vụ tấn công gần nhất vào trung tâm dữ liệu tại Đức, Anh và Brazil đều có đặc điểm tương tự, phá hủy triệt để, không để lại dấu vết kỹ thuật số…”
“...tại biên giới Kazakhstan–Nga, các nhóm dân quân đã dùng vũ khí tấn công cơ giới lạ mắt, gây thương vong hàng loạt. Giới quân sự nhận định đây không phải thiết kế nội địa…”
Màn hình tối sầm.
Một tiếng “tít” sắc lạnh vang lên.
Rồi, giọng nữ phát thanh viên vang lên…nhẹ nhàng, đều đều, như đang đọc một bài hát ru. Nhưng thứ được truyền đi lại là cái rùng mình của hàng triệu con người đang thức giấc cùng một cơn ác mộng.
“Hôm nay là ngày thứ 29 kể từ khi Liên Hiệp Quốc tuyên bố Tình trạng khẩn cấp toàn cầu. Bản tin tổng hợp sau đây sẽ cập nhật toàn cảnh về những khủng hoảng đang diễn ra trên mọi lục địa…”
Các cơ sở nghiên cứu cấp cao từ sinh học, AI đến năng lượng đồng loạt bị phá hủy.
Không tuyên bố. Không yêu sách. Không lời cảnh báo.
Chỉ còn lại tro tàn, máu loãng, và những biểu tượng mơ hồ.
Không có dữ liệu sinh trắc học, không tín hiệu truy vết, không drone giám sát nào còn sót hình ảnh. Một chiến dịch hủy diệt có tính toán, có tổ chức và có mục tiêu, đang diễn ra trên toàn cầu.
Trong cộng đồng tình báo quốc tế, một giả thuyết lan truyền.
“Chúng đang xóa sổ tất cả dữ liệu công nghệ sinh học và máy móc tiên tiến. Những mũi nhọn mà nhân loại đang tranh giành kiểm soát.”
…
Các hình ảnh từ tuyến đầu chiến tranh lan truyền nhanh như virus.
Trẻ em đói khát, nằm sõng soài bên những xác ch.ết chưa kịp chôn.
Những đứa trẻ gầy trơ xương ở Đông Phi, mắt khô không còn nước mắt để khóc.
Người mẹ cố đút từng thìa bột khô cho đứa con hấp hối trong căn lều giữa cơn bão cát.
Chiến tranh tại Đông Âu, Tây Phi, Nam Á ngày càng ác liệt.
Từ đống đổ nát, người ta bắt đầu ghi nhận sự xuất hiện của những vũ khí phi thường.
Khung xương trợ lực, bộ giáp cơ giới, những thiết bị có khả năng biến một người thành cỗ máy giết chóc.
Bản tin cắt qua cảnh quay mờ mờ tại Syria.
Một phiến quân sử dụng thứ vũ khí gì đó tấn công xuống đất, tạo ra chấn động hất văng ba xe bọc thép.
Sau đó là hàng loạt khung kim loại phát sáng màu đỏ cam công nghệ vượt xa tiêu chuẩn quân đội quốc gia.
Một nhà báo hoảng hốt bình luận.
“Đây không phải là vũ khí tự chế. Chúng có thiết kế và hiệu suất... gần giống với các sản phẩm từng được trưng bày tại triển lãm khoa học công nghệ của Tập đoàn Nova.”
…
Đài truyền hình Châu Âu-Phòng thảo luận.
Một chương trình bàn tròn. Máy quay lia chậm về phía một ông lão đầu bạc, khoác áo vest màu tro, dáng vẻ khắc khổ.
TS. Gabriel Lemaire, cố vấn công nghệ cao cấp, cựu thành viên Ủy ban Chiến lược Liên Hợp Quốc.
Ông nhìn thẳng vào ống kính.
Không kịch tính. Không lên gân. Chỉ là một cái nhìn kiệt lực, như thể ông đã dõi theo quá nhiều lần thế giới tự hủy.
“Nova... họ đã thay đổi thế giới này.”
“Họ mang đến năng lượng sạch giá rẻ, trí tuệ nhân tạo học sâu, công nghệ cấy ghép, tái sinh tế bào, AI bác sĩ, và thậm chí cả những bộ giáp cơ giới với mục tiêu biến thế giới trở nên tốt hơn.”
Ông dừng lại, hít một hơi sâu, mắt nhìn xa như đang thấy tận viễn cảnh mười năm sau.
“Chúng ta... đã từng có cơ hội để chạm tới một thời đại hoàng kim.”
“Nhưng rồi... con người lại là chính mình. Chúng ta không bao giờ chịu học từ lịch sử.”
“Tất cả... bắt đầu từ vụ tập kích đoàn xe vận chuyển công nghệ Nova hai tháng trước. Rồi đến hàng loạt cơ sở nghiên cứu bị phá hủy. Công nghệ rò rỉ. Chảy như máu xuống tay những kẻ không nên chạm vào nó.”
Ông không nói tiếp nữa.
Chỉ thở dài.
“Chúng ta đã mở cửa cho thiên đường… chỉ để rồi biến nó thành địa ngục.”
…
Căn phòng hội nghị chính của gia tộc Kiryuu, nơi chỉ dành riêng cho những cuộc họp tối mật của gia tộc.
Chìm trong ánh sáng vàng nhạt của những chiếc đèn lồng treo trần, pha trộn giữa nét cổ kính Nhật Bản và công nghệ hiện đại.
Tường gỗ sẫm màu, bàn dài bằng gỗ tuyết tùng được khảm hoa văn truyền thống, và từng chỗ ngồi đều được bố trí cẩn thận theo tôn ti trật tự.
Không gian rộng lớn, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng sột soạt của giấy khi một người lật qua báo cáo.
Ở vị trí trung tâm, gia chủ Rensuke Kiryuu khoanh tay, ngồi uy nghiêm trên ghế gỗ cao lưng, đôi mắt sắc như kiếm đảo qua từng người có mặt.
Bao quanh ông là các trưởng lão, tướng lĩnh, và chiến lược gia cấp cao tất cả đều là những nhân vật nắm quyền sinh sát trong tay, quen sống trong bóng tối.
Một màn hình hologram ba chiều nổi lên giữa bàn, liên tục hiển thị tin tức từ các đài truyền thông quốc tế.
Hình ảnh khu nghiên cứu bị thiêu rụi, trẻ em đói khát bám vào xác xe tăng rỉ sét, những con drone chiến đấu quần thảo trong khói lửa, và những bộ khung xương trợ lực tối tân mà phiến quân đang sử dụng, tất cả là hiện thân của một thế giới đang dần rơi vào địa ngục.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía trước, nơi Arata Kiryuu, người thừa kế tương lai của gia tộc, đang đứng. Hắn có dáng người hoàn hảo, mặc bộ kimono cách tân tối màu, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Arata chậm rãi trình bày, giọng nói rõ ràng, không lẫn sự do dự.
“Bẩm các vị, sau một thời gian thu thập thông tin từ các nguồn nội bộ và mạng lưới gián điệp chúng ta có thể kết luận rằng.”
“Hơn một nửa số cuộc khủng bố và phá hoại các cơ sở nghiên cứu công nghệ trên toàn thế giới đều có dấu vết công nghệ bắt nguồn từ… Nova Sanctum.”
Không khí trong phòng hơi chao đảo. Một vài bô lão cúi đầu trao đổi thì thầm. Có tiếng hừ nhẹ, rồi im bặt.
Arata tiếp tục, mắt không rời màn hình.
“Sau cuộc tấn công của ‘Hắc Ảnh Đội’ vào tuyến vận chuyển của Nova, bọn họ đã đưa ra tuyên bố rằng công nghệ bị cướp đi, và có thể bị kẻ xấu sử dụng vào mục đích khủng bố.”
“Dư luận quốc tế ban đầu thông cảm. Nhưng đó chỉ là ván bài được sắp xếp sẵn thuận thế mà triển khai.”
Một nụ cười chậm rãi hiện trên khuôn mặt Rensuke. Ông gật đầu không khỏi cảm thán trong lòng.
‘Biết bị đánh mà vẫn lấy đó làm đòn bẩy để thao túng dư luận và lật ngược thế cờ. Bọn họ… đúng là có đầu óc.’
Arata vẫn tiếp tục báo cáo.
“Chưa dừng ở đó.”
“Hiện tại Nova đang tích cực tuyển mộ nhân tài toàn cầu, đồng thời đẩy nhanh tiến độ xây dựng các dự án ‘thành phố ngầm’ ‘hệ sinh thái tự lập’ dưới lòng đất.”
“Trong lúc các quốc gia đang kiệt quệ vì chiến tranh và nạn đói, họ viện trợ thuốc, công nghệ, năng lượng… như những ‘vị cứu tinh’. Nhưng đổi lại, chính là quyền kiểm soát.”
Hắn đưa tay lướt lên màn hình, hiển thị biểu đồ tài chính.
“Chỉ trong ba tháng qua, tổng tài sản và tầm ảnh hưởng kinh tế – chính trị của Nova đã tăng 177%. Và hiện tại, hơn 70% các quốc gia đang phụ thuộc vào nguồn thuốc điều trị và thiết bị y tế của Nova.”
Một tiếng “hừ” khẽ vang lên. Là từ lão Shigetsu, vị trưởng lão già nhất, người được xem như linh hồn của dòng họ Kiryuu. Ông ta nhìn thẳng vào Rensuke, ánh mắt sâu hun hút như đã thấy qua trăm mùa máu đổ.
“Tạo ra vấn đề… rồi bán giải pháp. Lôi kéo thế giới vào một trò chơi do chúng dựng nên.”
“Xem ra, ta đã vô tình thả xích cho một con thú đói khác quyền lực rồi.”
“Phải không, gia chủ?”
Cả phòng chìm trong im lặng. Một vài cặp mắt chuyển hướng về phía Rensuke… có người chờ đợi lời phủ nhận, có người chờ đợi lệnh hành động.
Nhưng Rensuke Kiryuu, người đàn ông từng thao túng nhiều thế hệ chính trị gia và thương trường quốc tế chỉ nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn lên trần nhà gỗ truyền thống như đang xuyên qua cả thời đại.
“Đây là chuyện… sớm muộn cũng xảy ra.”
Ông ngừng lại một nhịp, giọng chậm rãi nhưng tràn đầy trọng lượng.
“Dã tâm của Nova không phải là thứ mới hình thành. Nếu không phải chúng ta, thì cũng là kẻ khác… sớm muộn chúng cũng sẽ vùng lên.”
“Nhưng giờ đây, ta đã biết rõ dã tâm của chúng. Biết được mục tiêu, biết được cách vận hành. Và ta cũng đã thấy tương lai mà thế giới này đang hướng tới.”
Ông đứng dậy, ánh mắt quét qua từng người hiện diện trong phòng.
“Đây không còn là thời đại của những con cáo chờ đợi mồi rơi. Đây là thời đại của những con sói tự dựng lên lãnh địa của riêng nó.”
“Gia tộc Kiryuu đã ẩn mình đủ lâu rồi. Đã đến lúc xuất thế.”
“Từ giờ, hãy bắt đầu mô phỏng các mô hình của Nova, chuẩn bị cơ sở ngầm, thiết lập mạng lưới tuyển mộ, đồng thời phát triển các công nghệ song song.”
“Mục tiêu… không phải là theo sau chúng, mà là trở thành một cực quyền lực mới trong thời đại đổ nát này.”
Tiếng gõ nhẹ của cây gậy trưởng lão vang lên như sự đồng thuận không lời từ quá khứ cổ xưa của gia tộc.
Không ai nói thêm lời nào. Nhưng trong mắt từng người, lửa đã cháy.
Không phải lửa của chiến tranh, mà là tham vọng… tham vọng được nhóm lên giữa tro tàn của thế giới.