Bầu trời đêm Strasbourg nhuộm màu xám chì, như thể chính nó cũng đang nén nhịn một cơn giận dữ chưa kịp bùng nổ.
Volker Reitz bước ra khỏi xe, đôi giày da bóng loáng đạp lên mặt đường lát đá cổ xưa của khu phố La Petite France.
“Kommen. Sofort.” “Đến, ngay”
Trước mặt hắn là dinh thự Reinhardt, một kiến trúc từ thế kỷ 17 từng thuộc về giới quý tộc châu Âu, nay trở thành nơi tổ chức những cuộc họp mà không ai được phép biết đến.
Lính canh trong bộ đồ đen như bóng ma đứng hai bên cổng sắt rỉ sét, mắt không chớp, súng trong tay sẵn sàng nhả đạn nếu phát hiện bất kỳ dấu hiệu phản loạn nào.
Bên trong, căn phòng họp chính là một vòng tròn bằng đá cẩm thạch, mái vòm cao hun hút. Ở giữa là biểu tượng Heimdall khắc trên sàn, đôi cánh bạc ôm lấy viên đá tam giác, ánh sáng lờ mờ từ trần rọi xuống khiến nó như đang thở.
Xung quanh Reitz là bảy chiếc ghế trống, được đặt đối xứng thành vòng bán nguyệt. Mỗi ghế đều có biểu tượng riêng.
Một con rắn cuộn quanh cốc máu.
Một chiếc rìu Viking gãy đôi.
Một con mắt không mí, và cả biểu tượng cũ kỹ của ngành công nghiệp dầu khí.
Từng biểu tượng là một lời cảnh báo rằng đây không chỉ là những con người, mà là đại diện cho các thế lực đã và đang nắm giữ quy tắc vận hành của thế giới.
Tiếng bước chân vang vọng.
Rồi từng chiếc ghế dần được lấp đầy bởi những hình bóng trùm kín mặt trong áo choàng tối màu. Họ không lộ mặt.
Thậm chí Reitz cũng không biết được đây có phải là “họ” thật hay chỉ là những người thế thân được dùng để phát lời truyền.
Nhưng giọng nói thì không thể nhầm lẫn.
“Thống đốc Reitz.”
Một giọng nữ vang lên từ chiếc ghế mang biểu tượng con rắn, lạnh lùng như lưỡi dao chạm vào xương sống.
“Ngươi được trao quyền lực tối cao tại Phân Khu 3. Ngươi được tiếp cận viên đá trước cả ban quản trị kỹ thuật.”
“Ngươi được chọn làm gương mặt của dự án ‘Suối Nguồn Sinh Mệnh’. Và giờ… ngươi mang đến cho chúng ta gì?”
Reitz đứng thẳng, ánh mắt bình thản, nhưng các ngón tay hắn siết lại sau lưng.
“Thưa ngài, đấy chỉ là một sai số tạm thời.” Hắn đáp.
“Sự thất bại của nguyên mẫu chỉ là bước lùi cần thiết.”
“Dữ liệu thu thập được cho thấy ảnh hưởng năng lượng từ viên đá đã chạm ngưỡng tái cấu trúc di truyền. Chúng ta…”
“Chúng ta không cần báo cáo kỹ thuật.”
Một giọng nam trầm vang lên, sắc như thép lạnh, phát ra từ chiếc ghế mang biểu tượng con mắt không mí.
“Chúng ta cần thành quả.”
“Cổ phần đang rơi tự do từng giờ.”
“Dòng tiền đầu tư bị đóng băng.”
“Và cái thứ gọi là Nova, một “lũ lai tạp không gốc gác” ngu muội, không biết gì về thế giới này lại vừa công bố một bước đột phá mới về điều khiển sinh-cơ học.”
“Một cánh tay nhân tạo có thể tương tác thần kinh chỉ sau sáu giờ cấy ghép.”
“Reitz! Sáu… Giờ. Ngươi có biết điều đó mang ý nghĩa gì không?”
Không gian như thắt lại.
Reitz đứng yên, tay siết sau lưng, mặt không biểu cảm nhưng hàm đã cứng lại vì tức giận.
“Tôi biết rõ điều đó.” Hắn rít qua kẽ răng.
“Nhưng tôi không quan…”
“Ngươi nên quan tâm, Reitz.”
Lời thanh minh chưa kịp thốt ra hết đã bị một giọng nữ cắt ngang, gay gắt như lưỡi dao rạch qua da thịt.
“Bởi vì nếu ngươi không quan tâm, thì các nhà đầu tư của ngươi sẽ quan tâm thay.”
“Theo một lẽ thường tình, họ sẽ chọn hướng đi mới. Có lẽ… đầu tư vào Nova, ít ra còn hy vọng thu lại được một phần tiền, thay vì đổ vào cái hố đen được gọi là ‘Di sản của Đế chế’.”
Một tiếng cười khẩy vang lên từ phía ghế mang biểu tượng chiếc rìu gãy đôi.
“Nực cười thật. Một thế lực từng gieo rắc nỗi sợ lên cả thế giới… giờ đây không bằng cái startup không có trụ sở rõ ràng.”
“Lẽ ra Heimdall phải thống trị thị trường y tế hoặc sinh học rồi. Lẽ ra chúng ta phải đứng đầu về tái tạo mô, điều khiển gen, và vũ khí sinh học.”
“Nhưng không.”
“Ta bị vượt mặt bởi một lũ không rõ huyết thống, không rõ nguồn gốc, thậm chí chẳng ai biết bọn chúng xuất hiện từ đâu.”
“Trong khi đó…” Một giọng khác vang lên đầy mỉa mai.
“…Chúng ta thì bốc hơi hàng tỷ euro vào mấy cái thí nghiệm chó điên và bọn trẻ nổ tung của ngươi."
“Và Tag der Schatten.”
Cả căn phòng lặng lại trong một tích tắc.
“Các ngươi biết điều đó rõ hơn ai hết.”
“Nó đang đến gần.”
“Nếu không có vũ khí đủ mạnh. Nếu không có chủng loại thích ứng.”
“Nếu không có đội hình nguyên mẫu sẵn sàng ra chiến trường, thì tất cả những gì chúng ta xây dựng… sẽ bị nghiền nát.“
Reitz vẫn đứng đó, lưng thẳng, mắt lạnh như băng. Nhưng trong lòng, từng từ đâm vào như mũi khoan.
“Tôi đã ra lệnh kích hoạt dự án Einherjar. Dòng máu thuần đang được tái cấu trúc.”
“Dị thể tại Greenland sẽ là nền tảng. Chúng tôi sẽ tạo ra... thứ còn vượt xa những tin đồn của bọn Nova.”
Nghe tên Reitz này nói vậy thì một giọng cười khô khốc lại vang lên, kèm theo lời nói đầy mỉa mai.
“Lần cuối cùng một người Đức nói câu đó, là thời điểm Berlin bị san bằng trong sáu ngày.”
Không ai bật cười theo.
Vì tất cả đều biết lần này, nếu chậm trễ, thứ mà bọn họ mất không phải chỉ là lãnh thổ.
Tất cả ghế đều im lặng.
Im lặng như một bản án chưa đọc thành lời.
Reitz hít một hơi thật sâu, rồi nghiêng đầu một góc nhỏ, một cử chỉ tượng trưng cho sự phục tùng, dù chỉ là bề ngoài.
“Tôi sẽ không để điều đó xảy ra.”
“Tốt. Vì ngươi còn một cơ hội cuối cùng.”
Chiếc ghế mang biểu tượng rìu Viking được đẩy nhẹ về sau. Một bản hồ sơ trượt xuống mặt bàn đá và dừng trước Reitz.
“Dự án Einherjar…”
Giọng nói phát ra từ trong bóng tối.
“Khai triển tại điểm tiếp xúc sâu nhất. Không còn giới hạn đạo đức, không còn yêu cầu thuần huyết. Chúng ta muốn kết quả sớm nhất.
“Bất kể cái giá.”
Reitz mở hồ sơ ra, bên trong là bản đồ khu vực động đất mới, dữ liệu về “nguyên liệu” và… danh sách một lô trẻ em bị khai tử danh tính.
…
Phân khu 7 – Bộ phận nghiên cứu tiến hóa sinh vật .
Nơi đây luôn là nơi ồn ào bậc nhất trong toàn bộ tổ hợp Heimdall.
Không phải tiếng la hét, càng không phải những tiếng súng.
Mà là tiếng thép rít, thiết bị va chạm và đôi khi là tiếng gào rú không rõ từ sinh vật gì trong những buồng thí nghiệm kín.
Nhưng hôm nay, không khí nặng nề hơn bình thường.
Từng bước chân trên sàn đều vội vã.
Từng câu lệnh đều được hét lên như có lửa đốt sau gáy. Các bảng thông số trên màn hình liên tục nhấp nháy báo lỗi.
Dữ liệu về cấu trúc gen đang trong quá trình hợp nhất bị phân rã, còn các buồng cảm ứng thì phải thay đến ba lần chỉ trong buổi sáng.
Cấp trên đã ra thời hạn.
Và tất cả, từ nhà khoa học đến nhân viên kỹ thuật đều biết.
Ai chậm, ai sai, đều có thể là vật thí nghiệm kế tiếp.
Giữa tất cả sự căng thẳng ấy, Ema một cô nàng thực tập sinh vẫn đang ngồi bên cạnh khu vực bảo lưu sinh vật chưa phân loại, nơi những mẫu vật động vật được giữ lại chờ lượt… hoặc chờ ch.ết.
Cô cúi xuống, khẽ đưa tay vuốt nhẹ lưng một con Border Collie lông trắng đen đang nằm thở khò khè trong lồng.
“Đừng quá quen với nó.” Một nhân viên khác nói như thể nhắc nhở, như thể cảnh báo.
Cô biết. Dĩ nhiên cô biết.
Cô luôn biết.
Nhưng cô vẫn dành ra vài phút mỗi ngày để ngồi cạnh chúng, nói chuyện nhảm nhí, hoặc chỉ là nghe tiếng thở yếu ớt của bầy chó.
Như thể cố chứng minh mình vẫn là một con người.
Dù chẳng ai ở đây xem cô là một phần trong "chủng loài ưu việt"… cô không phải người “Đức”.
Một lon nước lạnh bất ngờ chạm vào gáy khiến cô giật thót người.
“Ui!” Cô bật dậy, quay lại cau mày có phần giận dỗi.
“Anh điên à?”
Markus người phụ trách nhóm gen-biến đổi tầng thấp, hắn đứng đó với nụ cười nửa miệng quen thuộc, tay còn giữ lon nước ngọt vừa lấy từ máy.
“Lạnh cho tỉnh. Nhìn em mệt như sắp ngủ gục bên đám chó vậy.”
“Em không ngủ.” Cô quay lại, tiếp tục vuốt nhẹ lớp lông mềm của con Collie.
“Em chỉ… không muốn về lab ngay lúc này.”
“Anh biết.”
Markus ngồi xổm xuống cạnh cô, hai tay chống lên đầu gối, mắt lướt qua đám sinh vật trong chuồng lồng.
“Phía trên đang phát điên. Dự án “Suối Nguồn Sinh Mệnh” đang hút hết mọi ngân sách, còn Phân khu 7 bị bắt tăng gấp đôi sản lượng mẫu sống. Cả lũ đang căng như dây đàn.”
“Chuyện gì cũng ‘tăng gấp đôi’. Tăng đột biến rồi nổ tung là vừa.”
Ema cười nhạt. Nụ cười không có niềm vui.
Markus liếc sang cô. Anh ta không nói gì trong vài giây, rồi đẩy lon nước vào tay cô.
“Ít nhất uống cái này vào. Em mà ngất ra đấy thì người lau xác chó sẽ phải lau luôn cả em.”
Ema nhận lấy. Đôi tay cô lạnh toát, không chỉ vì lon nước.
“Anh vẫn cứ phải tốt với em như thế à?” Cô lặng lẽ hỏi.
“Vì em cần được quan tâm.”
“Hay vì anh muốn em phải cần anh?”
Markus bật cười, tiếng cười mang chút bối rối. Nhưng hắn không trả lời. Chỉ khẽ đứng lên, quay lưng, để lại một câu.
“Dù sao cũng đừng để mình trở thành cái xác tiếp theo, Ema. Em không hợp nằm trong thùng lạnh đâu.”
Khi bóng Markus khuất dần giữa hàng đèn huỳnh quang nhấp nháy của hành lang, Ema vẫn ngồi đó.
Cô siết nhẹ lon nước, đôi mắt lặng lẽ nhìn con Collie đang cựa mình yếu ớt.
“Mày cũng không hợp trở thành con quái vật đâu…”
“Tao xin lỗi.”