Nằm sâu dưới dãy núi Harz, ẩn mình sau lớp băng tuyết cổ xưa và những tàn tích thời chiến, là một cơ sở nghiên cứu không tồn tại trên bất kỳ bản đồ nào.

Những con đường dẫn đến đây đều bị phong tỏa, được ngụy trang như các khu vực quân sự cấm xâm nhập.

Nhưng đó chỉ là lớp vỏ. Sự thật, những kẻ vận hành nơi này là tàn dư của một quá khứ mà cả thế giới cố quên lãng “Đệ Tứ Thịnh Trị Đế Quốc” một bóng ma thời hậu chiến, tái sinh từ đống tro tàn của Đức quốc xã.

Chúng không còn mang biểu tượng quốc xã cổ điển, mà thay vào đó là một huy hiệu cách điệu hình đôi cánh bạc bao quanh một viên đá tam giác phát sáng, tượng trưng cho "ánh sáng mới của nhân loại" thứ ánh sáng mà chỉ "chủng loài thượng đẳng" mới xứng đáng thừa hưởng.

Phía sau lớp cửa thép dày đến ba lớp, hàng trăm nhà khoa học đang miệt mài với những nghiên cứu phi nhân tính.

Mùi sát trùng nồng nặc trộn lẫn với mùi thịt cháy khét từ những phòng thí nghiệm sinh học.

Tiếng gào rú đôi khi vang lên từ hành lang sâu nhất, nơi mà con người không còn được gọi là “người”.

Tâm điểm của tất cả là viên đá năng lượng, một viên đá lấp lánh ánh sáng xanh được khai quật từ lòng đất Siberia vào cuối thế kỷ trước.

Nó là thứ vật chất duy nhất mang năng lượng có thể tương tác với sinh vật sống, thúc đẩy sự biến đổi di truyền và... tiến hóa cưỡng ép.

Hôm nay, không khí trong cơ sở đặc biệt căng thẳng. Bởi một kẻ quyền lực vừa hạ cánh.

Thống đốc Volker Reitz, người đứng đầu khu vực kiểm soát số 3 của Heimdall. Hắn bước vào với dáng vẻ lạnh lùng và ánh mắt như dao rọc.

Áo khoác da dài phủ xuống tận gót, huy hiệu đôi cánh bạc nổi bật nơi ngực trái.

Tiếng gót giày của hắn vang vọng khắp hành lang, mỗi bước chân như dội thẳng vào đầu óc của những kẻ đang làm việc trong các phòng thí nghiệm.

“Tiến sĩ Krauss đâu?” Hắn gằn giọng, mắt quét qua đám nhân viên đang cố tỏ ra bận rộn.

Một nhà nghiên cứu trẻ, mặt tái nhợt và mồ hôi nhễ nhại, vội vã dẫn hắn băng qua hành lang dài, tiến thẳng về khu trung tâm của phòng thí nghiệm.

Cánh cửa hợp kim nặng nề mở ra, để lộ một không gian lạnh lẽo và ảm đạm, chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn huỳnh quang xanh nhạt cùng ánh sáng nhấp nháy từ hàng loạt thiết bị.

Ở giữa phòng, viên đá năng lượng phát ra thứ ánh sáng rực rỡ màu lam ngọc, được gắn chặt vào một hệ thống khai thác thô sơ.

Những ống dẫn kim loại, dây cáp vằn vện cháy xém, và bộ điều khiển được coi là tiên tiến nếu không đem so với công nghệ của Nova.

Đây là một phiên bản thô bạo của công nghệ truyền năng lượng, nó không có lớp lọc, không có trung gian bảo vệ, chỉ đơn giản là rót thẳng nguồn năng lượng nguyên thủy của viên đá vào cơ thể sống.

Trên bệ kính trong suốt ở trung tâm, một cậu bé người Đức, chưa đầy mười tuổi, nằm bất động.

Làn da cậu trắng nhợt như sáp, hai mắt mở to không chớp, tròng mắt đã hoàn toàn hóa trắng.

Từng sợi dây truyền cắm sâu vào cột sống, ngực và hai thái dương, như những xúc tu lạnh lẽo đang hút cạn chút sinh khí cuối cùng còn sót lại trong thân thể non nớt ấy.

Lúc đầu, cậu bé không có phản ứng gì. Các chỉ số sinh tồn vẫn ổn định, nhịp tim đều đặn.

Nhưng rồi, ánh sáng từ viên đá chợt chuyển sắc từ lam sang trắng, rồi đỏ rực như máu. Hệ thống rung lên, những âm thanh cảnh báo vang dội.

Cơ thể đứa trẻ bắt đầu co giật. Da nó chuyển màu, mạch máu nổi lên như mạng nhện đen sì chạy khắp cơ thể.

Nhịp tim tăng vọt, rồi loạn nhịp. Các nhà khoa học hét lên tranh cãi, nhưng không ai dám ngắt nguồn năng lượng.

Cỗ máy chỉ biết làm một việc truyền và ép.

Mắt cậu bé đảo loạn, rồi trợn ngược. Máu bắt đầu rỉ ra từ mũi và tai.

Những tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt trong cổ họng, và rồi… màn hình chính đột ngột hiện lên dòng chữ đỏ.

[KHÔNG CÒN DẤU HIỆU CỦA SỰ SỐNG]

Căn phòng rơi vào im lặng. Viên đá vẫn phát sáng, như thể nó chẳng hề quan tâm đến sinh mạng vừa bị nó thiêu rụi.

“Vẫn chưa ổn định?” Reitz hỏi, giọng lạnh băng.

“Chúng tôi cần thêm thời gian... việc đồng bộ năng lượng vẫn gây ra phản ứng đào thải quá mức…”

“Lũ vô dụng.” Hắn cắt lời.

“Các người có biết tình hình hiện tại ngoài kia gấp gáp như thế nào không?”

“Nova đang mở rộng ảnh hưởng đến cả Tây Âu.”

“Công nghệ và sức mạnh của chúng đã vượt ngoài dự đoán của chúng ta.”

“Nếu chúng ta không sớm tạo ra lực lượng đối trọng, tương lai của Heimdall sẽ bị chôn vùi dưới đống công nghệ của bọn thấp hèn đó.”

Hắn quay sang nhìn viên đá, ánh sáng lam phản chiếu trong mắt.

“Chúng ta là giống loài thượng đẳng.”

“Đã đến lúc loại bỏ những kẻ yếu kém ra khỏi phương trình tiến hóa. Nhanh chóng thử nghiệm lên nhóm tiếp theo. Tăng cường cường độ tiếp xúc lên gấp đôi.”

Dưới lớp mặt nạ bình thản, các nhân viên thì thầm với nhau sau lưng thống đốc.

Có kẻ cho rằng Reitz đang lo sợ lo sợ trước sự lớn mạnh quá nhanh của Nova Sanctum.

Một tập đoàn công nghệ đang được cho là có thể biến con người bình thường thành những chiến binh hùng mạnh.

Thống đốc Volker Reitz đứng lặng trước tấm kính chắn, phía bên kia là căn phòng cách ly nơi đứa trẻ đang giãy giụa trong cơn co giật…một phản ứng quen thuộc mà hắn đã quá chán ngán.

Đôi mắt sâu hoắm dưới vầng trán nhăn nhúm như thể đang nghiền nát toàn bộ cảnh tượng trước mặt.

Hắn quay người, ánh nhìn như thiêu đốt quét qua đám nhà khoa học đang đứng chắp tay phía sau, mặt ai cũng tái nhợt như thể bị đóng băng giữa mùa đông khắc nghiệt.

“Từng người trong các ngươi...” Reitz nghiến răng, giọng trầm đục rít qua kẽ miệng.

“...đều là những bộ óc hàng đầu được Heimdall lựa chọn kỹ lưỡng.”

“Tiến sĩ Krauss, người từng dẫn đầu dự án tối mật ở Oslo. Tiến sĩ Helwig kẻ từng thiết kế mạng thần kinh nhân tạo ở Luxembourg. Cả cái đám đầu hói đằng sau nữa…”

Hắn chỉ thẳng ngón tay vào một người, rồi sang kẻ khác.

“Vậy tại sao, tại sao các ngươi … những tinh hoa ưu tú của chúng ta lại không thể vượt qua được đám rác rưởi ở Nova?!”

Tiếng đập tay mạnh xuống bàn điều khiển khiến cả phòng giật mình.

“Chúng là ai? Một đám người thế hệ cũ, lũ lai căng, không có lý tưởng, không có chọn lọc huyết thống!”

“Chúng không có gì cả ngoài mớ công nghệ ch.ết tiệt và niềm tin vào tiến hóa tự do! Thậm chí còn không có viên đá năng lượng!”

“Và vậy mà chúng lại làm được!”

“Chúng tạo ra được hợp chất có thể cường hóa các chiến binh. Chúng khiến chúng ta trông như một lũ hề!”

Một sự im lặng nặng nề bao trùm.

Không ai dám cãi lại.

Không một tiếng thì thầm, không một ánh mắt lén lút nào. Tất cả đều cúi đầu. Có lẽ vì sợ. Hoặc có thể... vì một sự trói buộc nào đó.

Reitz hừ lạnh, bước chậm rãi qua hàng người. Giọng hắn thấp đi, nhưng từng chữ vẫn sắc như dao cứa.

“Các ngươi có biết... tổ chức đã phải đổ bao nhiêu tài nguyên cho cái dự án khốn kiếp này không?”

“Bao nhiêu tế bào gốc, bao nhiêu xác phôi hoàn hảo bị loại bỏ, bao nhiêu đứa trẻ bị ‘khử trùng’ chỉ vì không đạt tiêu chuẩn?”

Hắn dừng lại trước một nhà khoa học già, đôi mắt đục màu sợ hãi.

“Và rồi ta nhận lại được gì?”Reitz gằn giọng.

“Một đống phế phẩm, một lũ quái thai thất bại, và một báo cáo dày cộp toàn lý do và ngụy biện.”

Hắn quay người, khoanh tay sau lưng.

“Ba mươi ngày.”

Cả phòng nín thở.

“Các ngươi có ba mươi ngày để trình ra một nguyên mẫu thành công. Không còn thử nghiệm bước đầu, không còn dữ liệu giả định, không còn những báo cáo rỗng tuếch.”

Giọng hắn dội vang qua micro nội bộ, khắc sâu vào từng tầng thép, từng con ốc trong công trình ngầm này.

“Nếu không... ta sẽ mang những tên mới vào thay thế các ngươi. Những tên không cần lý do đạo đức. Những tên biết cách đưa sự thuần khiết của giống loài trở lại đúng vị trí.”

Và rồi hắn quay lưng, rời khỏi phòng, bỏ lại sau lưng một không gian đặc quánh mùi sợ hãi và áp lực.

Phân Khu 7 – Bộ phận nghiên cứu tiến hóa sinh vật.

Mùi máu và thịt cháy ám vào từng lớp tường bê tông cũ kỹ, trộn lẫn với thứ mùi sát trùng nồng gắt đến mức gây buồn nôn.

Dưới ánh đèn huỳnh quang nhợt nhạt, ba nhân viên mặc đồ bảo hộ kín người đang loay hoay với công việc mà bọn họ chẳng ai mong muốn… dọn dẹp hậu quả của "Phiên bản 5.3".

Một đống chất lỏng nhầy nhụa đỏ sẫm trải dài trên sàn inox. Những gì còn sót lại của ba con chó thử nghiệm.

Hàm răng bị vỡ, xương sống lộ ra như bị bẻ gãy từ bên trong, và lớp lông cháy khét bám từng mảng lên vách kính.

Hệ thần kinh của chúng đã không chịu nổi năng lượng từ viên đá. Cơ thể thì biến dị, nhưng não bộ lại vỡ vụn.

“Đây là lô thứ mấy trong tuần rồi?” Một nhân viên trẻ thở dài, vừa xịt thuốc tẩy vừa dùng chân đẩy xác vào thùng kim loại.

“Thứ tám.” Người đàn ông đứng tuổi đáp, giọng khàn khàn sau lớp khẩu trang.

“Mà hình như mấy đứa bên bộ phận đặc biệt kia vừa bị ngài Reitz xử cho một trận ra trò.”

“Nghe bảo ngài ấy đập cả bàn điều khiển. Mắng tụi đó ngu dốt, không bằng lũ ở Nova.”

Người trẻ hơn khẽ cười, cố tỏ ra bình thản giữa đống thịt nát.

“Nova à...” Người thứ ba, đang quét máu bằng cây lau sàn công nghiệp, lên tiếng.

“Nghe đồn là bọn họ lại tạo ra một thứ gì đó... kiểu chiến binh được cường hóa.”

“Bọn họ đúng là ghê gớm thật, toàn những công nghệ nghe mà cứ như phim. Đâu như chúng ta.”

Hắn ta đá nhẹ vào một cái xác chó.

“Dọn xác, thống kê dữ liệu, rồi lặp lại.”

“Ngài Reitz mà ghé qua đây chắc tụi mình cũng được ‘ưu ái’ chửi một trận.”

Người đứng tuổi cười khẩy.

“Ta còn chưa nộp báo cáo hôm trước vì đám chó đời 4.9 nổ tung trong vòng năm phút.”

“Kỷ lục thất bại nhanh nhất luôn.”

Bọn họ đang cười cợt, nhưng không ai dám nhìn nhau quá lâu. Trong ánh mắt mỗi người đều ẩn hiện một nỗi lo âm ỉ.

Tiếng “beep beep” vang lên từ cửa kim loại phía cuối hành lang. Xe vận chuyển lăn bánh vào khu giao hàng, bánh xe để lại vệt dài trên nền sàn lạnh.

Một nhân viên vận chuyển mặc áo đồng phục xám bước xuống, mở nắp các lồng thép lớn phía sau xe.

“Lô thí nghiệm mới tới.”

Hắn nói, giọng uể oải như thể đây chỉ là một ngày làm việc bình thường.

Một nhân viên dọn xác tiến lại gần, nhíu mày.

“Khoan… đây không phải chó Đức. Chờ đã… mấy con này là Border Collie?”

“Chuẩn.” người vận chuyển gật đầu.

“Bên trên mới đổi chính sách. Do mấy cuộc thử nghiệm gần đây thất bại liên tục nên giờ không còn yêu cầu phải dùng chó Đức nữa. Dễ tính hơn rồi.”

“Không còn chọn lọc thuần huyết à?” Người dọn xác nhướng mày.

“Giờ muốn kiếm được chó Đức thuần chủng để ‘xài’ còn khó hơn lên trời.”

Hắn nhún vai.

“Nên bọn tôi gom vài giống thông minh khác tới thử xem có gì khác biệt không. Border Collie não nhanh, phản xạ tốt, biết đâu chịu được cường hóa."

Người đứng tuổi bật cười, lắc đầu.

“Phải rồi… giờ chỉ cần còn sống lâu hơn năm phút là thành ‘thành công bước đầu’ rồi.”

“ch.ết tiệt, đúng là dạo này vật thí nghiệm ch.ết hơi nhiều thật.”

Bọn họ đồng loạt phá lên cười, thứ tiếng cười chua chát của những con người đã quá quen với việc sinh mạng chỉ là một đơn vị thử nghiệm, một con số thống kê trong bảng báo cáo.

Nhưng không ai biết, trong số Border Collie vừa được chuyển đến kia… có một con không giống những con khác.

Trong ánh mắt đen nhánh của nó, ẩn giấu một điều gì đó… sâu hơn bản năng, vượt sự “khôn” vốn có của loài chó. Như thể nó “hiểu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện