Không ai trong số những người ngồi quanh chiếc bàn dài cổ kính dám mở miệng phản bác thêm lời nào khi Charles rời đi.

Không phải vì họ không có lời để nói.

Mà là vì họ biết rất rõ con người đó.

Charles Lancaste, một mãnh hổ bọc trong áo choàng quý tộc, một con cáo già ẩn sau vẻ ngoài thâm trầm.

Hắn có cách bước đi chậm rãi, điềm tĩnh, nhưng để lại sau lưng một áp lực như thể trong phòng vẫn còn mùi thuốc súng chưa kịp tan.

Khi tiếng cánh cửa đóng lại vang lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về khoảng không nơi Charles vừa biến mất.

Một nhịp thở nặng nề trôi qua. Rồi, như thể rào cản cuối cùng đã được gỡ bỏ, tiếng cười khẩy đầu tiên vang lên từ phía dưới bàn.

“Giỏi lắm… giỏi lắm thật.”

Giọng của Harlor, anh trai thứ ba tên có thân hình mập mạp. Gã gằn từng chữ, rút điếu xì gà ra khỏi hộp da.

“Lại thêm một màn độc diễn rẻ tiền khác. Nào là tương lai, nào là lý tưởng… Hắn tưởng mình là ai?”

“Một học giả? Một thánh nhân? Hắn chẳng qua cũng như chúng ta thôi, biết nơi nào có mùi tiền.”

“Ít ra thì hắn cũng dám nuốt, còn các người chỉ biết nhìn.”

Giọng nói cất lên lạnh như băng, từ Eliza chị gái thứ hai, đang ngả người ghế, bắt chéo chân, đôi mắt sẫm màu liếc qua từng người một.

“Thứ khiến các người bực tức không phải vì hắn sai, mà vì hắn đúng và các người không làm gì được hắn.”

“Nói thì hay, nhưng chị cũng chẳng khá hơn.”

Frederick em út, nheo mắt nhìn chị mình.

Không ai cười. Không khí đặc quánh như thể mỗi lời nói đều là dao găm quăng qua lại.

Ở đầu bàn, Henry, anh trai cả người từng được cho là ứng viên kế vị, chỉ lặng lẽ đứng dậy, nhặt lấy găng tay, không thèm nói một lời.

Frederick cau mày hỏi.

“Anh đi thật à? Vậy còn chuyện này?”

Henry chỉ liếc nhìn, hất đầu về phía cửa.

“Ở lại làm gì? Chờ dùng bữa tối chắc?”

Rồi ông quay gót, bỏ đi, để lại tiếng gõ gót giày vang lên đều đặn như tiếng đồng hồ đếm ngược.

Lần lượt từng người rời đi. Không ai nói thêm điều gì nữa, bởi mọi lời đều vô ích khi người đối diện là Charles Lancaster.

Chỉ còn lại ánh sáng vàng nhạt hắt qua ô cửa kính màu, lặng lẽ chiếu lên chiếc ghế trống đầu bàn nơi quyền lực vừa bước qua.

Và trên bàn, những ly rượu đắt tiền vẫn còn nguyên… chưa ai uống nổi một giọt.

Bữa tiệc hôm nay, rõ ràng là ai cũng đến với mục đích là phân chia miếng bánh, nhưng thứ mà mọi người nhận được lại không phải thức ăn, mà là quả đắng.

Không phải ngẫu nhiên mà trong số bảy người con của đời gia chủ thứ mười hai, chỉ duy nhất Charles là người được chọn ngồi vào chiếc ghế Lancaster hiện tại.

Không phải vì ông giàu hơn, quyền lực hơn, hay khôn ngoan hơn… mà bởi ông biết khi nào nên ra tay, và khi đã ra tay thì không ai có thể sống sót để phản kháng.

Trong giới thượng lưu Anh quốc, người ta vẫn còn rỉ tai nhau câu chuyện hơn hai mươi năm trước, khi Charles chỉ mới ba mươi tuổi và là một người thừa kế ít ai chú ý.

Khi đó, một nhóm cổ đông của chi nhánh châu Phi ngấm ngầm phản bội, âm mưu rút toàn bộ quỹ đầu tư để lập tập đoàn riêng.

Trong ba ngày, bốn người mất tích, hai người bị bắt vì rửa tiền, và người còn lại… được tìm thấy trong một chiếc hộp gỗ trôi lên bờ sông Thames, miệng nhét đầy những tờ giấy hợp đồng bị xé vụn.

Không ai điều tr.a ra được gì. Nhưng mọi người đều hiểu, đó là dấu ấn đầu tiên của Charles và cũng là lời cảnh cáo bằng máu.

Từ đó trở đi, những lời xì xào về ông chỉ dám truyền qua ly rượu, sau lớp rèm dày.

Hơn hai thập kỷ giữ vị trí gia chủ, Charles không chỉ duy trì được vị thế cho Lancaster, mà còn lặng lẽ mở rộng ảnh hưởng sang cả những vùng đất mà giới thượng lưu Anh vốn khinh thường,Đông Nam Á, Châu Phi, Nam Mỹ.

Ông không cần gươm súng. Ông có trí óc, có mạng lưới ngầm, và có… người của mình.

Khi bóng chiều trải dài qua ô kính màu trên mái vòm đại sảnh, ánh nắng vàng cam rót vào căn phòng làm việc tầng hai của tòa dinh thự Lancaster, quét nhẹ lên những bức tường gỗ mun bóng loáng và mặt bàn phủ da sẫm màu.

Charles Lancaster đứng lặng bên khung cửa kính lớn, hai tay chắp sau lưng. Từ trên cao, ông nhìn thấy anh chị em mình từng người một bước ra khỏi sảnh, gương mặt đanh lại, đôi khi cay cú, đôi khi bất lực.

Cách họ quay lưng kẻ gấp gáp, kẻ nặng nề ông đều thấy rõ như đọc một cuốn sách cũ.

Trong đôi mắt màu xanh xám thép ấy, không có gì là bất ngờ.

“Tham lam, đố kỵ, ngụy trang dưới lớp áo danh giá.”

Ông lẩm bẩm, không có vẻ phán xét, chỉ như nói ra một chân lý hiển nhiên.

Ông hiểu họ, những con thú quý tộc được nuôi lớn trong lồng son, nhưng trong tim vẫn là loài săn mồi.

Không có ai trong số họ đến để chúc mừng hay sẻ chia. Họ đến để tính toán, để đo đạc vị trí của ông, và của Victoria.

Và ông không cho phép ai chạm vào con gái mình.

Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên sau lưng, đúng ba nhịp đều, ngắn, không thừa không thiếu.

“Vào đi.” Charles nói mà không quay lại.

Cánh cửa mở ra gần như không phát ra tiếng động.

Một vị quản gia già bước vào.

Người đàn ông đã ngoài sáu mươi, nhưng dáng đi không chút chậm chạp.

Mỗi bước chân của ông như được cân nhắc, tính toán đến từng centimet, êm như gió lướt, vững như móng cọc.

Lưng thẳng, tay mang găng trắng, áo vest đen ủi phẳng phiu, cổ tay áo thêu viền bạc ánh lên dưới ánh chiều tà.

Tóc ông bạc trắng, cắt gọn gàng kiểu cổ điển. Khuôn mặt không có nếp nhăn thừa, cằm vuông, mắt sâu và sáng…ánh nhìn bình thản, nhưng trong đó là thứ gì đó... ch.ết chóc.

Một ánh nhìn từng khiến những kẻ phản bội sợ đến ch.ết đứng mà không hiểu vì sao.

Charles quay lại, mắt nhìn thẳng vào Edgar không cần rào trước đón sau.

“Theo sát bọn họ và không để bất kỳ ai trong số họ tiếp cận Victoria. Kể cả bằng lời.”

“Nếu cần thiết, xử lý như đám người Nhật năm xưa.”

Edgar không chớp mắt, chỉ cúi đầu nhẹ như một cái gật:

“Tuân lệnh, thưa ngài Charles.”

Không cần thêm lời, không cần hỏi lại.

Ông cúi đầu, bước lùi đúng ba bước như nghi thức cổ, rồi xoay người, bước ra như thể hòa tan vào không khí…không phát ra tiếng động, không để lại dấu vết.

Không ai biết rõ xuất thân thật sự của Edgar. Chỉ biết rằng gia tộc ông đã phục vụ gia đình Lancaster suốt bốn đời, và không một mệnh lệnh nào từ gia chủ bị từ chối.

Người ta kể rằng, khi một thương gia Nhật Bản năm xưa lén lút rút vốn đầu tư sau lưng Lancaster, ba tháng sau hắn “tự nguyện” bán cả công ty lại cho Charles với giá bằng một nửa chiếc đồng hồ Patek Philippe mà hắn đeo.

Không ai hiểu vì sao.

Chỉ biết, Edgar đã đến Nhật trong đúng một đêm.

Charles đứng đó, nhắm mắt. Trong thoáng chốc, ông không còn là một nhà tài phiệt, cũng không là một chiến lược gia.

Ông là một người cha.

“Victoria…”

Ánh nắng chiều đã nhạt màu trên khung kính vòm. Trong căn phòng làm việc tầng hai, Charles Lancaster vẫn đứng trước bản sơ đồ chiến lược được chiếu từ mặt bàn lên tường.

Những dòng thông tin về Nova từ chuỗi công nghệ năng lượng mới, AI tự thích ứng, đến phân tích dòng vốn quốc tế hiện lên sáng rực, đan xen như mê cung.

Ông khoanh tay, mắt nheo lại.

“Tập đoàn Nova... đúng là một con bài dị thường.”

Một phần trong ông không thể phủ nhận tiềm năng khủng khiếp của Nova, những bước nhảy vọt mà ngay cả các tổ chức lớn nhất cũng không thể lý giải nổi.

Nhưng phần còn lại thì vẫn luôn cảnh giác.

Charles không bao giờ tin tuyệt đối vào bất kỳ ai, dù là đồng minh hay đối tác. Nhất là khi miếng bánh của Nova lại đụng đến thứ "cấm kỵ" nhất năng lượng.

Ngành năng lượng truyền thống, những gã khổng lồ trăm năm tuổi, những quốc gia phụ thuộc cả nền kinh tế vào dầu mỏ, khí đốt, than đá... tất cả sẽ không đứng yên khi có kẻ đe dọa cắt đứt cái vòi hút của họ.

“Chúng sẽ không công khai hành động, không sớm thì muộn… nhưng chắc chắn sẽ ra tay.”

Ông biết rõ không có chuyện một thế lực lâu đời nào dễ dàng để một tên lính mới thay máu trò chơi.

Gia tộc Lancaster dù mạnh, nhưng không bất khả chiến bại. Charles sẽ không liều lĩnh đặt toàn bộ tài lực vào Nova, cho dù họ đã hứa điều trị cho Victoria.

Tình phụ tử là một chuyện. Gia tộc là một chuyện khác.

Ngay giây sau đó, tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ.

Charles cau mày, giọng khàn trầm.

“Chuyện gì nữa?”

Cánh cửa mở ra hé một phần, một hầu gái bước vào khẽ cúi người.

“Thưa ngài... Tiểu thư Victoria đã về. Phi cơ của cô ấy chuẩn bị hạ cánh xuống bãi đáp phía Đông.”

Một nhịp im lặng.

Rồi như có một luồng gió ấm thổi tan lớp băng lạnh trong căn phòng, gương mặt Charles chợt giãn ra, ánh mắt ông trở nên sáng rỡ và lấp lánh một thứ gì đó… mềm mại.

“Victoria... cuối cùng cũng về rồi.”

Ông bước nhanh về phía cửa, vừa đi vừa hô lớn.

“Báo toàn dinh thự chuẩn bị tiếp đón tiểu thư. Mở vườn đèn, chuẩn bị trà nóng, và chuyển lời đến bếp món yêu thích của con bé, hôm nay phải thật hoàn hảo!”

Cả hành lang lập tức náo động. Những hầu gái cúi đầu rối rít, gấp rút truyền tin. Các quản lý khu nhà bếp, khu vườn, khu phòng tiệc đều nhanh chóng di chuyển như mắc cửi.

Không ai ngạc nhiên vì sự thay đổi đột ngột này. Tất cả người làm trong dinh thự đều biết khi tiểu thư không ở đây, bầu không khí luôn nặng nề.

Charles Lancaster lúc đó như một vị thần chiến tranh luôn căng mình chống lại cả thế giới.

Nhưng chỉ cần Victoria xuất hiện... thì ông như trở về làm một người cha, một người cha rất thật, rất người.

“Cảm giác như cả tòa dinh thự thở ra được sau một thời gian bị dìm dưới nước.” Một người làm già thì thầm.

Không chỉ Charles, mà cả những quản gia, hầu gái, lính gác trong dinh thự đều có cùng cảm giác ấy, Victoria không chỉ là tiểu thư của họ. Cô là ánh sáng, là cành hoa dịu dàng tô màu cho bức tranh lạnh lẽo của dòng tộc Lancaster.

Từ phòng làm việc, Charles đã rảo bước ra hành lang, áo khoác đã được chỉnh lại, găng tay đeo cẩn thận, đầu hơi cúi để che đi sự hồi hộp trong ánh mắt.

Dáng vẻ của một vị gia chủ quyền lực và nghiêm nghị giờ đây chỉ là vỏ ngoài. Bên trong là một người cha sắp gặp lại con gái mình.

Háo hức, vui vẻ, mong chờ, tưởng nhớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện