Hành lang tối dài như nuốt trọn bước chân. Sáu binh sĩ đặc nhiệm tiến về phía khu vực lưu trữ dữ liệu, nơi hệ thống an ninh vừa gửi tín hiệu bất thường.

“Tôi đã tới vị trị, yêu cầu quyền truy cập.” Đội trưởng nói vào chiếc mic gắn ở tai.

Hắn khẽ chạm vào cổ tay, giao diện màn hình, gửi yêu cầu truy cập cửa an ninh.

“Xác minh sinh trắc hoàn tất…”

Một tiếng “tích” vang lên khô khốc.

Bất ngờ cánh ánh cửa kim loại lặng lẽ mở ra…không báo hiệu, không có tiếng cơ học rít lên như mọi khi.

Đội trưởng khựng lại một thoáng, ánh mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.

“Phập.”

Âm thanh sắc lạnh vang lên như gió rạch qua da thịt. Vị đội trưởng chưa kịp phản ứng, cổ hắn ta bật ngửa ra sau, một đường cắt mảnh như sợi tóc xé ngang khí quản.

Cơ thể đổ xuống không tiếng động.

Hai binh sĩ đi sát bên giật mình quay đầu, nhưng đã quá muộn. Cổ họ bị xẻ ngang cùng lúc, như thể thứ gì đó vô hình đang múa lưỡi dao giữa khoảng trống.

Máu không kịp phun ra đã bị đông cứng bởi sự tĩnh lặng ch.ết người. Cả ba người gục xuống trong cùng một nhịp.

“Có kẻ...” Một binh sĩ tay siết cò súng, hoảng loạn đinh hét lên nhưng lời chưa kịp thốt ra cũng bị xử lý.

Cơ thể hắn vẫn căng cứng khiến khẩu súng xả một loạt đạn vào khoảng không trước mặt.

Từng viên đạn rít lên, xuyên qua lớp không khí méo mó, nơi một hình thể mờ ảo đang dần lộ diện.

Bộ giáp bọc thép tối màu ánh lên những đường vân tím ma quái như dòng năng lượng sống đang trườn dưới bề mặt kim loại.

Karit vừa tắt chế độ tàng hình.

Không chần chừ, Karit lao tới những tên còn lại như một bóng ma chớp nhoáng. Cánh tay được cường hóa nhanh chóng siết chặt cổ tay tên vừa có ý định nổ súng.

Hắn bẻ gãy nó với âm thanh rắc gọn ghẽ như bẻ một cành củi khô.

Người lính gào lên trong đau đớn, nhưng chỉ trong một khắc tiếng hét bị chặn lại bởi lưỡi dao bật ra từ cổ tay Karit, đâm xuyên qua lớp giáp, xuyên ngực.

Tên lính cuối cùng hoảng loạn, mắt trợn trừng như thể muốn nuốt trọn toàn bộ không gian phía trước. Hắn xoay người, tay run rẩy vươn tới bộ đàm trên vai.

Chỉ cần báo được tín hiệu, chỉ cần một câu…

Soạt!

Một bàn tay bọc giáp đen sì như vuốt sắt xuyên qua màn đêm, chụp lấy cổ hắn. Không phải kéo, không phải giật, mà là ‘túm lấy’ một cách dễ dàng, nhẹ bẫng như vồ một con búp bê rơm.

Hắn bị nhấc bổng khỏi mặt đất.

Đôi chân giãy đạp trong không khí, lơ lửng.

Mắt hắn trợn trừng đến nỗi gần như rách toạc, con ngươi co lại trong cơn hoảng loạn tột cùng khi nhìn thấy thứ trước mặt.

Một bộ giáp tối màu với những đường vân tím như mạch máu ác quỷ đang đập nhịp rì rầm bên dưới lớp kim loại lạnh lẽo.

Chiếc mặt nạ không có mắt, chỉ là một tấm chắn trơn lì phản chiếu khuôn mặt hắn trong cơn hấp hối.

Miệng tên lính há ra để gào, nhưng chỉ phát ra những tiếng khẹc khẹc vô vọng.

Hai tay hắn vùng vẫy, cào cấu điên cuồng vào cánh tay bọc giáp đang bóp cổ mình. Móng tay gãy rời.

Hắn vung nắm đấm đập tới tấp vào phần đầu bộ giáp, nhưng bộ giáp không mảy may lay chuyển. Như thể hắn đang đánh vào một khối đá lạnh lẽo và vô cảm.

Mạch máu trên cổ và trán hắn phồng lên, gương mặt chuyển từ đỏ sang tím tái, rồi sạm lại.

Nước mắt và nước bọt trào ra vì phản xạ nghẹt thở. Cơ thể run rẩy trong những nhịp co giật cuối cùng.

“Rắc...”

Một âm thanh khô khốc vang lên, nặng như kim loại gãy vụn, hòa lẫn với tiếng bụp nặng nề của máu thịt bị nghiền nát.

Cổ hắn bị bóp nát như bóp một nắm đất sét, da thịt trồi lên giữa những kẽ giáp tay.

Karit buông tay.

Cái xác vô hồn rơi xuống nền nhà, đầu lỏng lẻo, vẹo sang một bên trong tư thế không thể nào tự nhiên hơn.

Không một lời.

Chỉ còn tiếng ồn của hệ thống thông khí chạy đều đều, lạnh lẽo như cái ch.ết.

Một nhịp thở trôi qua.

‘Clear.’

Giọng Karit vang lên qua kênh nội bộ, khô khốc, méo mó sau lớp mặt nạ biến âm, vô cảm như cái ch.ết mà hắn vừa gieo xuống.

Bên trong phòng điều khiển, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên lớp mặt nạ của Ronan.

Thanh tiến trình tải dữ liệu nhảy đến 100%.

[Ttiến trình tải hoàn tất.]

[Phát hiện còn các phân đoạn khác của dự án được lưu rải rác ở các vị trí khác trong cơ sở] Giọng AI lạnh lùng vang lên.

Ngay sau đó là tín hiệu cảnh báo nhấp nháy.

“Đội trưởng! Một đội quân lớn đang tiếp cận từ hành lang phía bắc. Vũ trang đầy đủ.’’

Không cần suy nghĩ nhiều, Ronan phát ra mệnh lệnh.

‘Giết ra. Đến vị trí tiếp theo.’

Specter không nói gì. Chỉ gật đầu.

Cánh cửa mở tung ra. Cả ba lao vào hành lang và đụng độ.

Cánh cửa kim loại bật mở bằng một cú nổ áp lực.



Ba tiểu đội đặc nhiệm Trung Quốc lao vào hành lang trong đội hình tam giác siết chặt. Đèn chiếu chiến thuật lia nhanh qua mọi ngóc ngách, tia hồng ngoại và cảm biến nhiệt hoạt động hết công suất.

Những khẩu QBZ-191 gắn module nhận dạng mục tiêu rung nhẹ trong tay họ, sẵn sàng nhả đạn.

Đây không phải những lính gác thông thường.

Họ là đội phản ứng nhanh số 5, lực lượng tinh nhuệ nhất của Bắc Kinh, từng càn quét ổ kháng chiến công nghệ cao ở Mãn Châu, từng đối đầu dị thể ở Tây Tạng.

“Giữ đội hình! Khu vực nguy cơ cấp độ 4!”

Giọng đội trưởng vang lên trong bộ đàm, lạnh và chắc như thép.

“Di chuyển chậm. Thiết bị nhiệt chưa phát hiện gì.”

“Không có gì trên radar.”

Binh sĩ đi đầu khựng lại, mắt mở to.

“Khoan… có gì đó lạ. Góc tường bên trái… hình ảnh hơi méo…”

Vút.

Lưỡi dao lóe lên như tia chớp. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ kịp thấy chiếc mũ bảo hộ bị cắt làm đôi, rồi máu cùng mảnh sọ người phụt thẳng lên trần.

Thi thể gục xuống với ánh mắt chưa kịp hết kinh ngạc.

“Cái gì vậy?!!”

“Một bên đã ngã! Một bên đã ngã!!”

“Không thấy mục tiêu! Không thấy mục tiêu!!”

“Nã đạn về phía trước.”

Giọng hét vang lên trong hỗn loạn. Cả hành lang chìm trong tiếng đạn dội, từng loạt súng nổ vang chát chúa, ánh sáng đỏ lập lòe nhấp nháy.

Nhưng những gì họ đối đầu… không phải con người.

Karit và Specter như hai cơn ác mộng sống, lướt trong lớp không khí méo mó như sóng nhiệt.

Thiết bị phát hiện không theo kịp, tầm nhìn như bị bóp méo bởi thứ gì đó không thuộc về thế giới này.

“Bên trái! Có gì đó di chuyển—!”

Xoẹt!

Một tiếng rít mảnh như lưỡi dao cắt giấy. Cổ họng binh sĩ vừa hét bị rạch ngang, máu phun ra trong tiếng sặc nghẹn. hắn ta ngã quỵ, tay cố giữ lấy vết cắt nhưng máu trào qua kẽ ngón tay như dòng suối đỏ.

“Rút lui! Rút…”

Phập!

Một lưỡi kiếm bật ra từ cổ tay Specter đâm xuyên qua lưng tên đội phó, xuyên ngực. Tiếng xương gãy vang lên sắc lạnh, trước khi cơ thể nạn nhân bị hất sang bên như một bao cát.

Bóng hình Karit vụt qua bộ giáp chuyển sang dạng vật lý chỉ trong một giây, đủ để lưỡi dao cong của hắn cắt phăng nửa đầu một binh sĩ khác. Đèn hành lang phản chiếu màu tím kỳ quái trên giáp hắn, giống như xác ch.ết phủ vầng hào quang ma quỷ.

Trong vòng chưa đầy 20 giây đã có hơn chục cái xác vô hồn nằm vắt ngang sàn bê tông.

Một binh sĩ chĩa súng phóng lựu.

“Khai hỏa!”

ẦMMMM!!!

Vụ nổ bùng lên ngay nơi Karit đang đứng. Áp lực xé toạc hành lang, khói bụi và lửa trùm lên lớp giáp. Các binh sĩ dạt ra, khẩu đội chuẩn bị nạp thêm đạn.

Từ trong làn khói, Karit bước ra.

Không bị thương, không loạng choạng. Nhưng lớp tàng hình đã hoàn toàn biến mất, để lộ bộ giáp đen ánh tím cháy xém, ánh mắt điện tử phát ra luồng sáng đỏ rực.

Hắn nhìn thẳng vào người lính vừa khai hỏa. Một ánh chớp.

Cánh tay mang lưỡi dao xoay một vòng, và đầu của người lính kia rơi xuống.

Specter thì như một cơn ác mộng. Hắn xuất hiện sau lưng từng nhóm lính, giết nhanh, gọn, không một tiếng súng.

Một cú đâm và máu phụt lên như suối.

Một cú xoay người hai lính gục xuống cùng lúc. Những người sống sót bắt đầu hoảng loạn, tháo chạy, nhưng chỉ khiến chúng dễ bị săn hơn.

Chưa đầy ba phút.

Ba mươi người. Không còn ai đứng.

Một hành lang ngập máu. Vỏ đạn lăn lóc. Mùi khét của da thịt cháy.

Karit chỉnh lại cánh tay, gập lưỡi dao trở vào khớp. Specter quỳ xuống nhặt khẩu súng trường đối phương, ném đi với vẻ khinh thường.

‘Di chuyển tiếp.’ Ronan nói, giọng lạnh như thép.





Tầng hầm chỉ huy.

Ánh sáng dịu mờ lan khắp phòng điều khiển dưới lòng đất.

Những màn hình lớn treo sát tường hiện rõ hình ảnh từ nhiều góc nhìn khác nhau hồng ngoại, tầm nhìn đêm, và trực tiếp qua hệ thống cảm biến tích hợp trên bộ giáp của đội trưởng Ronan.

Mỗi cú chém, mỗi cái ch.ết đều được truyền về với độ phân giải hoàn hảo đến mức rợn người.

Edward Kane đứng trước trung tâm chỉ huy, tay chắp sau lưng, mắt dõi vào màn hình chính.

Trong mắt hắn, ánh lửa từ vụ nổ khi nãy phản chiếu như một khung cảnh lễ tế nhuộm máu. Hắn không chớp mắt, không có lấy một thoáng động lòng.

Xung quanh hắn, các thành viên còn lại của Đội Alpha những chiến binh tinh nhuệ hàng đầu, cũng đang theo dõi trong im lặng.

Không khí yên tĩnh kỳ lạ, không phải vì sợ hãi mà là sự tôn kính pha lẫn hưng phấn.

“Lưỡi dao đó… xuyên giáp chỉ bằng một nhịp xoay…”

“Mẹ kiếp, hắn trúng nguyên quả súng phóng lựu mà vẫn điềm nhiên như không có gì…”

“Chế độ tàng hình, cường hóa, cơ động… thứ này không phải là vũ khí, mà là một vị thần chiến tranh được tạo ra từ công nghệ.”

Những lời cảm thán thì thầm vang lên giữa căn phòng. Không ai nhắc đến số lượng người đã ch.ết, không ai quan tâm đến tiếng la hét hay máu đổ trên màn hình.

Bởi thứ họ đang nhìn thấy không phải là thảm sát, mà là một màn trình diễn vĩ đại của sức mạnh thuần túy.

Một trong những thành viên, còn khá trẻ, quay sang hỏi với vẻ nghi hoặc.

“Nhưng nếu bộ giáp đã mạnh thế này… thì cần gì phải để Chủ tịch Trương Hoa Thịnh trực tiếp tiến vào cơ sở làm gì? Không phải như vậy càng dễ làm lộ thân phận của ông ta sao?”

Edward Kane nghe xong thì mỉm cười. Không phải kiểu cười vui vẻ, mà là một nụ cười đầy ẩn ý, như thể đang đọc ra hàng trăm khả năng chỉ trong một cái chớp mắt.

“Câu hỏi hay.” Hắn nói, chậm rãi.

“Đúng là về mặt chiến thuật, việc có hay không có ông ta cũng chẳng ảnh hưởng gì. Với đội hình này, chúng ta có thể nghiền nát cả một đơn vị biệt kích mà không tốn quá nhiều thời gian.”

Hắn bước về phía màn hình, ánh mắt lướt qua hình ảnh một lính đặc nhiệm đang bị Specter hạ sát trong góc như một con mồi vô dụng.

“Nhưng.” Edward tiếp tục, giọng trầm xuống.

“Chiến dịch lần này không chỉ là một nhiệm vụ đơn giản. Đây là một phép thử… từ các nhân vật ở cấp cao hơn chúng ta rất nhiều.”

Cả phòng im lặng.

“Bọn họ muốn biết Trương Hoa Thịnh trung thành đến đâu. Hay nói đúng hơn… có còn là chính ông ta nữa không.”

“Ai biết được thông tin ông ta cung cấp có bị chỉnh sửa? Hoặc tệ hơn, ông ta đã bị phát hiện, bị khống chế, và giờ đang làm con cờ cho phía bên kia?”

Edward nhún vai như thể chuyện ấy chẳng liên quan gì đến mình.

“Cho nên, để ông ta tiến vào không phải là để hỗ trợ gì… mà là để lộ rõ vị trí đứng của ông ta. Có thể hy sinh. Cũng có thể sống sót và chứng minh mình vô giá.”

Một thành viên khác lặng lẽ gật đầu. Không ai nói gì thêm.

Bọn họ hiểu đó là cuộc chơi của những vị thần. Những kẻ như họ, dù tinh nhuệ đến mấy, cũng chỉ là những quân cờ tàn nhẫn và ngoan ngoãn.

Edward Kane nhìn màn hình lần nữa.

“Đừng nghĩ nhiều.” Hắn khẽ nói.

“Các ngươi là chiến binh, không phải chính trị gia. Chuyện của các đại nhân vật, để họ tự chơi với nhau.”

Và rồi, tiếng bước chân lại vang lên trong hành lang. Lưỡi dao tiếp tục hạ xuống. Bóng ma tiếp tục tiến về phía mục tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện