TẦNG HẦM – PHÒNG CHỈ HUY TÁC CHIẾN DÃ CHIẾN…
Sau khi hoàn tất trao đổi với Ronan, Edward Kane quay người, ánh mắt liếc nhanh qua toàn bộ phòng tác chiến như kẻ chủ trì một buổi diễn.
Mọi ánh đèn, mọi âm thanh, mọi nhịp thở tất cả như nằm trong lòng bàn tay hắn.
Tầm mắt hắn dừng lại ở một người.
Tần Hạc, Hoàng chủ của hội Tam Hoàng, người từng nắm trong tay quyền lực khó ai sánh bằng.
Giờ hắn lại đứng đó, trầm ngâm như một kẻ bị bỏ quên giữa cơn đại hồng thủy.
Ánh mắt hắn vẫn còn khóa chặt vào hình ảnh đang chiếu lơ lửng phía trên màn hình. Một cơ sở từng là niềm tự hào của Bắc Kinh, giờ chỉ còn là đống đổ nát cháy âm ỉ.
Những gì còn sót lại là xác lính biến dạng, cốt thép lộ ra như xương vỡ.
Hắn đã thấy cảnh chinh phạt giữa các bang hội nhiều lần, nhưng chưa từng chứng kiến một cuộc tàn sát nào lạnh lùng, hiệu quả và sạch sẽ đến mức này.
Lo sợ, đắng đo, hưng phấn, lại lo sợ.
Tần Hạc thậm chí không phân biệt được rốt cuộc mình đang nghĩ gì.
Edward tiến lại.
Gương mặt hắn vẫn như mọi khi thân thiện, ấm áp, dễ gần, như một người bạn cũ vừa ghé thăm.
Giọng hắn nhẹ nhàng, có phần dí dỏm.
“Tôi thấy Hoàng chủ Tần nhìn đăm chiêu quá. Có phải đang tính chuyện mở rộng chi nhánh không? Nếu tiện đường bọn tôi cũng có thể hỗ trợ một phen.”
Tần Hạc giật mình một chút. Hắn không ngờ Edward lại đích thân hỏi han.
Nhưng ngay lập tức, gương mặt hắn chuyển sang thái độ kính cẩn, có phần quá mức.
“Không dám… chỉ là tôi đang thật sự thán phục công nghệ chiến đấu của quý tập đoàn.”
“Chỉ với ba người mà có thể dẹp yên một cơ sở nghiên cứu cấp quốc gia, lại còn trọn vẹn rút lui đúng là... chiến lực siêu việt.”
Giọng hắn run nhẹ, nhưng không phải vì khiếp nhược.
Mà vì hắn hiểu kẻ đứng trước mặt không phải người bình thường.
Edward Kane “con buôn” “đàm phán gia tỉ lệ thành công 100%” và một biệt danh mới “Kẻ cuồng tín của tập đoàn.”
Đừng nhìn nụ cười tươi của hắn mà lầm.
Tần Hạc đã từng tận mắt thấy một lần đàm phán khác của Edward.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau cuộc đàm phán đó chỉ trong 24 giờ sau, toàn bộ trụ sở của đối phương biến thành hố lửa, kẻ ký hợp đồng không thấy xác, không còn di sản.
Thế nên hắn chỉ có thể tiếp tục.
“Lần này tôi thật sự mở mang tầm mắt. Nếu có thể... tôi mong Nova tiếp tục chỉ điểm thêm cho hội Tam Hoàng. Chúng tôi luôn sẵn sàng phục vụ và cống hiến.”
Edward bật cười, nụ cười giòn tan như một vở hài kịch vừa đến đoạn cao trào.
“Không cần khiêm tốn thế, Hoàng chủ. Hội Tam Hoàng là đối tác quan trọng mà.”
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt hơi nheo lại, nhưng không hề mất đi vẻ thân thiện.
“Miễn là… các ngài vẫn là tài sản có giá trị của Nova.”
Dù giọng nói nhẹ như gió, câu nói ấy rơi xuống như một lưỡi dao lạnh toát.
Tần Hạc cố mỉm cười, nhưng vai khẽ căng ra hắn nghe rõ ẩn ý trong đó.
Bên trong Nova thì là đối tác. Bên ngoài Nova thì là vật cản.
Mà vật cản thì chỉ có hai kết cục.
Một là bị đồng hóa. Hai là... bị xóa khỏi thế giới.
Tần Hạc nhớ rõ trong chỉ thị có ghi “Hạn chế đồ sát.”
Nhưng thứ hắn thấy ở Tàng Huyền là gì?
Đó là diệt sát triệt để. Không thương tiếc.
Hắn cười gượng, trong đầu không ngừng tự nhủ.
‘Chuyến này về phải quán triệt lại bọn thủ hạ, không được để trở thành cái kết thứ hai…”
Bên kia, Edward nhẹ nhàng quay người, tay khoanh sau lưng như thể vừa hoàn tất một cuộc trò chuyện tán gẫu.
Gương mặt hắn vẫn tươi như ánh nắng đầu xuân, nhưng ánh mắt lại lộ rõ một tia điên cuồng bị nén chặt.
Trong hắn không phải là nụ cười của một người đàn ông, mà là tín niệm của một kẻ cuồng giáo.
Edward Kane tin vào Nova không phải như một tổ chức, mà như một đấng tạo hóa.
Thứ duy nhất có khả năng chấn chỉnh thế giới, phá vỡ mọi trật tự cũ và kiến thiết một nền văn minh mới.
Nếu ngày mai Nova trở mặt với cả thế giới?
Edward cũng sẽ là kẻ đứng đầu tiên ở chiến tuyến không phải vì lòng trung thành... mà vì hắn tin.
“Cái gọi là thế giới hiện đại này… đã sớm không xứng đáng để tồn tại nếu không có Nova cầm đầu tiến lên.”
Không khí trong phòng giờ đây đã dịu xuống sau cơn chấn động của chiến thắng.
Các nhân viên kỹ thuật và điều phối vẫn đang tất bật xử lý dữ liệu, nhưng tâm điểm chú ý dường như chỉ xoay quanh hai người.
Edward Kane và Tần Hạc.
Một bên Edward vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp của mình, ánh mắt đầy thiện chí.
“Thật sự phải cảm ơn Hoàng chủ Tần. Trong thời gian ngắn như vậy mà đã bố trí được một căn cứ dã chiến quy mô, lại còn đảm bảo độ an toàn, tiện nghi như thế này.”
“Quả là khiến tôi bất ngờ.”
Bên kia Tần Hạc vẫn khiêm tốn cúi đầu, giọng điệu vừa phải.
“Không dám, chỉ là chút lòng thành. Có được sự quan tâm và hợp tác từ tập đoàn Nova đã là vinh hạnh lớn nhất cho Tam Hoàng rồi.”
Hắn nói thế, nhưng bên trong là một tầng lớp cảm xúc hỗn tạp.
Đắng cay, tủi nhục, nhưng cũng có phần thỏa mãn.
Thỏa mãn vì biết rõ, khi Nova lên tiếng cảm ơn, thì lợi ích sẽ đến sau đó.
Quả nhiên, Edward không để hắn thất vọng.
“Tập đoàn đã duyệt tăng cường thêm một số sản phẩm thương mại quân dụng cho hội Tam Hoàng, ưu tiên tuyến phân phối phía Trung Quốc.”
“Giao hàng trước, thanh toán sau đúng theo quan hệ đối tác chiến lược.”
Tần Hạc nghe vậy thì mắt sáng rực, không còn giấu nổi vẻ mừng rỡ.
Trong lòng hắn cuồng hỉ đến mức muốn hú lên như sói.
Vì chỉ cần vài món hàng của Nova thôi, đủ khiến ba cái bang phái hạng B ở phía Bắc phải xách dép chạy rồi.
Hắn cúi đầu cảm tạ, trong lòng dù biết rõ bản thân đang hành xử như một con chó chờ xương, nhưng lại không thể nào cưỡng nổi mùi thịt từ bàn tay của chủ nhân.
Edward vẫn giữ nụ cười, nhưng lần này ánh mắt hắn hơi nheo lại, pha chút ý vị sâu xa.
“Tôi nói thật đấy. Tranh thủ giai đoạn này mà mở rộng tầm ảnh hưởng đi.“
“Lãnh thổ, quyền lực… Không lâu nữa tập đoàn sẽ có chỗ cần đến, dự là vài tháng tới.”
Tần Hạc thoáng trầm ngâm, đôi mắt lướt nhẹ qua tấm bản đồ ảo treo giữa phòng, các khu vực màu xám nhạt hiện rõ.
Hắn hiểu đây không chỉ là lời khuyên… mà là một loại ám chỉ. Một lời nhắn gài lệnh.
Nếu hắn không làm thì Nova cũng sẽ đưa người khác đến làm.’
Vậy thì... tại sao không dùng cơ hội này để đổi thêm nhiều lợi ích khác.
Edward bước tới gần hơn, vỗ nhẹ lên vai Tần Hạc, giọng chân thành như anh trai nói với em út.
“Có yêu cầu gì, nói ra đi. Nhiệm vụ lần này không thể thành công nếu thiếu sự hỗ trợ từ hội Tam Hoàng.”
Sự chủ động ấy làm Tần Hạc vừa vui, vừa ngại.
Hắn lén liếc qua dãy bộ giáp Ghost Type-9 đang được bảo trì ở phía bên kỹ thuật. Ánh sáng mờ ảo phản chiếu khiến lớp giáp tựa như một con thú săn đêm khổng lồ.
Hắn do dự giây lát rồi thấp giọng.
“Nếu… nếu có thể, tôi muốn xin một ít vũ khí từ Nova. Dạng như khung xương trợ lực hoặc thiết bị tác chiến nhẹ... Thứ như bộ giáp đó, dù là bản cũ…”
Edward không bất ngờ. Hắn gật đầu ngay, nụ cười nở rộ như một người vừa nghe được câu nói đúng ý.
“À, tôi hiểu rồi. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ hỏi câu đó.”
Hắn đưa tay, vẫy nhẹ. Một trợ lý lập tức mang tới một hợp đồng số hóa, màn hình bật sáng, giao diện quen thuộc chỉ hiển thị hai dòng chính.
Hợp tác cung cấp thiết bị công nghệ quân sự - cấp C.
Khung xương trợ lực đời cũ, phiên bản Alpha/Beta.
“Đừng mong là sẽ có Ghost Type-9 trong đó. Thứ này chỉ có thể sản xuất nội bộ, chi phí chế tạo một bộ bằng ba lần nâng cấp hệ thống của cả một chi khu.”
Edward cười nhẹ, giọng chậm rãi nhưng cực kỳ rõ ràng.
“Nhưng những bộ khung này tuy là dòng bị đào thải ở Nova, nhưng đem ra thị trường thì vẫn vượt xa mấy cái ‘xương gà’ mà quân đội bên này đang nghiên cứu thử nghiệm.”
Tần Hạc bật cười hề hề, không giấu nổi sự háo hức.
“Không vấn đề gì cả thưa ngài.”
“Ngài cũng biết mà, tôi không kén chọn.”
Nhìn dáng vẻ của Tần Hạc, Edward không nói thêm, chỉ mỉm cười, mắt lấp lánh sự hài lòng.
Hắn không cần ép buộc ai trung thành.
Chỉ cần cho họ nếm một chút quyền lực... tự họ sẽ đeo xích.
…
Tại một khu vực riêng.
Căn phòng nhỏ tách biệt hoàn toàn với khu tác chiến bên ngoài. Ánh sáng xanh dịu từ các màn hình giám sát phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng của Edward Kane, khiến đôi mắt hắn càng thêm sâu thẳm và khó đoán.
Mọi người đã rời đi, chỉ còn lại một mình hắn ngồi trên ghế da cao cấp, đối diện là bản đồ số hóa đang hiển thị hình ảnh trực quan của cơ sở Tàng Huyền vừa bị xóa sổ.
Những điểm nhiệt, những dấu vết máu loang, khung xương méo mó tất cả được dựng lại bằng mô hình lập thể chân thực đến rợn người.
Hắn nhẹ nhàng nâng ly rượu vang đỏ lên. Một chuyển động chậm rãi, nhẹ nhàng. Chất lỏng sóng sánh trong ly, đỏ như máu, đậm như lòng người.
Tất cả đã đúng như hắn dự liệu.
Tần Hạc một trong ba “Hoàng” còn lại của hội Tam Hoàng là một kẻ nguy hiểm hơn vẻ bề ngoài.
Không phải vì sức mạnh, mà vì đầu óc. Một con chó giữ nhà trung thành có thể giết người xâm phạm, nhưng một con sói mang lớp lông chó mới là hiểm họa.
Thế nên, buổi mời gọi hôm nay không phải để ban thưởng, càng không phải tỏ lòng cảm kích.
Mục đích thật sự, là giết ch.ết trong hắn mọi ý niệm phản kháng, chôn vùi tận gốc suy nghĩ rằng bản thân có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của Nova.
Trước mắt hắn, Tần Hạc đã thấy… thấy cách một đội quân tinh nhuệ của quân đội chính quy bị xóa sổ trong bất lực bởi các “Vị Thần”.
Thấy cách một tổ đội ba người mặc giáp biến cả một trung tâm nghiên cứu thành đống đổ nát. Thấy cách mà quyền lực hiện tại đã không còn nằm ở súng đạn hay cấp hàm, mà là ở ai nắm giữ công nghệ và ai điều khiển nó.
Chính nỗi sợ ấy mới là sợi xích hữu hiệu nhất.
Còn phần thưởng thì sao? Cũng đã đưa ra, vài bộ khung xương cơ giới cũ kỹ, nhưng vẫn vượt xa đống đồ chơi mà quân đội Trung Quốc đang loay hoay phát triển.
Một chút "thức ăn ngon" để nuôi tham vọng, một viên đường bọc ngoài viên thuốc đắng.
Tần Hạc hiểu. Và hắn cũng hiểu rằng kẻ kia hiểu. Nhưng cả hai đều diễn trọn vai.
Edward nở một nụ cười mơ hồ, đặt ly rượu xuống bàn kính, ánh mắt vẫn không rời khỏi bản đồ chiến thuật đang hiển thị vùng Đông Nam Trung Quốc.
Hắn không biết phía trên đang chuẩn bị gì. Chỉ biết rằng tập đoàn đã ra lệnh mở rộng việc phân phối vũ khí cho các thế lực ngầm tại Trung Quốc.
Không rõ kế hoạch tổng thể, nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh.
Và một người như hắn, đâu cần biết hết mọi thứ.
Nhưng điều đó không ngăn được trí não hắn phỏng đoán.
Trung Quốc là một thị trường vũ khí khổng lồ, nơi lòng tham và thế lực giao nhau dày đặc như mạng nhện.
Khi những thế lực tay ngang cũng được vũ trang bằng vũ khí công nghệ cao… thì hỗn loạn là điều không thể tránh khỏi.
Vũ khí sinh ra chiến tranh, chiến tranh sinh ra tiền tài phú quý. Đây là điều mà một cường quốc vẫn hay làm.
Edward khẽ lẩm bẩm, như thì thầm với chính mình, giọng hắn đan xen giữa ngưỡng mộ và sùng tín.
“Thật tuyệt… Những bộ não ở Nova… đúng là đã nhìn thấy mười bước trong khi cả thế giới còn đang dò đường bước đầu tiên.”
Ly rượu lại được nâng lên. Một ngụm chậm rãi, như thể hắn đang uống vì sự tôn kính.
“Vì tương Lai-Vì Nova Sanctum”