Tiếng nổ lại vang lên như sấm giữa lòng thép lạnh của Phân khu 7.
Một buồng thí nghiệm nữa nổ tung. Hơi gas lẫn khói xám mờ tràn ra hành lang.
Báo động rú lên chói tai, làm đèn đỏ trên trần bắt đầu nhấp nháy liên tục như ánh mắt của quỷ đang cảnh báo.
Bên trong phòng kiểm soát, một nhà khoa học đập mạnh tập hồ sơ xuống bàn kim loại.
Tiến sĩ Klaus Schäfer, trưởng bộ phận tiến hóa sinh học, nổi tiếng với sự khắc nghiệt và khinh thường mọi thứ không phải là “thuần”.
Ông ta gằn giọng, rít qua kẽ răng.
“Lại phân rã gen. Lại là phân rã gen! Không ổn định, không tương thích… quái quỷ gì đang xảy ra vậy?!”
Các trợ lý bên cạnh cúi gằm đầu, không dám lên tiếng. Một người trong số đó khẽ run, tay đưa lên bảng dữ liệu.
“Thưa tiến sĩ… chúng tôi đã kiểm tr.a 134 mẫu. Tất cả đều phản ứng theo các mức khác nhau nhưng kết quả chung là tế bào phân rã sau 48 giờ tiếp xúc năng lượng.”
“Không có mẫu nào vượt qua được mốc đó…”
“Vậy rốt cuộc vấn đề là từ đâu?! Mẫu vật? Thiết bị? Công thức tổng hợp enzyme?”
Ema, lúc này đang cặm cụi dọn đống dữ liệu từ buồng thí nghiệm phía sau, ngẩng đầu lên.
Cô im lặng vài giây, rồi lên tiếng. Giọng nhỏ nhưng rõ ràng, tựa như một sợi chỉ mỏng manh giữa cơn bão ồn ào.
“Tôi nghĩ… có thể vấn đề không nằm ở mẫu vật hay thiết bị. Mà là… nguồn năng lượng.”
Một khoảnh khắc lặng như tờ.
Tiến sĩ Schäfer nhướn mày. Đầu ông ta hơi nghiêng sang một bên, ánh nhìn sắc lẻm lia khắp phòng như thể đang tìm kiếm kẻ vừa thốt ra câu nói kia.
Khi ánh mắt ấy dừng lại ở Ema, nó ngưng lại đúng một nhịp thở.
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt ông ta sáng lên, hệt như một chiếc máy phân tích bắt được một tín hiệu bất thường…một tia hi vọng mới chớm.
Nhưng rồi, nó nhanh chóng vụt tắt. Tắt như đèn báo lỗi khi biết rằng dữ liệu đến từ một nguồn không đáng tin.
Ông ta khẽ chớp mắt, chậm rãi ngả người ra sau, tay cầm cây bút trên bàn vân vê như thể đang soi xét một vật thể bẩn thỉu dưới kính hiển vi.
Không một lời, không một tiếng thở dài chỉ là ánh nhìn trượt qua cô như thể Ema không tồn tại, như thể tiếng nói của cô chỉ là âm vang của máy điều hòa.
Một cái phẩy tay nhẹ, hờ hững như đuổi một con ruồi lạc vào phòng thí nghiệm, và ánh mắt đã rời đi lạnh lùng, khinh miệt.
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói vang lên từ phía bàn điều khiển.
“Tôi cũng có phát hiện giống như vậy.”
Markus.
Hắn bước lên một bước, dáng đứng tự tin, bàn tay khẽ đặt lên mép bàn điều khiển như một giáo sư chuẩn bị giảng bài.
Ánh mắt lướt qua mọi người, vừa khiêm tốn vừa đĩnh đạc. Hắn cất giọng, trầm thấp nhưng rõ ràng, từng chữ được chọn lọc kỹ càng như thể đã nghiền ngẫm từ trước.
“Có thể… vấn đề không nằm ở vật thí nghiệm hay thiết bị, mà là ở năng lượng từ viên đá.”
“Thành phần ẩn bên trong dòng năng lượng ấy. Giống như… cùng một giống chó, nhưng có con hung dữ, có con hiền lành.”
“Không phải hình dạng, mà là ở mức độ năng lượng riêng của từng vật chất cấu thành năng lượng đó.”
“Nó không đủ tinh khiết hoặc phù hợp với sinh vật sống. Khả năng chỉ một số thành phần trong dòng năng lượng đó là phù hợp với sinh vật sống.”
Hắn dừng lại đúng lúc, để lại một khoảng trống tinh tế cho người nghe suy ngẫm.
Hệt như một người nghiên cứu chân chính đang chia sẻ khám phá mới nhất sau nhiều đêm trắng bên thiết bị đo lường và tài liệu cổ.
Căn phòng rơi vào im lặng.
Tiến sĩ Schäfer nghe Markus nói vậy cũng khiến ông ta rơi vào trầm ngâm.
Cơ thể ông vô thức nghiêng về phía Markus, ánh mắt bừng lên sự phấn khích hiếm thấy.
Giống như một tia sáng xuyên thủng tầng sương mù dày đặc trong đầu ông ta. Những nếp nhăn cau có giãn ra, đôi môi nhếch lên thành nụ cười đầy tự hào.
“Ha… ha ha! Tuyệt vời, Markus! Cậu đúng là một trong những bộ óc xuất sắc nhất mà tổ chức từng có!”
“Không hổ là máu của chúng ta. Những kẻ thuần chủng… đúng là có cách nhìn hơn người!”
Tiếng cười của ông ta vang vọng trong căn phòng.
Nhưng khi vào tai Ema, nó lại trở nên sắc như lưỡi dao kim loại mài vào đá. Mỗi âm tiết thật sự như một cú cứa, cứa sâu vào lồng ngực Ema.
Cô ch.ết lặng.
Đôi mắt mở to, ngỡ ngàng nhìn Markus…người mà cô từng tin là bạn, người từng ngồi bên cô vào những đêm muộn, chia sẻ bánh cùng quà vặt, cười đùa về những thứ vớ vẩn.
Người đã từng bảo.
“Em giữ gìn sức khỏe, đừng mãi làm việc như thế. Lỡ như em ngã xuống thì sao.”
“Đừng lo, anh sẽ hỗ trợ.”
“...”
Giờ đây, hắn đứng đó.
Nở một nụ cười khiêm tốn, cúi đầu cảm ơn như thể chính hắn đã cất công khai phá mảnh đất tri thức mới mẻ kia.
Không một cái liếc nhìn về phía cô, không một chút áy náy hiện ra trên gương mặt.
Ema không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn. Một cái nhìn lặng thinh nhưng xoáy sâu như mũi khoan.
Và ngay khoảnh khắc ấy, Markus theo phản xạ tự nhiên của bản thân, hắn quay đi khi thấy ánh mắt của cô.
Không nhanh, không gấp gáp, nhưng vừa đủ để trốn khỏi cái nhìn của Ema. Vai hắn hơi căng lại, cổ cứng đờ trong một phần giây.
Hắn biết.
Cô biết.
Tất cả những gì hắn vừa nói từng khái niệm, từng phép so sánh, từng suy luận… đều là kết quả của cô.
Là những dòng ghi chú nguệch ngoạc cô viết sau hàng giờ quan sát những thí nghiệm, và sự vô tình phát hiện chân lý khi chơi đùa cũng những chú chó.
Là cô, người đầu tiên nhận ra dòng năng lượng không chỉ mang một dạng, mà còn có sự phân loại trong cùng một loại.
Hắn biết. Hắn đã đọc lén. Và giờ, hắn nói lại như thể đó là của hắn.
Ema siết chặt tay quanh cây bút.
Môi cô mím chặt đến trắng bệch.
Nhưng cô không nói thành lời.
Bởi ở nơi này, tiếng nói của “kẻ ngoài” dù đúng, vẫn là rác rưởi trong mắt bọn họ.
…
Hành lang của Phân khu 7 hiếm khi vắng lặng đến thế.
Ánh đèn huỳnh quang rọi xuống nền gạch lạnh lẽo, phản chiếu hai bóng người đứng đối diện nhau. Im lặng, như hai chiếc bóng bị mắc kẹt giữa ranh giới của một trò chơi méo mó.
Ema là người mở lời.
Giọng cô nhẹ, nhưng sắc như lưỡi dao mảnh cắt qua lớp không khí mờ đục.
“Vì sao?”
Chỉ hai từ. Nhưng chứa trong đó là tất cả những gì không thể nói thành lời…
Sự thất vọng, phản bội, đau đớn và cả một chút ngu ngốc vì đã tin.
Markus hơi cúi đầu. Dường như hắn không bất ngờ, nhưng vẫn có thoáng bối rối lướt qua trong mắt.
Hắn im lặng vài giây trước khi cất giọng, trầm thấp, không còn cái vẻ đắc thắng khi nãy trong phòng thí nghiệm.
“Ema… em biết rõ tại sao mà.”
“Em biết vì sao mọi người ở đây cô lập em.”
“Em không mang cái ‘dòng máu’ mà họ tôn thờ. Em có thể giỏi đến đâu, nói đúng đến mức nào… thì cũng sẽ chỉ là một tiếng vọng trong căn hầm này.”
“Anh thì khác. Anh có thể đưa những thứ em khám phá… thành sự thật, thành điều được lắng nghe.”
“Anh không thể để công sức của em, thứ quý giá như vậy bị chôn vùi chỉ vì định kiến ngu ngốc của họ.”
Lời hắn nghe qua có lý. Thậm chí là nhân hậu, cao thượng.
Ema đứng yên. Nhưng mắt cô không chớp lấy một lần, nhìn thẳng vào Markus như thể xuyên qua mọi lớp từ ngữ được bọc đường.
Nếu tất cả đều đúng, vậy sự áy náy trong mắt hắn là vì cái gì?
Nếu những gì hắn làm là “vì cô” vậy sao hắn lại cướp lấy ánh hào quang như thể đó là của riêng hắn?
Nếu hắn thật sự tin vào năng lực cô, sao chưa một lần dám mở miệng nhắc đến cái tên Ema trước mặt tiến sĩ Schäfer?
“Anh biết em là thiên tài.”
Hắn tiếp tục, chậm rãi “Nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì nếu em cứ mãi bị đè nén ở đây, đúng không?”
Ema bước một bước tới, giọng cô không còn nhẹ nữa. Nó lành lạnh và chính xác.
“Đúng. Em biết mình là thiên tài. Nhưng không phải để làm cái bóng cho kẻ khác.”
“Anh không khác gì bọn họ. Chỉ là một kẻ giẫm lên người khác để leo lên.”
Markus mở miệng định nói gì đó, nhưng không thốt được lời nào. Đôi môi mím lại, đôi mắt chớp liên tục như thể lần đầu tiên hắn không biết phải biện hộ ra sao.
Ema quay đi. Bước chân dứt khoát.
Nhưng chưa kịp đi được mười bước…
“Ema.”
Giọng Markus vang lên phía sau, lần này lạnh hơn.
“Em nên nhớ kỹ. Em trai em… mẹ em… họ vẫn đang sống trong khu dân cư đặc biệt được tổ chức bảo hộ.”
Cô đứng khựng lại.
“Em nghĩ điều gì giữ họ sống đến lúc này? Căn bệnh di truyền đó không phải là thứ có thể trị, và em nghĩ thứ gì đã duy trì sự sống của họ đến bây giờ?”
“Tất cả là nhờ vào Heimdall, và anh là người có tiếng nói trong nội bộ đó.”
Không gian trở nên nghẹt thở.
“Anh hứa… nếu em tiếp tục hỗ trợ anh, toàn lực, thì tất cả những gì em muốn sự thừa nhận, sự công nhận, và cả… an toàn cho gia đình em, anh sẽ mang đến cho em.”
Ema quay đầu lại. Nhưng không còn giận dữ. Thay vào đó là… sự nghi hoặc. Cảnh giác.
“Anh đang tống tiền tôi đấy à?”
Markus lắc đầu, nụ cười nhếch lên, nửa an ủi, nửa tính toán.
“Không. Đây là một mối quan hệ cộng sinh, Ema.”
“Anh có tiếng nói. Em có trí tuệ. Kết hợp lại, chúng ta sẽ đạt được những thứ mà cả cái tổ chức mục ruỗng này cũng không thể tưởng tượng được.”
“Chúng ta sẽ khiến chúng phải quỳ gối trước kết quả của mình.”
Cô cắn môi, quay đi lần nữa, lần này chậm hơn, như thể đang cân nhắc từng bước.
“Tôi sẽ giúp… nhưng nếu anh không giữ lời hứa, Markus… Tôi sẽ là người đẩy anh xuống chính cái bệ mà anh đang đứng.”
Markus không nói gì, chỉ nghiêng đầu, nụ cười càng rộng hơn.
Trong ánh đèn lạnh lẽo của hành lang, nụ cười ấy chẳng khác nào một vết nứt đang lan dần trên mặt nạ tử tế.