Chiếc phi cơ phản lực chuyên chở của tập đoàn Nova nhẹ nhàng hạ xuống bãi đáp phía của dinh thự Lancaster.

Một tòa dinh thự được ví như viên ngọc cổ kính giữa vùng nông thôn nước Anh.

Ánh chiều tà quét qua những vòm cây cổ thụ rì rào trong gió, hắt ánh nắng vàng sậm lên hàng hiên đá granite xám và các phù điêu khắc tinh xảo.

Những lá cờ Lancaster phấp phới giữa không trung như đang chào đón một nhân vật đặc biệt trở về.

Chiếc cầu thang máy hạ xuống êm ái. Từ trong khoang phi cơ, Victoria Lancaster xuất hiện.

Dáng người cao thanh thoát trong bộ váy trench coat màu khói bạc, tóc vàng ánh tro búi gọn phía sau, cài một chiếc kẹp kim loại mang phù hiệu gia tộc.

Bước chân nàng thong thả nhưng vững vàng, mỗi bước đều toát lên khí chất chuẩn mực của một tiểu thư quý tộc Anh quốc được nuôi dạy trong khuôn phép và lễ nghi.

Phía dưới, Charles Lancaster, trong bộ suit đuôi tôm đen viền bạc, cùng hàng người hầu xếp thành hai hàng đều tăm tắp, đã đứng đợi sẵn.

Gió nhẹ cuốn phấp phới vạt áo choàng dài phía sau ông, làm nổi bật gương mặt cương nghị và ánh mắt như lưỡi kiếm từng lật đổ không ít đối thủ trên chính trường.

Victoria bước đến, dừng lại trước cha mình.

Cô nhẹ nhàng cúi người, bàn tay phải đặt lên ngực trái, chào theo nghi thức truyền thống của dòng tộc Lancaster. Một nghi thức xưa cũ, chỉ dùng trong những lần gặp mặt sau xa cách giữa gia chủ và người thừa kế.

“Thưa cha, con đã về.”

Charles không đáp lời ngay. Ông nhìn con gái, ánh mắt như vừa cân nhắc, vừa xúc động.

Dưới lớp vỏ nghiêm nghị của người đứng đầu một gia tộc lâu đời bật nhất Anh quốc, vẫn là một người cha.

Rồi ông khẽ cúi đầu, bàn tay phải cũng đặt lên ngực trái, đáp lễ.

“Mừng con trở về, Victoria.”

Chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng không khí giữa hai cha con đã bỗng ấm lên hẳn. Giọng Charles trầm xuống, mang theo chút nhẹ nhõm hiếm thấy.

“Ta có vô số điều muốn hỏi con... Nhưng trước hết sức khỏe con thế nào rồi?”

Victoria mỉm cười, ánh mắt dịu đi.

“Tốt hơn rất nhiều thưa cha, phía bên tập đoàn Nova họ đã làm rất tốt.”

Charles gật đầu, nhưng ánh mắt ông vẫn dừng lại ở nàng thêm vài nhịp, như để chắc chắn rằng những gì ông thấy không phải ảo ảnh.

“Tốt.” Ông khẽ nói, rồi chuyển giọng, tựa như một người cha đang cố giấu sự mong ngóng suốt bao ngày qua.

“Ta đã cho nhà bếp chuẩn bị tiệc tối. Tất cả đều là những món con yêu thích.”

Victoria không từ chối. Cô hiểu rõ tính cha mình, một người không dễ bộc lộ tình cảm, nhưng lại luôn thể hiện nó qua hành động tỉ mỉ nhất.

“Vâng. Con rất mong được dùng bữa cùng cha.”

Ánh mắt Charles lúc này mới chuyển sang đội ngũ đi theo phía sau Victoria, những người lặng lẽ mang theo hành lý, tài liệu, và một vài thùng kim loại được đóng dấu Nova.

Ông có phần tò mò hỏi.

“Họ là...?”

Victoria quay đầu, vẫy nhẹ tay giới thiệu.

“Họ là nhân viên hỗ trợ từ tập đoàn Nova, cùng với một nhóm đầu bếp đi theo từ Việt Nam.”

Thấy vẻ mặt cha mình thoáng chút kinh ngạc, cô nàng nói tiếp với nụ cười thanh nhã.

“Con muốn họ chuẩn bị thêm một vài món đặc trưng của Việt Nam trong bữa tối. Mong cha cũng thử một lần.”

“Con đã có dịp nếm thử trong chuyến đi này. Chắc chắn cha sẽ không thất vọng.”

Charles nhướn mày, thoáng ngạc nhiên. Victoria từ nhỏ đã ăn uống rất chọn lọc, gu ẩm thực tinh tế không dễ lay chuyển.

Việc nàng đích thân dẫn theo đầu bếp nước ngoài đã là điều chưa từng có.

“Được thôi.” Ông khẽ gật đầu.

“Ta sẽ xem thử nó ngon đến đâu, khi có thể khiến con gái ta phải đổi khẩu vị.”

Victoria mỉm cười, quay sang bên quản gia.

“Ngài Edgar, xin sắp xếp nơi ở cho đội ngũ của Nova, và dẫn các đầu bếp tới phòng bếp chính. Họ cần một khu nấu riêng.”

Phía sau, Edgar người quản gia già tóc bạc, khoác trên người áo đuôi tôm đen tuyền thêu huy hiệu gia tộc bằng chỉ vàng, cúi đầu nhận lệnh.

“Tuân lệnh, thưa tiểu thư.”

Ánh mắt Charles lướt nhẹ qua đội ngũ Nova một lượt nữa rồi chuyển sang Victoria.





Buổi tối.

Trong đại sảnh lát đá cẩm thạch trắng của dinh thự Lancaster, ánh đèn chùm pha lê hắt ánh sáng vàng dịu lên những bức tranh sơn dầu cổ treo dọc hành lang.

Bàn tiệc dài phủ khăn nhung xanh sẫm, hai đầu chỉ có hai người ngồi đối diện nhau, Charles và Victoria Lancaster.

Đêm nay, ngoài những món ăn truyền thống như thịt cừu nướng thảo mộc, gan ngỗng sốt rượu đỏ và súp khoai tây truffle vốn được chế biến theo khẩu vị yêu thích của tiểu thư Victoria, còn có một hàng món ăn Việt Nam lạ lẫm được sắp đặt gọn gàng.

Lần lượt là chả giò vàng ruộm, gỏi cuốn với nước chấm đậm đà, và đặc biệt là món phở đặc biệt được trình bày rất gọn gàng, thanh tao phù hợp với phong cách quý tộc, nhưng vẫn giữ được nét đặc trưng của món ăn.

Victoria không giấu được sự thích thú. Mỗi lần gắp một món, nét mặt cô ánh lên sự hứng khởi rất khác so với phong thái quý tộc thường ngày.

Cô không vồ vập, nhưng ánh mắt luôn sáng lên mỗi khi dùng những món này.

Charles thì khác.

Ông giữ phong thái chuẩn mực của một lãnh chủ quý tộc Anh. Từng miếng nhỏ được cắt gọn, đưa lên miệng một cách chậm rãi, như thể đang “lắng nghe” từng tầng hương vị.

Dẫu vậy, ánh mắt ông thi thoảng liếc sang con gái, thấy sự sống động trong từng cử chỉ, ánh lên một tia vui khó thấy.

“Xem ra con đã tìm được điều gì đó thú vị hơn cả món gan ngỗng.” Charles nói, tay vẫn ung dung cầm ly vang, giọng nhẹ như gió.

Victoria mỉm cười, gật đầu.

“Việt Nam thật sự là một nơi đáng nhớ, thưa cha.”

Cô ngả người ra sau, ánh mắt hơi nheo lại như đang gợi lại một chuỗi ký ức dễ chịu.

“Con người, văn hóa… và cả thức ăn nữa. Có điều gì đó rất chân thật, sống động, và phong phú ở đó.”

“Thật lòng mà nói, con hoàn toàn hiểu vì sao người Việt lại khó mập.”

“Họ đi bộ nhiều, ăn uống lành mạnh, mà lúc nào cũng cười tươi như nắng. Có khi đó là bí quyết chống lão hóa của họ cũng nên.”

Cô bật cười khẽ, rồi nói tiếp.

“Và cha biết không, giờ thì con biết vì sao mấy chuỗi thức ăn nhanh phương Tây lại không mấy phát triển nổi ở đó.”

“Vì chỉ cần bước ra khỏi khách sạn là đã có cả trăm lựa chọn từ phở, bún, đến bánh mì, bánh canh, đủ món lạ lẫm nhưng hấp dẫn đến mức con phải mất gần ba mươi phút mỗi sáng chỉ để quyết định hôm nay nên ăn gì!”

Charles bật cười, đôi mắt ánh lên niềm thích thú khi nhìn cô con gái nói chuyện đầy sinh khí.

Nhưng rồi Charles im lặng trong giây lát, đặt dao nĩa xuống, lao miệng, chậm rãi hỏi.

“Vậy còn tình hình sức khỏe của con? Và... việc hợp tác với tập đoàn Nova lần này?”

Không khí trong đại sảnh khựng lại một nhịp. Victoria đặt nĩa xuống đĩa sứ trắng viền vàng, ánh mắt đột ngột trầm xuống. Cô nhìn những người phục vụ đứng lặng lẽ phía sau, rồi gật nhẹ.

“Mọi người, xin lui ra. Ta cần nói chuyện riêng với cha.”

Các hầu gái và quản gia cúi đầu, rời đi trong im lặng. Khi cánh cửa khép lại, không gian chỉ còn hai cha con, giữa ánh sáng ấm vàng và hơi khói nhè nhẹ từ thức ăn vẫn còn bốc lên.

Victoria ngồi thẳng lưng, khoanh tay lại. Vẻ dịu dàng thường ngày như được xếp gọn, nhường chỗ cho một nữ lãnh đạo vừa trở về sau một chuyến đi đầy biến động.

“Cha... chuyến đi lần này đã thay đổi con. Không chỉ là sức khỏe được chữa trị, mà là cách con nhìn thế giới... và tương lai của nó.”

Charles không ngắt lời, ông chỉ gật đầu nhẹ và đưa tay lấy thêm một ly rượu, chậm rãi rót cho mình. Rồi ông nói.

“Cứ tiếp tục, ta đang nghe.”

Victoria ngừng lại đôi chút, như muốn để cha mình chuẩn bị tinh thần cho những điều sắp nói. Cô biết, sự thay đổi của thế giới không đến từ những vụ nổ lớn, mà đến từ khoảnh khắc ai đó sẵn sàng nghe và hiểu.

Rồi cô bắt đầu kể.

Cô kể về những giấc mộng kéo dài suốt một năm qua, ám ảnh và khắc nghiệt.

Những cơn ác mộng không hồi kết, với hình ảnh một tương lai hoang tàn nơi con người trốn chạy khỏi ánh mặt trời, sống co cụm trong những hầm ngầm sâu dưới lòng đất.

Trên mặt đất là những sinh vật lạ to lớn, hung bạo, thống trị chuỗi thức ăn như thể con người chưa bao giờ là kẻ mạnh.

Cô từng tưởng đó là hoang tưởng… cho đến khi tiếp xúc với tập đoàn Nova.

Họ không công khai nói ra, nhưng từng hành động, từng hạng mục đầu tư, từng ngôn ngữ trong ánh mắt các lãnh đạo cấp cao của Nova đều vẽ nên một sự chuẩn bị quy mô lớn cho ngày tận thế.

Cơ sở ngầm đang được bọn họ thi công xây dựng tại Việt Nam, đặc biệt là dự án ARK của họ. Cái tên của dự án này gần như nói lên mục đích của họ.

Đến khu nghiên cứu về thức tỉnh giả, nơi những con người được cường hóa với khả năng vượt ngưỡng sinh lý tự nhiên.

Công nghệ năng lượng không phụ thuộc vào hạ tầng truyền thống. Cả hệ thống đang chuyển dịch sang một dạng xã hội mới.

Victoria không có bằng chứng trực tiếp. Nhưng những gì cô thấy, cảm nhận và xâu chuỗi, cộng thêm sự hỗ trợ từ những nhân sự “kỳ lạ” của Nova đã khiến cô hiểu rằng một điều gì đó sắp xảy ra, và họ không còn thời gian để giấu diếm.

“Họ hành động như thể... mọi thứ đã muộn.” Cô chầm chậm nói ra suy nghĩ của bản thân.

Không chỉ vậy.

Trong một buổi gặp riêng tại trung tâm nghiên cứu dự án ARK thuộc Nova, cô còn nhìn thấy một bản đồ mô phỏng vùng đất an toàn sau “biến cố toàn cầu” trên đó, Việt Nam là một trong những khu vực lõi được đánh dấu.

Cô không thể không đặt câu hỏi.

‘Tại sao một đất nước nhỏ bé như Việt Nam lại được tập đoàn quyền lực nhất nhắm đến?’

Khi kể đến đây, Charles đã đặt ly rượu xuống.

Ông không còn ăn nữa. Đôi mắt từng trải của ông nhìn thẳng con gái mình không lạnh lùng, không nghi ngờ, mà như đang cân nhắc, đánh giá thế cờ lớn này.

Động thái của một tập đoàn lớn như Nova không phải là điều chỉ nghe rồi bỏ qua. Phải biết tại thời điểm này, bất kể phát ngôn hoặc động thái nào của họ đều có thể dễ dàng đẩy thế giới đến phát triển vượt bật, hoặc là sụp đổ.

“Cha...” Victoria nói, giọng như một mệnh lệnh nhưng cũng là lời thỉnh cầu.

“Con nghĩ... đã đến lúc gia tộc Lancaster chuẩn bị. Chúng ta cần lên kế hoạch tập hợp tài nguyên rồi chuyển đến Việt Nam, và nếu có thể... hãy chuyển một phần trụ sở sang cho tập đoàn Nova.”

Không gian yên lặng, chỉ còn tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ quả lắc cổ.

Charles vẫn không đáp ngay. Ông khẽ nghiêng đầu, nhắm mắt lại, như đang đọc bản cáo trạng của lịch sử viết trước thời đại.

Rồi, một lúc sau, ông mở mắt, ánh nhìn vẫn sắc như lưỡi dao đã được mài kỹ.

“Vậy tiếp theo con cần cha làm gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện