…
…
5 giờ 47 phút sáng – Bắc Kinh.
Trời chưa kịp sáng hẳn. Lớp sương mỏng phủ lên thành phố một sắc xám mờ đục, lạnh và nặng trĩu như hơi thở cuối đông chưa kịp dứt.
Từ những con hẻm ngoằn ngoèo đến các đại lộ thênh thang, ánh đèn đường vàng vọt lụi dần, nhường chỗ cho thứ ánh sáng nhạt nhòa đang gắng len qua tầng mây dày đặc.
Thành phố bắt đầu cựa mình thức dậy.
Tiếng cửa cuốn sắt kêu rít kéo dài vang lên từ dãy phố bên kia, đánh thức cả một cụm dân cư đã quen với nhịp sống sớm.
Tiếng lách cách của chiếc chổi tre gõ vào vỉa hè ẩm sương. Tiếng động cơ xe tải khàn đặc, phát ra từng nhịp gằn gắt khi các đơn vị giao hàng khởi động ca đầu ngày.
“Lạnh thật, chưa gì đã vào tháng tám” Người phụ nữ bán bánh bao bên góc phố vừa nhóm bếp củi, vừa kéo tấm khăn quấn cổ lên cao hơn.
Hơi nước từ nồi hấp phả ra, tạo thành một lớp sương mỏng ngay trước mặt.
“Ừ, sáng nay ông nhà tôi còn ho sù sụ. Mà thôi, thời tiết Bắc Kinh xưa giờ vẫn vậy, có gì lạ đâu!” Bà chủ tiệm rau kế bên vừa sắp xếp lại rổ cải thảo, vừa cười xòa.
Họ trò chuyện vài câu quen thuộc, giọng đều đều như những buổi sáng đã lặp lại hàng ngàn lần trước đó. Một ông cụ đạp xe ngang, chậm rãi chào.
“Nay trời chuyển lạnh mà mở hàng sớm vậy!”
“Chuyện…”
Mọi thứ vẫn quen thuộc, ấm cúng, tưởng chừng như không gì có thể khuấy động được.
Nhưng chỉ vài phút sau, bầu không khí ấy sẽ bị xé toạc.
Không ai trong số họ có thể ngờ rằng bình minh hôm nay là khởi đầu cho một ngày Bắc Kinh sẽ không bao giờ quên.
5:51…
ẦM!
Một luồng sáng trắng rực rỡ bất ngờ xé ngang bầu trời phía Đông, chỉ kéo dài chưa đến một giây, nhưng đủ để mọi ánh mắt đều giật mình quay lại.
Ngay sau đó là một tiếng nổ đinh tai, rung chuyển cả mặt đất.
Khói đen bốc cao phía xa, hướng của quận Hải Điến, nơi đặt nhiều viện nghiên cứu lớn của Trung Quốc.
Người dân hốt hoảng, nhiều người giật mình hét lên.
Một người đàn ông chở hàng phanh gấp khiến xe đổ nghiêng, anh ta loạng choạng ngã xuống mặt đường, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Một bà lão tay run run, nắm lấy vai người đứng cạnh hỏi.
“Chuyện…gì vậy?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đám khói đang lớn dần ở cuối chân trời.
Nhiều người vội rút điện thoại ra quay phim, livestream, gọi điện cho người thân hỏi xem họ có sao không.
6 giờ 21 phút sáng.
Ba mươi phút sau, Bắc Kinh không còn là thành phố yên bình thường ngày nữa.
Tiếng còi hú xé gió vang rền từng hồi. Từng đoàn xe cứu hỏa, xe cảnh sát, xe cứu thương nối đuôi nhau lao vun vút qua các tuyến đường hướng về quận Hải Điến.
Những chiếc drone của cảnh sát bay là là trên không, quét camera giám sát từ trên cao. Hệ thống giao thông lập tức được chuyển sang chế độ khẩn cấp, các tuyến đường chính bị phong tỏa bằng hàng rào thép và xe tuần tra.
Đèn báo khẩn đỏ nhấp nháy không ngớt.
Tại hiện trường, khói đen đặc cuộn lên từ đống đổ nát của một tòa nhà nghiên cứu vốn từng là cơ sở bảo mật cao thuộc khu công nghệ Bắc Kinh.
Không ai biết chuyện quái gì đã xảy ra. Chỉ biết rằng, tiếng nổ ban đầu vang lên như một cơn địa chấn nhỏ, khiến cửa kính hàng trăm mét xung quanh nổ tung, báo động rú lên điên loạn.
“Đội 3! Tiếp cận từ phía tây! Có ngọn lửa đang lan tới khu chứa hóa chất!”.
Tiếng một chỉ huy cứu hỏa gào qua bộ đàm, mặt đầm đìa mồ hôi dù đang giữa tiết trời lạnh buổi sớm.
“Mang vòi rồng số 2 lại đây! Lực nước quá yếu, phải tăng áp suất!” Một lính cứu hỏa hét lớn, cố giữ tay lái vòi phun giữa làn khói mù mịt.
Lực lượng cứu hỏa mặc đồ chống cháy dày cộp, di chuyển thành từng nhóm giữa biển lửa và sắt thép vặn xoắn.
Tiếng kim loại nứt gãy, tiếng lửa nổ lép bép, tiếng la hét vang lên hỗn loạn.
Mảnh kính, mảnh bê tông, mảnh thép vỡ bắn tung tóe khắp nơi. Một bức tường sụp xuống trong tiếng ầm ầm, khiến nhóm lính cứu hỏa bên trong phải lùi lại, kéo theo một nạn nhân vừa được phát hiện.
“Có người còn sống ở tầng hầm! Cần cáng ngay! Gọi đội y tế tới!”
Ở vòng ngoài, hàng trăm người dân đã kéo đến, đứng chen chúc sau rào chắn. Tiếng bàn tán, gào thét, quay phim livestream bằng điện thoại vang lên rộn ràng.
“Trời phật ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy!”
“Người ta nói là nổ trong viện nghiên cứu gì đó!?”
“Anh em ơi, đang live nha, ai nhận ra người thân thì báo!” Một thanh niên đội mũ lưỡi trai gào vào camera điện thoại, mắt lia nhanh quanh hiện trường.
Cảnh sát phải lập thêm ba lớp phong tỏa, dùng loa cầm tay để giải tán đám đông.
“Yêu cầu mọi người giữ trật tự, không quay phim, không vượt rào! Khu vực này đang nguy hiểm, đề nghị di tản!”
Nhưng bất chấp lời cảnh báo, một số người vẫn cố lao lên hàng rào, hét lớn tên người thân.
“Anh tôi làm trong viện nghiên cứu đó! Làm ơn cho tôi vô tìm ảnh!”
“Làm ơn! Con gái tôi mới đi trực đêm! Con gái tôi là thực tập sinh bộ XXX-XXX”
“...”
Lực lượng y tế làm việc đến cạn kiệt hơi sức. Các bác sĩ, y tá mặc đồ trắng bê máu, tay run run nhưng vẫn không ngừng chuyển động.
Cáng cứu thương nối đuôi nhau được đẩy ra từ đống đổ nát. Có người còn sống, có người bất động phủ khăn trắng.
Một bác sĩ trẻ ôm đứa trẻ bị thương vào lòng, vừa chạy vừa hô.
“Cấp cứu khẩn! Bỏng cấp độ ba, mạch yếu!”
Một phụ nữ trung niên, tóc rối bù, quỳ sụp trước xe cứu thương, bám lấy gấu áo cảnh sát.
“Chồng tôi… anh ấy làm ca đêm ở tầng ba… làm ơn cho tôi biết anh ấy có sao không… làm ơn…”
Người cảnh sát siết chặt quai nón, giọng khàn đi.
“Chị bình tĩnh. Chúng tôi đang tìm hết người có thể. Đừng mất hy vọng.”
Ở sâu bên trong, giữa khói lửa, một lính cứu hỏa gào lên khi tìm thấy ai đó còn sống dưới một đống sắt vụn.
“Còn mạch! Nạn nhân còn sống! Khiêng lên! Mau!”
Bầu trời Bắc Kinh lúc này vẫn chưa hoàn toàn sáng.
Nhưng trong cái sáng lờ mờ ấy, chỉ có một màu đỏ lừ của lửa, tiếng còi hú, tiếng người khóc, người la, người hy vọng và người tuyệt vọng hòa lẫn vào nhau.
Bắc Kinh của buổi sáng hôm ấy, đã bị viết lại bằng tro tàn, khói bụi và máu.
…
…
Tầng hầm căn cứ tạm thời - Trự sở dã chiến của đội Alpha.
Cánh cửa hợp kim nặng nề mở ra với âm thanh trầm đục.
Ánh đèn trắng pha chút vàng rọi xuống, phản chiếu lên ba bộ giáp chiến đấu vẫn còn vương vệt máu, bụi thép và hơi khói chưa tan hết.
Ronan, Karit và Specter sải bước vào trong như ba chiến thần trở về từ địa ngục, khí thế áp đảo cả căn phòng.
Một khoảnh khắc yên lặng bao trùm.
Rồi Ronan khẽ tháo chiếc mũ nặng nề khỏi đầu, hơi thở dài, sâu, kèm theo mồ hôi nhỏ giọt bên thái dương.
Giọng hắn vang lên, bình thản nhưng mang theo uy nghi.
“Tác chiến thành công.”
Không khí trong phòng như nổ tung.
Tiếng hoan hô vang dội, đội viên của đội Alpha nhào tới, ai nấy đều kích động, ánh mắt đầy kính phục.
Ai cũng đã chứng kiến sự tàn khốc của nhiệm vụ ấy qua màn hình.
Nhưng thử hỏi, trên thế giới này có tổ chức nào đủ táo bạo để đột nhập vào một trụ sở nghiên cứu được bảo vệ nghiêm ngặt, chỉ với ba người? Không những thành công, họ còn mang về toàn bộ dữ liệu lẫn chiến lợi phẩm, và rút lui an toàn.
Trước kia điều này cũng chỉ có thể xảy ra ở phim ảnh mà thôi.
Các đội viên nhanh chóng vây lấy Karit và Specter.
Họ tràn đầy tò mò, phấn khích, thậm chí có chút ghen tỵ.
“Cảm giác mặc vào bộ giáp thế nào?”
“Có thật là phản ứng còn nhanh hơn cả suy nghĩ không?”
“Có cảm giác... bất khả chiến bại không?!”
Specter chỉ hờ hững gật đầu, giọng đều đều.
“Nhanh. Mượt. Nhưng rất nặng đầu. Nếu tâm không vững thì dễ loạn ý thức.”
Karit thì khác, ánh mắt hắn ánh lên vẻ điên dại không che giấu, giọng cười khùng khục.
“Cảm giác như tôi trở thành... vị thần trên chiến trường.”
“Bùm đấm một cái là người nát bét. Bọn chúng chẳng khác gì côn trùng. thích thì bóp nát, không thì dẫm qua.”
Vài đội viên rùng mình vì câu miêu tả đó, nhưng nó là rùng mình khi liên tưởng đến bản thân được sử dụng bộ giáp.
Trong khi đó, Ronan không để ý đến sự náo động, lặng lẽ tiến về bàn điều khiển nơi Edward Kane đang đứng.
Hắn đặt thiết bị lưu trữ và tập tài liệu lên mặt bàn.
“Dữ liệu. Mọi hạng mục theo kế hoạch.” Ronan ngắn gọn.
Edward không nhận ngay, chỉ cười, vẫy tay nhẹ.
“Không cần báo cáo. Ở đây chúng tôi thấy hết rồi. Làm tốt lắm.”
Ngay lập tức, đội hỗ trợ kỹ thuật tiến lại.
Các khớp nối trên giáp bắt đầu được tháo mở, từng phần áo giáp nặng nề được gỡ bỏ. Cơ thể lộ ra dần dưới lớp kim loại đen dày đặc.
Ngay khoảnh khắc khung liên kết thần kinh của bộ giáp cuối cùng được tháo ra, ba người gần như cùng lúc loạng choạng rồi quỵ xuống.
Specter nôn thốc lên sàn.
Karit ôm đầu, rên rỉ như bị động kinh nhẹ.
Ronan thì gập người, một tay chống lên tường, nôn khan dữ dội.
Không ai trong phòng kịp phản ứng, quá đột ngột.
Một kỹ thuật viên vội vàng tiến lên tiêm cho họ một liều thuốc, mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh chuyên nghiệp.
“Không sao đâu, đây là phản ứng bình thường. Triệu chứng này gọi là quá tải thần kinh.”
“Sau khi cường ép thần kinh xử lý tín hiệu ở tốc độ gấp 4 đến 5 lần bình thường, cơ thể sẽ phản ứng như thể bị say xe cấp độ nặng.”
“Chưa kể hệ thống liên kết ý thức cục bộ... cũng gây áp lực lên não bộ.”
Một đội viên khẽ hỏi nhỏ.
“Có cách khắc phục không?”
Kỹ thuật viên nhún vai.
“Với nhân viên thế hệ 1, đây là giới hạn có thể luyện tập và dùng thuốc để cải thiện. Nhưng thế hệ 2 thì khác họ đã thích nghi hoàn toàn.”
Lời nói ấy khiến Ronan dù đang khó chịu cũng phải ngẩng đầu, ánh mắt tối sầm lại.
“Nhân viên thế hệ 1…”
Từ “thế hệ 1” vang lên trong đầu hắn như một lời phán xét. Một định danh cũ kỹ, lỗi thời. Một kẻ tiên phong, nhưng sắp bị thay thế.
Ronan im lặng.
Dù dạ dày đang quặn lên từng hồi, nhưng vẫn không thể ngăn cản ý nghĩ lạnh như thép lướt qua tâm trí hắn.
‘Phải nhanh chóng xong nhiệm vụ này… rồi trở lại trụ sở chính. Ta phải tận mắt xem cái gọi là ‘thế hệ 2’ là gì…’