Trong một khoang nhà xưởng rộng lớn và cao vút như lòng của một con tàu khổng lồ, không gian nơi đây vang vọng âm thanh kim loại va chạm, tiếng cơ khí nặng nề chuyển động xen lẫn những mệnh lệnh ngắn gọn từ hệ thống điều hành vang lên qua loa treo rải rác trên cao.

[Đội 3 chuyển cụm khung Delta về trạm bảo trì số 7. Thời gian còn lại: 18 phút.]

Ánh đèn trắng xanh từ hàng dãy đèn công nghiệp rọi xuống mặt sàn bê tông dày, nơi lấm tấm vết dầu máy, dấu giày nặng nề và mảng bụi công nghiệp chưa kịp dọn.

Không gian tuy hiện đại, được bố trí bài bản theo từng khu vực kỹ thuật, nhưng mang một cảm giác sống động, hỗn độn có tổ chức, đúng chất của nơi dành cho kỹ thuật viên và máy móc hạng nặng.

Dọc các khoang xưởng là những bộ khung xương cơ giới xây dựng – cao tới vài mét – đang được bảo trì, tinh chỉnh.

Những kỹ sư mặc đồng phục vàng-trắng, có dải phản quang chạy dọc tay áo, đang tụ lại bên các trạm kỹ thuật.

Người lắp lại hệ thống thủy lực ở khớp vai, người dò lỗi bảng mạch điều khiển nội bộ, kẻ thì căng mình dưới bụng khung máy kiểm tr.a trục mô-men chính.

Tiếng bàn bạc xen lẫn những câu chửi thề quen thuộc, nhanh gọn và chuyên nghiệp, như thể từng người trong họ là một bánh răng vận hành nhịp nhàng trong một guồng máy lớn hơn cả bản thân.

Một nhóm ba kỹ sư đang đứng bên hông một khung cơ giới nặng trịch, chiếc giáp vai bên trái đang được tháo rời ra để thay mô-đun truyền lực. Một người cúi sát vào ổ khớp, nhíu mày.

“Cái khớp này bị lệch gần một độ rồi đấy.” Hắn gằn giọng, đưa ngón tay chỉ thẳng vào vết xước nhỏ gần mấu nối.

“Không chỉnh lại là gãy trục trong ba lượt vận hành nữa.”

Người bên cạnh khoanh tay, thở dài, gằn giọng đầy bực tức.

“Tôi đã bảo từ vòng kiểm tr.a trước là bộ giảm chấn cũ không ổn. Nhưng họ cứ kéo dài thời gian thay.”

Người đội trưởng của nhóm nhìn tình hình này chép miệng, rồi gật đầu dứt khoát, ánh mắt bình tĩnh nhưng có phần quyết đoán.

“Không sao. Gửi yêu cầu cấp mới đi, tôi ký xác nhận liền. Nhớ dùng loại 3 trục cao tải, đừng gắn mấy cái hàng cũ nữa.”

Dọc hành lang trung tâm là các công nhân vận hành và hậu cần, mang theo bảng dữ liệu, pin năng lượng, dây cáp và vật tư đi qua đi lại liên tục.

Thỉnh thoảng, họ dừng lại bên một nhóm kỹ thuật viên, trao đổi nhanh bằng những cụm từ rút gọn không hoa mỹ, nhưng đầy hiệu quả.

“Tín hiệu từ cánh tay phụ bị nhiễu, chắc là do lỗi cáp quấn.” Một người nói nhanh, vừa quệt mồ hôi trên trán vừa cúi sát bảng mạch.

“Để tôi kiểm tr.a log tín hiệu.” Người còn lại vừa đáp vừa rút một bảng điều khiển cầm tay.

“Nếu lỗi ở cổng D6 thì đổi qua D7, nhưng nhớ chỉnh lại bảng mạch tương thích. Đừng để lần này nổ cầu chì nữa.”

Hắn nhấn mạnh vế cuối, nhướn mày nhìn đối phương như nhắc lại một sai phạm trước kia.

“Rõ.” Người kỹ thuật viên trẻ gật đầu lia lịa, tay đã luồn vào bên trong bộ thiết bị trợ lực.

“Tôi đang gỡ vỏ bảo vệ. Ba phút nữa test lại.”

Giọng hắn đầy tập trung, pha chút hồi hộp.

Một công nhân vận chuyển bước tới, tay cầm bảng kiểm kê, gọi lớn, giọng lẫn cả sự sốt ruột.

“Động cơ chính của Unit 4 lắp xong chưa? Tôi còn phải đưa nó ra sân thử lực!”

Một tiếng thở dài vang lên từ phía dưới gầm máy.

“Chưa đâu, đang chỉnh cảm biến nhiệt. Cái hệ thống làm mát này lại giở chứng nữa rồi.”

Giọng nói vọng ra xen lẫn sự mệt mỏi.

“Lại là cái loại Gen-2 cũ à?” Người công nhân cau mày, nheo mắt nhìn vào bảng dữ liệu như thể không tin nổi.

“Ừ, nó đó.” Giọng người kia bật ra cộc lốc, pha chút chán nản.

“Mấy thằng thiết kế bên đó chắc chưa bao giờ đứng giữa hiện trường mà gắn mấy thứ này vào.”

Một tràng cười ngắn, khô khốc vang lên từ đám công nhân gần đó. Không hẳn là vui vẻ, mà như một sự đồng cảm cay đắng.

Ở trên cao, các cánh tay cơ khí tự động xoay tròn, nâng hạ các bộ phận nặng nề.

Cần cẩu tự động hạ dần, móc lấy mô-đun nặng, lướt qua đầu người như cánh chim kim loại.

Tiếng cơ giới vang vọng khi một cánh tay tự động thả cụm module xuống. Một nhân viên giám sát từ ban chỉ huy gọi qua bộ đàm, giọng khô khan nhưng căng thẳng.

“Trạm số 5, báo cáo tiến độ bảo trì Delta-02.”

Một giọng khàn vang lên, mang theo tiếng ồn phía sau.

“Đang lắp lại cánh tay phụ, còn khoảng mười phút nữa là xong.”

Người nói như vừa rít qua kẽ răng, tập trung căng thẳng vào từng thao tác.

“Nhanh tay lên. Đơn vị này phải ra công trường trước 18h.”

Giọng người giám sát lạnh lùng, không có chỗ cho trì hoãn.

Ở buồng điều khiển phía góc xưởng, nơi một khung cơ giới chuẩn bị được đưa vào vận hành, nhân viên vận hành vừa gài dây an toàn vừa nói vào tai nghe nội bộ.

Giọng Hắn trầm và bình tĩnh, nhưng ẩn sau đó là sự hứng khởi của một người thợ dày dạn chuẩn bị cho giờ phút kiểm tr.a cuối.

“Đây là Delta-06. Cabin ổn, hệ thống phản hồi chuẩn. Đang khởi động chu trình kiểm tr.a cuối.”

Giọng hồi đáp vang lên ngay sau đó, sắc bén như một mệnh lệnh được lập trình.

“Delta-06 xác nhận. Khi nào xong, chuyển thẳng về khu tải trọng A. Kỹ sư đang chờ ở đó.”

Ở một góc nhà xưởng, một chiếc khung cơ giới loại vận tải đã hoàn tất công đoạn kiểm tra. Một nhân viên kỹ thuật trẻ bước lên bậc đỡ, mở cửa buồng điều khiển.

Hắn ngồi vào ghế, kiểm tr.a các thông số hiển thị trên màn hình trong khi ánh sáng vàng nhạt từ trong cabin hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị của hắn.

Cỗ máy rùng mình một nhịp như sinh vật khổng lồ vừa tỉnh giấc, chuẩn bị rời khỏi nhà xưởng, tiến về công trường nơi những khối bê tông và cốt thép chờ đợi.



Phòng thay đồ - 14 phút trước giờ ra công trường.

Một gian phòng dài, trần thấp, được lắp đèn huỳnh quang trắng nhợt.

Không gian nơi đây mang thứ mùi đặc trưng.

Mồ hôi, dầu máy, vải công nghiệp và mùi nhựa cháy cũ còn vương lại trong vài bộ giáp bảo hộ móc trên tường.

Hàng dãy tủ sắt xám dựng dọc hai bên, giữa là những băng ghế dài bằng kim loại.

Đàn ông và phụ nữ, đủ lứa tuổi và màu da, đang thay đồ, buộc dây giày, chỉnh lại thiết bị đeo cá nhân. Tiếng nói cười lẫn vài câu lẩm bẩm ngái ngủ vang lên khắp phòng.

Một gã trung niên người Châu Á, thân hình hơi đẫy, mái tóc muối tiêu cắt ngắn, đang ngồi trên ghế với chiếc điện thoại được thiết kế đặc biệt trong tay.

Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt nhăn nheo vì sương gió và rồi, chỉ một giây sau, toàn bộ gương mặt ấy bừng sáng.

Gã bật dậy khỏi ghế như thể vừa nhận được tin trúng số.

“Con gái tôi đậu rồi!” Hắn hét lên, giọng khàn đặc nhưng tràn đầy tự hào.

“Đậu rồi! Đậu vào học viện Nova rồi!”

Cả phòng khựng lại trong một nhịp. Rồi như sóng lan, tiếng ồ lên vỡ ra từ khắp các góc.

Những người gần đó quay lại nhìn hắn, người thì há hốc mồm, người thì cười phá lên, người khác đập vai hắn bôm bốp.

“Thật !? Đậu vào học viện của tập đoàn?”

“Tôi tưởng học viện vẫn chưa xét duyệt đơn mà?!”

Gã vừa hét lên đứng dậy giơ cao điện thoại, màn hình hiển thị một dòng thông báo với logo xoáy tròn đặc trưng của Nova Sanctum.

Kèm theo đó là biểu tượng chiếc bánh răng của chuyên ngành .

“Xin chúc mừng. Học viên: Trần Ánh Dương. Chuyên ngành: Ứng dụng cơ giới vi mô và hệ thống tự thích ứng.”

Một kỹ sư trẻ người Kenya ngồi gần đó huýt sáo, mắt tròn xoe.

“Damn, đó là ngành mới nhất của họ đấy! Cái ngành nghiên cứu bộ xương trợ lực và AI định hướng! Nghe bảo tỷ lệ chọi năm nay gần một trên vài ngàn.”

“Con bé nó học dữ lắm.”

Tín gật đầu, ánh mắt ánh lên niềm kiêu hãnh, không phải thứ kiêu hãnh ồn ào, mà là của người cha làm lụng cả đời, cuối cùng thấy được thành quả vượt khỏi mong đợi.

“Nó mê máy móc từ hồi nhỏ xíu, tôi mua búp bê nhưng nó có bao giờ để ý đâu.”

“Nhưng mỗi lần tôi về là nó cứ quấn lấy hỏi về mấy thiết bị điện thôi. Giờ thì…”

Tiếng vỗ tay vang lên từ phía cuối phòng. Một anh công nhân người Thái, mặt còn vệt than dầu, giơ hai tay lên trời.

“Hồi tưởng ít thôi, hôm nay làm một chầu đê! Có con vô Nova là chuẩn bị có nhà trong dự án mới rồi còn đâu!”

Cả phòng lại cười rộ lên.

Học viện Nova Sanctum không chỉ là một nơi đào tạo thông thường.

Với việc tầm ảnh hưởng của tập đoàn Nova đang ngày càng tăng trên thế giới, việc được tham gia vào không khác gì một chân đạp vào cánh của thành công.

Dù chỉ vừa được thành lập trong khoảng thời gian gần đây, nhưng học viện này đã nhanh chóng trở thành cái tên thay thế mọi trường đại học công nghệ hàng đầu.

Tại đây, người ta không chỉ học lý thuyết. Các học viên được trực tiếp làm việc cùng chuyên gia cấp cao tại các trung tâm, cơ sở nghiên cứu của tập đoàn.

Kho cơ sở dữ liệu tại Nova Sanctum, theo báo cáo từ nhiều tổ chức độc lập hiện là nơi tập trung kiến thức khoa học ứng dụng lớn nhất hành tinh.

Và trong khi thế giới vẫn còn đang loay hoay tìm tòi cánh cửa tri thức mới, thì học viện này đã sở hữu những lý thuyết mà khó ở đâu có được.

Một kỹ sư người Đức to cao đứng gần Tín, ánh mắt lấp lánh sau cặp kính dày.

“Này, tôi nghe nói học viên tốt nghiệp loại ưu còn được phép chọn một người thân đi theo vào khu cư trú chính thức trong thành phố ngầm.”

“Chậc, trong cái thế giới đầu biến động này nó không khác gì được bảo hiểm đến tận răng.”

“Chưa chắc.” Tín cười trừ, xoa tay vào chiếc quần bảo hộ bạc màu.

“Nó còn mấy năm học nữa. Nhưng mà... nếu được, tôi chỉ mong nó sống yên ổn.”

“Không phải lo lắng về tình hình thế giới lúc này.”

“Khủng bố, chiến tranh, nhà cửa, tiền nong, haizzzz.”

Một tên nhìn trẻ hơn ngồi gần đó, gãi đầu rồi thở dài não nề.

“Chả bằng cho cái tên ăn bám nhà tôi, suốt ngày chỉ biết game.”

“Không biết mấy kỳ tới Nova tuyển vệ sĩ, tôi dúi nó vô cho thử coi có gượng được ngày nào không.”

[Xin Thông Báo]

[Ca sáng, đội số 7 đến đội số 16 tập trung tại bãi trung chuyển phía Đông. Xe chuyên dụng khởi hành sau 5 phút.]

Căn phòng đang náo nhiệt bỗng chững lại trong chốc lát, rồi tất cả cùng chuyển động như một đàn máy đã được lập trình.

Người người đứng dậy, kéo khóa giáp bảo hộ, thắt đai an toàn, đeo găng và đội mũ. Những chiếc thẻ từ nhấp nháy ánh sáng xanh khi lướt qua cổng kiểm soát ở cửa ra vào.

Tín đeo bộ thiết bị nhẹ lên người, gật đầu chào những người đồng nghiệp xung quanh rồi bước ra hành lang.

Cùng hắn là những gã khổng lồ đã khoác lên mình lớp vỏ thép, không phải áo giáp chiến tranh, mà là giáp công trình.

Xương cơ giới hỗ trợ, động cơ trợ lực ở khớp vai và lưng, giày gia cường hấp thụ lực tất cả đều là sản phẩm phụ trợ từ chính Nova.

Dưới bầu trời xám tro của buổi sớm, chiếc xe vận chuyển chuyên dụng chờ sẵn. Nó không giống xe buýt, cũng không giống xe tải.

Cỗ máy ấy dài đến hai mươi mét, được phủ một lớp giáp công nghiệp màu than chì, bánh xe đa hướng có thể tự thích nghi với địa hình công trường.

Khi đoàn công nhân bước lên, cánh cửa trượt mở kèm theo âm thanh cơ khí trầm đục.

Chỉ vài phút sau, xe bắt đầu lăn bánh, và trước mắt họ, cảnh tượng mở ra như từ một thế giới khác.





Công trường dự án “ARK: Thành phố ngầm” – khu vực hố trung tâm.

Một vùng đất khổng lồ, nơi mặt đất như bị xé toạc ra thành một miệng hố khổng lồ sâu hàng kilomet.

Những tầng lớp địa chất hiện ra như vết cắt của trái đất bị phơi bày, tường hố được gia cố bằng kết cấu sắt thép, bê tông. Nếu nhìn kỹ ta có thể thấy được có những đốm đen như kiến đang di chuyển trên đấy.

Đó chính là những con công nhân cùng máy móc thi công.

Từ trên cao nhìn xuống, cả công trình như một thành phố đang tự lật mình từ lòng đất.

Ánh đèn công suất cực đại từ hàng trăm tháp chiếu sáng cắm rải rác khắp chu vi công trường tỏa ra thứ ánh sáng trắng lạnh, để soi sáng những khu vực phía dưới hố.

Khói bụi được kiểm soát bằng các hệ thống hút lọc bán tự động gắn trực tiếp trên các giàn máy. Tiếng động cơ gầm rú vang vọng không ngừng, âm thanh của sắt thép va đập, của khoan cắt, của những con “quái vật cơ khí” đang đào sâu vào lòng đất.

Ở dưới đáy miệng hố, hàng chục cỗ máy đào cỡ lớn, cao ngang một tòa nhà ba tầng, liên tục khoan sâu vào các tầng đất đá.

Một số máy khác, được tích hợp cánh tay robot to lớn như cần cẩu máy xúc, đang đặt các khối bê tông và dàn khung vào đúng vị trí theo bản thiết kế.

Vật liệu xây dựng không còn được vận chuyển từ nơi khác, chính đất đá được đào ra sẽ lập tức được chuyển đến khu tái chế, nơi những khu nhà máy công nghiệp liên tục vận hành biến chúng thành vật liệu mới chỉ trong vài giờ đồng hồ.

Công nhân, kỹ sư, máy móc tất cả vận hành như một bộ não khổng lồ được điều khiển bởi nhịp đập thống nhất.

Khắp nơi, ta thấy các công nhân mang theo các bộ giáp xây dựng bán tự động, với các cánh tay cơ khí phụ trợ gắn sau lưng, cho phép nâng vật nặng gấp ba lần trọng lượng cơ thể.

Các dàn nâng di động bò chậm rãi dọc thành hố, mang theo thùng container chứa thiết bị, người, hoặc nguyên liệu.

Trên cao, một mạng lưới drone vận chuyển hoạt động không ngừng, bay theo các lộ trình được định sẵn như đàn chim sắt, mỗi chiếc gắn một thùng thiết bị nhỏ treo dưới bụng, nhấp nháy ánh đèn tín hiệu.

Một thứ công trình điên rồ nhất mà nhân loại từng xây dựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện