Tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng, tiếng còi cảnh báo rít lên điên dại. Toàn bộ cơ sở nghiên cứu của Trung Quốc đã chính thức bước vào chế độ phong tỏa khẩn cấp.
Tường chuyển sang sắc đỏ nhấp nháy. Các cánh cửa an ninh cấp A lần lượt đóng sầm lại, cách ly từng phân khu. Một hệ thống tự động cổ điển, nhưng vô dụng trước AI của Nova.
[Chi nhánh D-3 đã bị kiểm soát.]
Giọng nói lạnh lùng của AI vang lên trong tần số nội bộ, truyền thẳng vào ý thức của Ronan.
Hắn không cần ra lệnh bằng lời, chỉ khẽ động ý nghĩ, toàn bộ hệ thống an ninh khu vực phía tây lập tức bị chiếm quyền điều khiển.
Các cửa bảo mật khóa ngược, hệ thống theo dõi bị chỉnh sửa, tín hiệu báo động bị chặn hoặc chuyển hướng.
‘Tiếp tục di chuyển.’
Ronan ra lệnh.
Bộ ba Ronan, Karit, Specter không còn tàng hình nữa.
Với việc lớp ngụy trang của Karit đã tổn hại từ vụ nổ trước, giờ đây họ chọn cách tiến công trực diện. Từng bước nặng nề của họ vang vọng giữa hành lang thép, như tiếng trống tử thần báo hiệu kết thúc.
[Cảnh báo: Phân đội tăng cường đang đến.]
[Trang bị tân tiến. Có ít nhất một đơn vị mang khung xương cơ giới hạng nặng.]
[Vũ khí: súng gatling đạn xuyên giáp.]
AI lại tiếp tục báo cáo.
Ronan cau mày. Dù hắn tin tưởng vào sức mạnh của bộ giáp, nhưng một khẩu gatling với đạn xuyên giáp là chuyện khác. Không thể đánh liều.
‘Specter, ưu tiên khử mục tiêu mang khung cơ giới. Karit, yểm trợ.’
’Rõ.’ Specter khẽ đáp. Thanh âm lạnh như băng.
Hắn kích hoạt chế độ tàng hình, sau đó mở thêm chế độ khói che phủ, biến cả dãy hành lang phía trước chìm trong sương mù dày đặc.
…
Trước mặt đội đặc nhiệm Trung Quốc. Một lớp khói trắng mờ bao trùm lối đi. Đội trưởng phân đội nhanh chóng ra hiệu.
“Cảnh giác! Lui lại, dựng khiên!”
Các binh sĩ thuần thục giương các tấm khiên chắn thép, xếp thành hàng. Bên trong đội hình, gã binh sĩ mang khung xương trợ lực nặng trịch nâng khẩu gatling lên tư thế sẵn sàng.
Đội trưởng vội dùng bộ đàm.
“Trung tâm, khởi động quạt thông gió. Dọn sạch khói, chúng tôi không thể tác chiến thế này!”
Lệnh được thực hiện ngay tức khắc.
Nhưng khi dòng không khí bắt đầu xua tan sương mù thì…
Lạch cạch… lạch cạch…
Hàng loạt thiết bị tròn nhỏ như bóng golf lăn tới dưới chân bọn họ.
“Cái gì…?”
BOOM! BOOM! BOOM!
Những tiếng nổ nhỏ vang lên gần như đồng loạt. Ánh lửa bùng lên, nhưng không gây sát thương đáng kể. Một vài người mất thăng bằng, tấm khiên bị hất nhẹ.
Vị đội trưởng vừa định hét lệnh…
“Đề cao cảnh giá…”
RẮC!
Một tiếng vỡ giòn như xương gãy vang lên ngay sau lưng hắn.
Hắn quay phắt lại nhưng không còn gì để ra lệnh nữa.
Một cánh tay sắt thép nhuộm máu đang nghiền nát hộp sọ của binh sĩ mặc khung xương cơ giới. Mãnh vỡ, máu, não, xương vỡ nát văng ra khắp nền.
Như một hành động vô thức, các đội viên bắt đầu nhắm bắn vào vị trí đó. Tiếng súng nổ vang liên hồi.
Đạn bình thường? Vô ích.
Từng viên đạn nảy lên khỏi lớp giáp như bắn vào tấm thép tôi luyện. Specter vẫn đứng yên đó không nhúc nhích.
Nhưng trong mắt những người đang điên cuồng xả súng, thì hắn lại là hiện thân của cái ch.ết im lặng, lạnh lùng, không thể cản phá.
Ngay khi cả đội còn đang hoảng loạn xả súng, Karit lao ra khỏi màn khói như một hung thần.
Không có súng. Chỉ có hai lưỡi dao gắn trên cánh tay cùng nắm đấm sắt.
Một tên lính bị Karit túm lấy, quăng vào bức tường như quẳng bao cát hiển nhiên là nát bét. Một tên khác bị đâm xuyên từ cổ ra gáy, máu phun tung tóe.
Rồi Karit tóm lấy một tên lính còn sống, dùng hắn như vũ khí. Hắn vung người lính như cây gậy, đập tan sọ những kẻ khác, máu thịt văng tung tóe như mưa đỏ.
Đến lúc tay nạn nhân đã nát nhừ, Karit mới ném phần còn lại sang một bên như vứt mảnh giẻ.
Hai bọn họ lại tiếp tục đơn phương đồ sát đến khi chỉ còn mỗi mình vị đội trưởng đứng sau cùng.
Hắn run rẩy, xả đạn như điên vào hai hình bóng trước mặt, miệng thét không rõ lời bằng tiếng Trung.
“QUÁI VẬT!”
Nhưng đạn đã hết. Tay run bắn. Mắt hắn trừng lên khi Karit tiến lại gần, nắm lấy cổ hắn như nâng một con búp bê.
Nhưng không như nạn nhân trước vùng vẫy vô lực.
Vị đội trưởng này rút một quả lựu đạn từ sau lưng, bóp chốt.
Và BOOM!!!
Khói bụi lan ra khắp hành lang.
Tiếng đá vỡ vụn rơi lạch cạch, sau đó là một khoản im lặng cắt ngang.
Rồi từ trong làn tro bụi, một bóng đen bước ra.
Karit. Vẫn nguyên vẹn. Không một vết trầy.
Hắn phủi chút bụi còn bám trên vai giáp, nhìn xuống thi thể không còn nguyên vẹn dưới chân, chẳng nói gì.
Chỉ còn tiếng bước chân lạnh lẽo vọng lại giữa hành lang của những kẻ mang hình người nhưng không còn là con người.
…
PHÒNG CHỈ HUY- CƠ SỞ NGHIÊN CỨU TÀNG HUYỀN
Trong căn phòng chỉ huy rộng lớn, ánh sáng trắng lạnh lẽo rọi lên khuôn mặt căng thẳng của các sĩ quan đang chăm chú nhìn vào màn hình trung tâm.
Trên đó, hàng loạt biểu tượng xanh đại diện cho từng binh sĩ phân đội lần lượt chuyển sang màu đỏ.
Báo tử.
Không báo động. Không tín hiệu cầu cứu. Không có một dòng dữ liệu chiến đấu nào được ghi nhận.
Chỉ có sự im lặng và những cái ch.ết tức tưởi như bị xóa khỏi thế giới mà không để lại dấu vết.
“Chuyện quái gì... đang xảy ra ở đó?”
Một sĩ quan lẩm bẩm, mắt vẫn dán chặt vào các dòng thông tin đang mờ dần.
Toàn bộ video ghi lại chỉ dừng lại ở đoạn khi phân đội vừa bước đến khu vực có khói trắng, sau đó là một loạt tín hiệu nhiễu loạn.
Màn hình giật tung, âm thanh méo mó, tín hiệu rối loạn đến mức hệ thống nhận diện không thể phân tích được.
Trong vài phút ngắn ngủi, toàn bộ phân đội hơn hai chục người được trang bị đến tận răng... đã biến mất.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Không ai lên tiếng.
Không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Rồi hình ảnh từ camera an ninh bất ngờ được khôi phục.
Cả phòng nín thở.
Nhưng thứ họ nhìn thấy không phải sự sống, mà là tàn dư của cái ch.ết.
Mảnh thịt vung vãi khắp nơi.
Máu tràn nền như vừa có một vụ thảm sát của ác quỷ.
Có những phần thi thể bị xé đôi như giấy vụn, mũ bảo hộ bị bóp nát như vỏ trứng. Một số phần còn cháy khét, số khác thì... chỉ còn lại đôi chân.
Một sĩ quan trẻ che miệng nôn khan, mặt tái nhợt. Một người khác chỉ đứng lặng, vẻ mặt ch.ết lặng, không thể tin đây là kết quả từ một trận đánh “có tổ chức”.
Viên sĩ quan chỉ huy chính, khuôn mặt xám xịt, chậm rãi nhíu mày, ánh mắt trầm lại như rơi vào ký ức xa xôi nào đó.
Rồi một đội viên trẻ tuổi, sau vài giây im lặng, chậm rãi lên tiếng.
“Thưa ngài.”
“Ngài có nhớ đến cuộc họp báo gần nhất của tập đoàn Nova không?”
“Tập đoàn Nova... từng nhắc đến một tổ chức khủng bố công nghệ cao.”
“Họ nói rằng bọn đó sở hữu thiết bị gây nhiễu, có sức chiến đấu vượt chuẩn quân đội, và mục tiêu là những cơ sở nghiên cứu tối mật…”
Mọi ánh mắt trong phòng lập tức chuyển sang nhìn hắn. Không ai phản bác. Nhưng không ai xác nhận.
Cảm giác như... mọi người đều đã nghĩ đến điều đó, nhưng chẳng ai dám nói ra thành lời trước.
Sự im lặng lại bao trùm, lần này còn nặng nề hơn.
Rồi, đột ngột, một sĩ quan cấp cao hơn, nét mặt lạnh như đá, lên tiếng.
“Cử thêm hai phân đội đến. Mang theo các thiết bị đặc biệt. Không được để chúng tiến xa hơn.”
“Thưa ngài...” Một đội viên định nói gì đó, ánh mắt mang theo sự phản đối lặng lẽ.
Nhưng khi chạm vào ánh mắt của vị sĩ quan, hắn chỉ đành nuốt ngược lời nói, rồi cúi đầu.
“Rõ.”
Không cần hỏi, hắn cũng hiểu. Đây không còn là nhiệm vụ truy bắt.
Đây là một mệnh lệnh hi sinh, lấy biển người đổi lấy thời gian.
…
Bên trong phân khu nghiên cứu-23 phút sau cuộc đồ sát.
Các màn hình ảo phát sáng liên tục khi AI của tập đoàn Nova nhanh chóng chiếm quyền kiểm soát các ổ dữ liệu còn sót lại.
Dưới ánh đèn nhạt nhòa và nền nhà còn lấm tấm máu chưa khô, Ronan đứng thẳng người, ánh mắt trầm tĩnh lướt qua các dữ liệu đang được tải về.
Cạnh hắn, Karit và Specter giữ vị trí cảnh giới. Trong góc các nhà nghiên cứu ngồi co ro run rẩy vì sợ hãi. Tất nhiên bọn họ được lệnh hạn chế giết các nhà khoa học.
Vì biết đâu sau này những kẻ này sẽ làm việc dưới trướng cả tập đoàn.
[Dữ liệu năng lượng sao lưu đã hoàn tất.] AI thông báo lạnh lùng.
[Dữ liệu từ Khu Dự Án Mặt Trời Mới cũng đã sao lưu.]
[Mức kháng mã bảo mật: vô hiệu hóa hoàn toàn. Tất cả thành công.]
Ronan khẽ gật đầu. Mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch.
Specter vừa định quay đi thu gom thêm một vài món đồ thử nghiệm thì tiếng cảnh báo vang lên trong tai nghe nội bộ.
Một đường dữ liệu phụ từ bộ giáp của Karit bật sáng đỏ.
[CẢNH BÁO: NĂNG LƯỢNG CÒN LẠI 35%]
[ĐỀ NGHỊ GIẢM HOẠT ĐỘNG CƯỜNG ĐỘ CAO]
Karit nhìn lên bảng dữ liệu chiếu trong mắt kính nội bộ, ánh mắt khẽ động.
‘Mẹ kiếp... mới chưa đầy một tiếng.’ Hắn lẩm bẩm.
Pin năng lượng thế hệ mới được quảng bá là "đủ dùng cho chiến đấu cấp độ cao trong ít nhất 3 giờ" vậy mà chưa đầy 60 phút, đã mất tới 70% năng lượng.
Cường hóa thần kinh, khung xương trợ lực, chế độ tàng hình, dao plasma... tất cả là những cơn khát điện đúng nghĩa.
Ronan lập tức hiểu được tình hình. Hắn bật kênh nội bộ, giọng trầm và dứt khoát.
‘Ngưng thu gom. Kết thúc tại đây.’
’Ưu tiên rút lui.’
Specter quét xung quang, rồi vung dao phá vỡ mảng tường nơi có mạch năng lượng phụ.
’Tôi sẽ cho nổ vài điểm, gây rối loạn hệ thống đảm bảo việc truy đuổi bị chậm lại.’
Ronan gật đầu.
Karit liền tiến về một khu lò gia tốc gần đó, cắm thiết bị chèn mã độc của AI vào hệ thống kiểm soát nhiệt độ.
Trong vài giây, các van xả nhiệt bị khóa, áp suất bắt đầu tăng lên.
Specter ném vài thiết bị phá hủy cơ điện vào các trạm máy chủ chưa kịp thu dọn, để đảm bảo không ai có thể tái lập dữ liệu.
Tiếng đếm ngược vang lên nhỏ trong tần số nội bộ.
[TỰ HỦY CỤC BỘ: 90s…]
Ba người dứt khoát rút lui.
Không hề chần chừ. Không một lời nói dư thừa.