Trên đường về Anh quốc.

Không gian bên trong khoang chính của phi cơ Nova Sanctum chìm trong ánh sáng dịu nhẹ màu lam bạc.

Từng chi tiết nội thất đều mang phong cách tối giản và hiện đại, nhưng ở khu vực giữa khoang, một bàn ăn dài được bày biện tinh tế như thể thuộc về một nhà hàng cao cấp giữa lòng Hà Nội xưa.

Victoria Lancaster đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế da màu nâu sẫm, lưng tựa thẳng, cổ tay đặt nhẹ nhàng bên thành ghế.

Ánh mắt cô dừng lại ở người đầu bếp trung niên đứng trước mặt mình ông mặc trang phục đầu bếp dài trắng, đầu đội khăn đóng, khác hẳn với phong cách công nghệ cao xung quanh, như một mảnh ký ức sống động được tái tạo.

“Tiểu thư Victoria.”Người phục vụ trẻ cúi đầu nói bằng chất giọng Anh lưu loát.

“Ngài Trần An đã căn dặn kỹ càng. Đây là thực đơn trải nghiệm hương vị Việt Nam dành riêng cho tiểu thư, gồm những món đặc trưng mà theo lời ngài ấy… ‘có thể khiến một người nghiện cả đời’.”

Victoria nghe vậy thì bật cười nhẹ, nét cười vương chút ngạc nhiên xen lẫn tò mò.

“Vậy à? Tôi rất mong được thử.”

Chiếc nắp chụp bằng kính được nâng lên, để lộ một đĩa bò lá lốt nướng cuốn bánh tráng những miếng thịt bò được quấn bằng lá lốt thơm lừng, nướng xém cạnh, tỏa ra mùi thơm béo ngậy xen lẫn hương thảo mộc đậm đà.

Bên cạnh là một mẹt tre lớn đầy rau sống. Từ húng quế, tía tô, xà lách, diếp cá và vài cọng ngò gai xanh rì.

Kế đó là bún tươi trắng nõn, nước chấm chua ngọt với thơm dứa băm nhuyễn óng ánh dưới ánh đèn, và một đĩa chả giò chiên vàng ruộm giòn rụm, tỏa mùi thơm như mới bước ra từ chảo dầu sôi.

Người đầu bếp mỉm cười, cúi người hướng dẫn.

“Tiểu thư, đây là cách người Việt thường ăn.”

“Đầu tiên, đặt một miếng bánh tráng lên đĩa, sau đó thêm vào một ít rau, bún, miếng bò nướng, cuối cùng là một chút mỡ hành và đậu phộng rang. Rồi cuốn tròn lại như thế này…”

Ông nhanh chóng làm mẫu, đôi tay điêu luyện và nhẹ nhàng.

Victoria nhìn chăm chú, đôi mắt ánh lên sự thích thú. Lúc cô bắt đầu thử cuốn theo, những ngón tay thon dài lại lúng túng với lớp bánh tráng dai mềm, miệng mím lại khi phần rau cứ cố tình trồi ra khỏi cuốn.

Một thoáng sau, cô bật cười một tiếng cười trong trẻo không hề mang vẻ kiêu kỳ.

“Trông thì dễ, nhưng thật sự… không đơn giản chút nào.”

Người phục vụ lễ phép cúi đầu.

“Chúng tôi gọi đó là một phần của trải nghiệm.”

Victoria không ngần ngại thử lại lần nữa. Lần thứ hai, cuốn của cô tròn trịa hơn, và khi chấm vào chén nước mắm đặc biệt rồi đưa lên miệng, ánh mắt cô mở to trong giây lát.

Hương vị tấn công mọi giác quan ngay từ lần nhai đầu tiên. Vị béo của thịt bò xen lẫn mùi lá lốt thơm đặc trưng, quyện cùng mỡ hành thơm lừng và vị bùi bùi của đậu phộng.

Lớp rau tươi mát cân bằng lại vị thịt, còn nước mắm dứa chua ngọt thì như một cú hôn bất ngờ của vùng nhiệt đới, mãnh liệt nhưng duyên dáng.

Cô khẽ nhắm mắt, như để kéo dài dư âm. Khi mở mắt ra, giọng cô thấp và đầy hài lòng.

“Thật kỳ lạ… Tại sao một món ăn đơn giản thế này lại có thể phức tạp đến vậy?”

Đầu bếp mỉm cười.

“Đó là điều làm nên linh hồn ẩm thực Việt, thưa tiểu thư. Sự hài hòa giữa các yếu tố vị, mùi, cảm giác.”

“Độ Giòn, mềm, thơm, chua, ngọt, cay… tất cả phải chạm đến một sự cân bằng tự nhiên.”

Victoria tự tay cuốn thêm lần nữa, lần này không còn vụng về. Cô không còn ngồi quá thẳng lưng, cũng chẳng màng giữ dáng vẻ quý tộc.

Thay vào đó, cô hơi nghiêng người về phía trước, cuộn chặt bánh tráng bằng hai tay, mỉm cười tinh nghịch như một đứa trẻ mới phát hiện ra món đồ chơi yêu thích.

“Lạ thật… tôi chưa từng cảm thấy thoải mái như lúc này, kể cả trong các bữa tiệc tại nhà mình.”

Một giây trôi qua trong im lặng.

Rồi cô ngẩng đầu lên, nhìn người phục vụ, ánh mắt ánh lên sự thành thật.

“Làm ơn nói lại với Trần An… món này quả thật có thể khiến người ta nghiện.”

Phía ngoài cửa kính phi cơ, bầu trời châu Âu dần hiện ra với những đám mây mỏng trôi ngang.

Nhưng ở trong lòng Victoria lúc này, vẫn còn vương lại hương thơm của lá lốt, của mỡ hành và thứ gì đó khó gọi tên hơn, một chút ấm áp đến từ một nơi xa xôi, và một con người không dễ quên.



Phi cơ đã vào vùng trời nước Anh từ lâu, nhưng Victoria vẫn chưa rời khỏi ghế. Một phần vì cô không muốn cảm giác ấm áp đó kết thúc, một phần khác… vì có những ý nghĩ cứ quanh quẩn không buông trong đầu.

Qua khung cửa kính trong suốt, bầu trời châu Âu hiện ra với sắc xám bạc đặc trưng, những đám mây trôi lững lờ như những dòng suy tưởng lặng thầm mà cô chưa từng thốt thành lời.

Bên dưới đó là quê hương của cô, đất nước với những quy tắc quý tộc, nghĩa vụ gia tộc, và những dạ tiệc mà cô chưa bao giờ thật sự thấy hứng thú.

Lúc này, đầu cô vẫn đang vẩn vơ về kế hoạch tiếp theo.

"Nên bắt đầu từ đâu? Một chi nhánh tại Cambridge, hay thiết lập một hệ thống căn cứ ngầm như Nova tại lãnh thổ của gia tộc?"

Bỗng nhiên… như một mối liên kết vô hình nào đó, hình ảnh Trần An hiện lên trong đầu cô, khuôn mặt nghiêm túc mỗi khi đọc dữ liệu, cái cau mày nhẹ khi xử lý công việc, dáng ngồi thẳng như không bao giờ biết mệt khi tranh luận về công việc với đồng nghiệp.

Cô bật cười khẽ.

"Hắn đúng là nghiêm túc thái quá… nhưng chỉ khi đang làm việc."

Chứ còn khi giao tiếp thương trường ư? Đúng là một kẻ ngốc.

Bao nhiêu lần cô đã giăng bẫy lời nói, dẫn dắt hắn vào vòng xoáy của chính những điều mà hắn không để ý.

Một cái nhíu mày, một cái gật đầu nhẹ là đủ khiến hắn gật gù đồng ý mà không hề hay biết mình vừa thua cuộc trong một cuộc thương lượng ngầm.

Và lạ thay, điều đó không khiến cô chán nản.

Ngược lại, cô lại thấy thú vị khi trêu Trần An.

“A! Tại sao dạo này mình cứ nghĩ về hắn như thế này?”

Tiếng thông báo nhẹ nhàng vang lên từ màn hình cảm ứng trên bàn. Một biểu tượng màu xanh dương nhấp nháy.

[Dữ liệu mới từ Nova Sanctum - người gửi: Trần An.]

Victoria lập tức mở ra. Đôi mắt cô nghiêm lại, thoáng chốc cuốn vào dòng chữ.

[Báo cáo thí nghiệm: Dự án Thức tỉnh Nhân tạo – Giai đoạn 3.]

Kết quả… thành công ngoài mong đợi.

Bốn tình nguyện viên, mã số X-01 đến X-04 đã bước vào trạng thái đồng hóa năng lượng ổn định.

Dữ liệu di truyền hiển thị quá trình tái tổ hợp gene đang diễn ra mạnh mẽ.

Mật độ năng lượng nội sinh trong tế bào tăng dần theo giờ. Các chỉ số cho thấy hiệu ứng “kén tiến hóa” đã hoàn thiện chu kỳ đóng kín.

Victoria bấm vào đoạn video đính kèm.

Trên màn hình là một không gian trắng bạc, nơi bốn cái kén sinh học khổng lồ đứng lặng lẽ như tượng đài.

Bên trong, thân thể người như đang ngủ yên, họ không hề cựa quậy, nhưng từng sợi ánh sáng xanh lam yếu ớt chạy quanh lớp kén cho thấy sự sống bên trong đang bừng tỉnh.

Cảnh tượng này khiến cô liên tưởng đến những con sâu đang thay mình đổi xác. Nhưng đây… là người. Là tương lai.

Bốn Thức tỉnh giả nhân tạo đầu tiên.

Không phải kết quả của tự nhiên, mà của lý trí và bàn tay con người.

Và cô biết, đây chỉ là khởi đầu.

Trong báo cáo cũng lưu ý rõ ràng.

Quá trình hấp thu năng lượng biến dị vẫn tiếp diễn, chưa thể vội vàng đánh thức họ.

Nếu để quá trình gián đoạn, cơ thể có thể rơi vào trạng thái bất ổn gene. Nhưng mọi chỉ số cho thấy họ đang tiến hoá. Từng tế bào, từng chuỗi DNA… đều đang mở khóa.

Victoria không nói gì.

Chỉ đơn giản… mỉm cười.

Nụ cười không kiêu ngạo, không quá phấn khích mà như thể cô biết điều này từ trước. Thành công là điều tất yếu. Dự án này, với cô, chẳng còn là “nếu” mà là “khi nào”.

Cô gập lại bản báo cáo, ánh mắt khẽ liếc về phía màn hình đang mờ dần.

Tập đoàn Nova Sanctum…

Giống như mặt trời khi chạm đỉnh sáng chói, rực rỡ, không thể ngăn cản.

Họ đã có lực lượng, nhân tài, công nghệ và cả tiềm lực tài chính.

Điều duy nhất họ thiếu… là thời gian.

Và tài nguyên, thứ mà thế giới này đang tranh giành từng giờ.

“Bọn họ đang quá vội…” Cô thì thầm.

Rồi Victoria quay đầu nhìn ra cửa kính. Cô thấy thấp thoáng những rặng núi Scotland phía xa, tuyết phủ nhẹ nhàng như ký ức ngủ quên.

“Anh đã làm rất tốt rồi, Trần An…”

Cô thầm nghĩ, ánh mắt lặng yên.

“Vậy thì đến lượt tôi cố gắng. Đừng lo… tôi sẽ không làm anh thất vọng.”

Dinh thự Lancaster nằm tại miền quê Scotland, tường đá cổ kính phủ đầy dây thường xuân.

Từng viên gạch lặng lẽ nói lên bề dày lịch sử hàng trăm năm của một trong những gia tộc cổ xưa và quyền lực nhất nước Anh.

Tiếng đồng hồ quả lắc vọng qua dãy hành lang dài, từng hồi như đếm ngược cho một phiên đấu khẩu sắp diễn ra.

Trong đại sảnh chính, ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê kiểu cổ rơi xuống một chiếc bàn dài bằng gỗ sồi đen bóng. Ghế đã kín người.

Ở đầu bàn là Charles Lancaster, mái tóc bạc được chải gọn, cặp mắt sắc lạnh như đá granite. Ông là gia chủ hiện tại, và cũng là người duy nhất ngồi thẳng lưng, không hề để lộ chút áp lực nào.

Đối diện là các anh chị em ruột của ông mỗi người một vẻ, một phong thái, nhưng cùng chung một điểm “đôi mắt sắc sảo như kền kền rình mồi”.

Kẻ đầu tiên mở miệng là Henry Lancaster, anh cả, chủ tịch chuỗi ngân hàng Lancaster Bank toàn châu Âu. Bộ vest kẻ sọc may đo ôm sát, cà vạt đen thắt gọn như lưỡi dao.

“Charles, ta sẽ không lòng vòng. Ngươi đã giấu nhẹm cả hội đồng về việc tham gia hội nghị gì đó tại Việt Nam. Và giờ… ta nghe nói ngươi đã có ghế trong hội đồng Nova?”

Charles nhấc ly trà bạc hà lên, nhấp một ngụm. Câu trả lời của ông chậm rãi, gần như thờ ơ.

“Không phải ta giấu. Chẳng qua... các người không hề hỏi.”

Tiếng cười nhạt vang lên từ phía Eliza, người chị thứ hai một nhà đầu tư công nghiệp khét tiếng, từng giật cổ phần từ ba tập đoàn công nghệ Mỹ chỉ trong hai tuần.

“Thật đáng ngạc nhiên, Charles à. Từ khi nào em lại đủ sắc bén để nhìn ra một món lợi như Nova? Hay là... con gái em thì đúng hơn?”

Một vài người gật đầu, không che giấu ánh mắt chế nhạo.

“Victoria, phải không? Con bé ấy từ nhỏ chỉ giỏi hội hoạ và mấy trò mộng mơ. Sao bây giờ lại nhúng tay vào Nova như một kẻ thừa kế chiến lược?”

Charles không đáp. Nhưng ánh mắt ông liếc qua từng người, từng người một. Lặng lẽ, không biểu cảm, nhưng khiến không khí đột ngột trầm xuống như một cơn giông sắp đổ.

“Các người đến đây không phải để hỏi thăm, cũng chẳng phải để chúc mừng. Các người đến vì thấy... Nova hiện tại quá ngon đúng không?”

“Bản tính trong huyết thống lại trỗi dậy à?

Một giọng khác vang lên Frederick, em út, chuyên thao túng thị trường tài chính châu âu.

“Không phải là anh cũng vậy sao?”

“Nova là một miếng bánh thần thánh, và anh! Charles”

“Anhlại đang cắn phần ngon nhất. Thử hỏi làm sao chúng ta không khó chịu?”

Henry gằn giọng.

“Nova không chỉ có công nghệ. Nó còn có AI, có sinh học, có vũ khí. Thậm chí có cả quân đội riêng. Em nghĩ chúng ta sẽ để em ngồi yên đó sao?”

Một khoảng lặng kéo dài.

Rồi Charles đặt ly trà xuống.

“Các người đã quen với việc nuốt trọn mọi thứ. Nhưng Nova… không phải thứ để các người nhai rồi nhổ.”

“Nó là thứ sẽ nuốt lại các người, nếu các người còn tiếp tục ngu ngốc như thế.”

“Và đừng có quên, trụ sở chính của nó đang nằm ở đâu!”

“Bọn họ không ngại chiến đấu với một cường quốc khác nữa đâu.”

Lời ông vang lên nhẹ nhưng lạnh, như mũi kiếm trượt qua lưỡi dao.

Một cơn chấn động thoáng hiện trên mặt vài người. Eliza nhíu mày, Henry thì siết tay lại, còn Frederick... khẽ bật cười.

“Vậy là chiến tranh rồi, Charles?Anh chọn Nova… thay vì chọn gia đình?”

Charles đứng dậy.

“Ta không chọn Nova. Ta chọn tương lai.”

Ánh sáng từ khung cửa kính lớn sau lưng ông rọi vào, phản chiếu bóng ông xuống nền đá cẩm thạch cô độc, nhưng bất khuất.

“Còn các người, nếu vẫn muốn sống mãi trong những cái hộp vàng quý tộc, thì hãy cứ ngồi đó mà tự vuốt ve ảo tưởng của mình đi.”

“Nhưng đừng đứng chắn trước thời đại mới. Vì không cần tới bọn họ, ta sẽ ra tay trước.”

Câu nói của Charles thể hiện rõ sự cương quyết của ông trong vụ việc lần này.

Dù vậy, cả ba người kia cũng không dám nói thêm gì. Đâu phải tự dưng Charles lại là gia chủ của cái gia tộc này.

Nhìn vẻ mặt của các anh chị em, ông chỉ biết lắc đầu rồi rời khỏi phòng, bỏ lại đằng sau là những đôi mắt đang gầm gừ như bầy sói bị cướp miếng mồi. Nhưng lại chẳng thể làm gì vì sợi xích trên cổ.

...

Tự dưng đói ngang.

Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.

Chúc mọi người có một ngày vui vẻ và thư giãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện