“Vậy... tiếp theo, con cần cha làm gì?”

Victoria thở chậm, như thể vừa đặt xuống được một gánh nặng.

Dưới ánh đèn chùm pha lê, vẻ mặt cô không còn là vẻ mặt của một tiểu thư được nuông chiều mà là của một chiến lược gia, một người đứng đầu trong thời khắc xoay chuyển.

Cô bắt đầu, chậm rãi nhưng rõ ràng.

“Tập đoàn Nova không nói rõ cho con về hình dạng của tận thế.”

“Không có ngày tháng, không có kẻ thù xác định, cũng không có tuyên ngôn cảnh báo chính thức nào.”

“Nhưng chính điều đó lại khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn.”

“Nếu một tổ chức quyền lực như họ... sẵn sàng đổ tài nguyên vào những thành phố ngầm và tăng cường lực lượng đặc biệt, thì dù là viễn cảnh nào, họ cũng đã đánh giá rủi ro là không thể tránh khỏi.”

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào cha mình.

“Chúng ta phải chuẩn bị cho tất cả các kịch bản.”

“Từ chiến tranh toàn cầu, biến đổi khí hậu cấp độ tuyệt chủng, cho đến sự trỗi dậy của những thực thể không thể lý giải.”

Charles im lặng, nét mặt trầm ngâm. Ông từng nghe nhiều giả thuyết về ngày tận thế. nhưng chưa từng thấy Victoria nói về điều gì đó với sự quyết tâm như thế.

Với cả nếu tất cả kịch bản trên cùng xảy ra thì dù chuẩn bị cỡ nào cũng sẽ là vô ích mà thôi. Một trong số đó cũng đủ để đe doạ sự tồn vong của nhân loại.

Victoria tiếp lời, giọng cô trở nên rõ ràng, dứt khoát khi liệt kê hai hướng đi chính.

“Trước đó, chúng ta có hai con đường có thể đi.”

“Một: Chúng ta tự xây dựng căn cứ sinh tồn riêng cho gia tộc.”

“Một hệ thống độc lập, vận hành theo tiêu chuẩn của riêng mình, đảm bảo toàn quyền kiểm soát. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta phải bắt đầu gần như từ con số không – hạ tầng, nhân lực, an ninh, thậm chí là cả lương thực và chuỗi cung ứng.”

Cô ngừng một nhịp, như để nhấn mạnh.

“Hai: Gia nhập vào hệ thống của Nova.”

“Họ đã có sẵn hạ tầng, nhân lực, công nghệ. Việc chúng ta cần làm là thương thảo quyền lợi, đóng góp tài nguyên, và... đảm bảo vị thế riêng của gia tộc Lancaster trong hệ thống đó.”

Cô dừng lại, đôi mắt ánh lên sự sắc bén hiếm thấy.

“Dù chọn con đường nào, thì cũng đều có ưu nhược điểm.”

Charles gật đầu chậm rãi. Ánh mắt ông không hẳn là đồng tình hoàn toàn, mà là một sự công nhận rằng con gái mình đã nhìn thấy cục diện.

Nhưng với ông, còn nhiều lớp sâu hơn ẩn dưới những lựa chọn đó.

Ông khoanh tay lại, ánh nhìn hướng ra ô cửa sổ. Giọng ông trầm và đầy sức nặng.

“Con đã phân tích đúng. Nhưng hãy nhìn rộng hơn nữa, Victoria.”

“Nếu kịch bản tận thế thật sự xảy ra, không chỉ là gia tộc ta, mà cả thế giới sẽ chao đảo.”

“Chuỗi cung ứng toàn cầu sụp đổ, hệ thống tài chính bị đóng băng, chính phủ các nước rơi vào hỗn loạn. Hàng triệu, nếu không muốn nói là hàng trăm triệu người sẽ ch.ết.”

“Và chắc chắn, chúng ta không thể cứu được tất cả.”

Ông ngả nhẹ đầu ra sau, mắt nhắm hờ như đang trôi về một viễn cảnh tương lai tối tăm mà ông vừa nghĩ đến.

“Nếu ta chọn thành lập căn cứ riêng, ta có thể giữ lấy một phần lãnh thổ cứu lấy người dân của Anh quốc, bảo vệ họ trong phạm vi khả năng.”

“Dù là một nhiệm vụ gian khổ, nhưng ít nhất chúng ta không quay lưng với cội nguồn của mình.”

Rồi ánh mắt ông chậm rãi quay sang con gái, giờ đây sắc lạnh hơn, thâm trầm hơn.

“Còn nếu gia nhập với Nova, ta sẽ có lợi thế tài nguyên, công nghệ, một mạng lưới sẵn có.”

“Nhưng đổi lại, ta phải từ bỏ vùng đất này. Những người dân ngoài kia… phần lớn sẽ không có chỗ trong hệ thống của họ. Ta có thể cứu gia tộc, nhưng sẽ phải làm ngơ trước số phận của hàng triệu người khác.”

Ông bật ra một tiếng cười ngắn, chua chát mà nhẹ nhàng.

“Ta không cao cả đến mức mơ làm chúa cứu thế.”

“Nhưng nếu chỉ lo cho bản thân và nhắm mắt làm ngơ trước sự diệt vong của đồng bào mình… thì đó không phải là tác phong của một con người, chứ đừng nói là một quý tộc Lancaster.”

Không khí trong phòng trở nên đặc quánh. Một lát sau, Charles ngả người ra ghế, lồng ngực trầm ổn sau những lời nói nặng trĩu.

“Ta không thể đưa ra quyết định ngay bây giờ.”

Ông nhìn thẳng vào Victoria, như muốn lắng nghe một điều sâu hơn là lý trí.

“Vậy theo con, ta nên chọn hướng nào?”

Victoria lặng im trong khoảnh khắc, rồi nói.

“Con hiểu điều cha nói. Và con tôn trọng nó.”

Cô quay đầu lại, ánh mắt không còn là sự kính cẩn của một người con gái, mà là sự tỉnh táo của một người đang nhìn thế giới từ góc nhìn cao hơn.

“Nhưng nếu thật sự muốn vượt qua kịch bản tận thế... thì chỉ có một con đường khả thi.”

“Đoàn kết lại. Tập hợp sức mạnh. Không một cá nhân, gia tộc hay quốc gia nào có thể một mình xoay chuyển được viễn cảnh mà con thấy trong những cơn ác mộng đó.”

“Nova đã đi trước một bước. Họ có tầm nhìn, có hệ thống, có công nghệ và... có sức nặng.”

Giọng cô trở nên chắc nịch.

“Chúng ta nên chọn đứng cùng họ. Cùng một trục.”

Cô bước chậm rãi đứng dậy rồi đi về của sổ, đặt một tay lên mặt gỗ bóng loáng, giọng hạ thấp hơn, nhưng cũng sắc bén hơn.

“Hiện tại, mọi thứ chúng ta biết về tương lai chỉ là lờ mờ, những báo cáo, giả định, mô hình... không gì chắc chắn.”

“Và trong thế giới mà sự bất định là điều duy nhất có thể tin được, thì việc đi một mình là quá rủi ro. Thậm chí là ngu xuẩn.”

“Còn nếu tận thế thật sự xảy ra.” Cô ngẩng đầu, ánh mắt như lưỡi dao cắt qua không gian.

“Thì tất cả con người đều bình đẳng. Bằng xương thịt. Bằng máu. Bằng nỗi sợ. Thứ duy nhất tạo nên khác biệt… là năng lực.”

“Dân số có thể giảm đi. Hàng triệu người có thể không qua khỏi.”

“Nhưng chỉ cần những cá thể vượt trội còn sống, chỉ cần những người đủ mạnh, đủ thông minh, đủ khả năng sinh tồn còn tồn tại thì nhân loại vẫn sẽ trỗi dậy một lần nữa.”

Charles nhìn cô, ánh mắt ông hơi nheo lại, có phần trầm ngâm.

Victoria tiếp tục, giọng nói không mang chút cảm xúc dư thừa.

“Con không đặt nặng việc chọn lựa cứu ai. Cứu được bao nhiêu thì tốt.”

“Nhưng ưu tiên phải là người có ích. Người mang lại giá trị. Nova cũng sẽ chọn như vậy đó là lẽ tất yếu.”

Cô ngồi trở lại, mắt nhìn thẳng vào cha, không né tránh.

“Và nếu ta muốn sống sót, muốn gia tộc Lancaster có chỗ đứng trong thế giới mới… thì điều cần làm không phải là đắn đo cứu ai, mà là đảm bảo chính mình là người có ích.”

“Là người không thể thay thế.”

Cô thở ra một hơi thật nhẹ, như vừa đặt xuống một tảng đá đã cầm nắm từ lâu.

“Dồn tài lực cho Nova không đồng nghĩa với việc bỏ lại quê hương, thưa cha.”

“Đó là chiến lược. Quê hương chúng ta vẫn sẽ trở về. Nhưng trở về với tư cách là kẻ sống sót, kẻ còn quyền quyết định.”

“Không phải là người thất bại cố ôm lấy đống tro tàn.”

Charles nghe vậy thì có chút mỉm cười, ông rút chiếc khăn tay từ áo khoác, chậm rãi lau mép rồi đứng dậy. Ông bước về phía cửa sổ kính lớn nhìn ra khu vườn đêm, nơi những bức tượng cẩm thạch vẫn đứng yên như chứng nhân của hàng thế kỷ quyền lực Lancaster.

“Con biết không, Victoria...” Ông nói, mắt không rời khoảng không bên ngoài.

“...ở tuổi cha, người ta thường nghĩ đến việc củng cố những gì đã có. Nhưng thế giới này, có vẻ không còn cho phép sự bảo thủ nữa.”

Ông dừng lại một chút rồi mỉm cười quay lại, ánh mắt như xoáy vào tâm trí Victoria.

“Ta sẽ giao cho hội đồng quản trị tạm thời quyền điều phối các tài sản tại châu Âu. Còn bản thân ta sẽ thành lập một hội đồng chiến lược riêng, làm việc trực tiếp với tập đoàn Nova.”

Victoria hơi nghiêng đầu, không ngạc nhiên nhưng có phần cảm kích. Charles tiếp tục.

“Trước mắt, ta muốn cả hai hướng đều được chuẩn bị song song. Cử chuyên gia khảo sát toàn Anh quốc. Xác định những vùng có thể lập căn cứ độc lập.”

“Đồng thời, sắp xếp một cuộc gặp với đại diện cấp cao của Nova. Không phải để thương lượng, mà để đánh giá.”

“Liệu họ có thực sự là nơi ta có thể đặt niềm tin, hay chỉ là một con rắn biết đào hầm.”

Ông dừng lại, giọng chậm rãi nhưng chắc nịch.

“Ta không thể toàn giao tương lai Lancaster vào tay kẻ khác được. Nhưng nếu Nova thực sự nhìn thấy điều mà con đã thấy... thì ta muốn nhìn nó tận mắt.”

...

...

Tầng hầm mật – Bắc Kinh, 02:43 sáng

Âm thanh của cánh cửa sắt trượt vang lên như một tiếng cảnh báo từ địa ngục. Khí lạnh lùa vào, đánh thức từng hạt bụi lâu năm trong hành lang bê tông ngầm.

Dưới ánh sáng trắng lợt từ đèn cảm biến, bóng dáng Trương Hoa Thịnh hiện ra, lão luyện, dứt khoát, như thể thời gian chỉ mài sắc tinh thần ông chứ không thể bào mòn ý chí.

Chiếc cặp da trong tay ông không chỉ nặng vì chất liệu mà vì thứ nó chứa đựng sự sống còn của một trận tuyến công nghệ trong kỷ nguyên hậu sự thật.

Không gian tầng hầm được thiết kế như một trung tâm điều phối chiến tranh điện tử.

Màn hình vây quanh, bảng dữ liệu nhấp nháy, các hệ holo-projector quét liên tục không gian, tạo nên thứ ánh sáng lạnh mang sắc thái lằn ranh giữa sinh tồn và diệt vong.

Đội Alpha đã chờ sẵn.

Ronan Kade, người đội trưởng, như một cỗ máy chiến đấu được chạm khắc từ obsidian và sắt lạnh. Đôi mắt hắn không nhìn Trương Hoa Thịnh mà nhìn chiếc cặp nơi chứa thứ có thể làm lệch quỹ đạo quyền lực toàn cầu.

Trương Hoa Thịnh tiến tới bàn điều khiển, ánh mắt không chớp. Một cái nhấn tay, ba lớp khóa từ từ bật ra. Khi nắp cặp bật mở, âm thanh kim loại vang.

“Dữ liệu về cơ sở Tàng Huyền.”

“Cả bản đồ hai tầng ngầm và hệ thống vận hành.

“Mã bảo mật, tuyến di chuyển, lịch đổi ca... và quan trọng nhất là thông tin về Nhân Bản.”

“Nếu muốn can thiệp, đây là khoảnh khắc duy nhất.”

Thẻ lưu trữ sinh học nhỏ như đầu ngón tay được đặt vào khe đọc. Ánh sáng xanh bùng lên. Một hình chiếu ba chiều nổi giữa không trung, mô tả chi tiết cơ sở Tàng Huyền: hành lang, phòng thí nghiệm, lối thoát khẩn, các lớp an ninh, và khu vực lõi trung tâm nơi đặt thiết bị “ Lưu trữ”.

Edward bước lên, tay vẫy nhẹ giữa không trung. Mô hình xoay tròn, phóng to khu vực lõi. Hắn lẩm bẩm.

“Họ không chỉ nghiên cứu sinh học... mà đang nghiên cứu cả công nghệ năng lượng. Nếu họ thành công, Nova sẽ mất đi vị thế độc tôn.”

“Nhiệm vụ chỉ là lấy bản mẫu, nhưng hãy phá huỷ một chút nếu được.”

Ronan không cần thêm lời. Hắn gằn giọng.

“Phá huỷ. Lấy bản mẫu.”

Miles khẽ nói.

“Cửa phía Tây, lúc 04:30. Đội tuần tr.a duy nhất đổi ca lúc 04:45. Chúng ta có ít nhất 30 phút để hành động.”

Edward lắc đầu.

“Không đủ thời gian tìm bản mẫu.”

Tần Hạc cười nhẹ, một âm thanh gần như không có âm lượng nhưng khiến không khí như hạ thêm vài độ.

“Chúng ta không cần tìm... nếu có người dẫn đường.”

Mọi ánh nhìn đổ dồn về Trương Hoa Thịnh.

Ông không né tránh. Đôi mắt sắt lạnh đối diện họ không chớp.

“Tôi sẽ vào cùng các anh. Chúng tin người cũ.”

Khoảnh khắc đó, không ai nói gì. Nhưng không khí đã đổi màu, từ chuẩn bị sang hành động. Ronan khẽ nhíu mắt, một cử chỉ đồng ý mà trong ngôn ngữ của Đội Alpha, là lệnh động binh.

“Vậy chuẩn bị đi. Đồng hồ đếm ngược bắt đầu từ bây giờ.”

“Nova không trả tiền cho kẻ đến trễ.”

Đèn trong căn phòng chuyển sang chế độ đỏ thẫm. Mọi module đồng loạt cập nhật dữ liệu thời gian, độ cao, luồng nhiệt, giao thức truyền tin. Trên các holo-projector, bản đồ chuyển động như một cơ thể sống sắp bị mổ phanh.

02:44:12 - Ký hiệu “Chiến dịch Lưới Ngầm” được kích hoạt.

Và bóng tối bắt đầu dịch chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện