Victoria quay lại, ánh mắt khẽ động khi thấy Trần An đang bước nhanh về phía mình. Bước chân hắn có phần vội vàng, hơi lúng túng, như thể đang bị chính đôi chân mình đẩy đi, không phải ý chí.
Dừng lại trước mặt cô, Trần An hơi thở gấp, nhíu mày một thoáng như đang tự tranh cãi với bản thân. Rồi... hắn rướn nhẹ người, cúi đầu một cách trịnh trọng.
“Xin lỗi... Tôi, ừm... có vẻ đã sơ suất trong phép lịch sự rồi.”
Dứt lời, Trần An nâng nhẹ bàn tay của Victoria lên bằng cả hai tay, cử chỉ cực kỳ nghiêm túc, đến mức Victoria cũng chỉ biết để bản thân bị cuống vào tình hình này.
Và rồi, hắn khẽ cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, một nụ hôn nhẹ như gió thoảng.
“Chúc cô thuận buồm xuôi gió, tiểu thư Lancaster.”
Một khoảng lặng dễ chịu bao trùm. Victoria hơi bất ngờ. Cô không nghĩ... hắn sẽ thật sự làm như vậy.
Đôi mắt xanh ánh lên vẻ ngạc nhiên thoáng qua, rồi lại dịu xuống như hồ nước lặng sóng.
Ánh sáng từ trần nhà đổ xuống, khúc xạ trong mái tóc vàng ngắn của cô, khiến từng sợi tóc bay nhẹ trong luồng khí mát lành như phát ra hào quang.
Đôi môi cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười, một nụ cười mang vẻ gì đó vừa tinh nghịch, vừa dịu dàng, lại vừa... đẹp đến động lòng.
Cô đưa tay còn lại lên che miệng, cười khúc khích.
“Fufu… Trời ạ, nhìn anh nghiêm túc như thế, tôi còn tưởng đang ở giữa một buổi vũ hội hoàng gia.”
Cô rút tay lại, nhướng mày nhìn hắn, vẫn giữ nguyên nụ cười quyến rũ kia.
“Hình như anh đang hiểu lầm gì đó rồi, Trần An.”
Trần An như sực tỉnh khỏi một giấc mơ, khuôn mặt nghiêm nghị thoắt đỏ lên.
“Tôi... không phải là... Tôi chỉ nghĩ... Cô... đứng chờ... nên...”
“Ừ, tôi đứng chờ. Nhưng không phải chờ cái này.”Victoria đáp, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ẩn ý.
Hắn cứng họng, mắt đảo qua xung quanh, mấy nhân viên đằng sau đang hóng chuyện lập tức quay đi giả vờ làm việc, nhưng rõ ràng hắn vẫn nghe tiếng họ nín cười.
Victoria khẽ lắc đầu, ánh mắt như đang trêu đùa.
“Đúng là giữa quý tộc bọn tôi có những kiểu chào tạm biệt như vậy. Nhưng chúng chỉ mang tính lễ nghi, dùng cho các dịp đặc biệt thôi.”
“Với mối quan hệ của chúng ta hiện tại thì… không cần làm vậy đâu.”
Cô ngừng một nhịp, rồi ghé sát hơn một chút, giọng nhỏ lại nhưng vẫn giữ nét cợt nhẹ nhàng.
“Nhưng nếu anh thích thì tôi không ngại diễn cùng anh vài lần.”
Trần An mở miệng như muốn phản bác, nhưng không thể nói nên lời.
Hắn không biết phản ứng ra sao, từ “thích” mà cô nói khiến não hắn tạm thời… sập hệ thống.
Ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc yên lặng. Không còn tiếng bước chân, không còn lời thì thầm từ xung quanh.
Cả thế giới như chỉ còn họ đứng đó, một người bối rối đến không biết giấu mặt vào đâu, một người cười dịu dàng đến mức khiến tim người ta lỡ một nhịp.
Cuối cùng, Victoria nghiêng đầu, quay đi với bước chân nhẹ nhàng hơn lúc nãy rất nhiều.
“Tạm biệt, Trần An.”
“Tôi sẽ đợi phần tóm tắt. Và… nếu được thì lần sau, đừng quên khen người ta khi họ cố gắng nhé.”
Lời nói cuối cùng ấy được thốt ra với chất giọng nửa trêu nửa thật. Và rồi cô bước đi thật, dáng lưng uyển chuyển dần khuất sau góc hành lang.
Trần An đứng đó, tay vẫn còn giữ nguyên vị trí vừa hôn bàn tay cô. Hắn nhìn theo bóng lưng ấy, lòng đầy cảm xúc lẫn lộn.
Sau lưng hắn, giọng La Duy Minh vang lên, nhỏ nhưng khoái chí.
“Đúng là sếp! Tiểu thư Victoria trông vui hẳn lên.”
“...”
Trần An không quay đầu lại, chỉ lẩm bẩm.
“Có lẽ mình nên thêm một cái tên vào danh sách thử nghiệm.”
Cánh cửa kim loại trượt mở, ánh sáng tự nhiên từ hành lang chiếu rọi khi Victoria rời khỏi khu thí nghiệm.
Chưa kịp bước thêm vài bước, một giọng nói trầm và dứt khoát vang lên.
“Chào tiểu thư Victoria.”
Trước mắt cô là một người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục màu đen được gia cố bởi các mảnh giáp bạc ánh kim.
Vai trái mang biểu tượng Nova Sanctum, còn vai phải là một huy hiệu đặc biệt, hình đầu sói gào dưới trăng đen.
Khung xương cơ giới bao quanh hai tay và chân hắn gắn chặt vào giáp, chuyển động linh hoạt không tiếng động, tạo cho người nhìn cảm giác như một con thú săn mồi đang rình rập trong bóng đêm.
“Phân đội Beta đã tập hợp. Tất cả đang chờ tiểu thư tại bãi đáp số 2.”
Victoria hơi nhướn mày, ánh mắt ngạc nhiên lướt qua vị chỉ huy trước mặt. Cô chưa từng gặp hắn, nhưng khí chất từ hắn lại khiến người khác không thể xem nhẹ.
Sự điềm tĩnh và uy quyền không đến từ lời nói mà từ cách hắn đứng, như thể chính mặt đất dưới chân cũng phải phục tùng.
“Ồ, Trần An chuẩn bị cho tôi… một đội như thế này sao?”cô lẩm bẩm, bước theo vị chỉ huy mà lòng đầy tò mò.
Bãi đáp số 2 nằm ở phía bắc tổ hợp Nova Sanctum, là một sân bay nhỏ. Nói là nhỏ nhưng chỉ nhỏ hơn các sân bay bình thường một chút mà thôi.
Victoria vừa bước ra đến nơi thì lập tức trông thấy một cảnh tượng khiến cả cô và các thư ký đi cùng đều phải dừng bước.
Đứng thành hai hàng thẳng tắp là phân đội Beta, hơn hai mươi người, mỗi người đều khoác lên mình bộ chiến giáp ngoại cốt mang tông màu đen-đỏ trầm, các khớp nối được gia cố bằng hợp kim Von-Titanium.
Mỗi người đều có vũ khí riêng phù hợp với vai trò từ xạ thủ, cận chiến, trinh sát đến công phá.
Mặt nạ chiến thuật phủ toàn bộ khuôn mặt, mỗi người như một bóng ma thép đứng giữa gió trời.
Không ai nói gì, không ai nhúc nhích, chỉ có ánh mắt lạnh như băng phản chiếu qua lớp kính chắn đang tập trung về phía cô.
Victoria khựng lại nửa bước, một tay chống hông, mắt mở to hơn thường lệ. Miệng cô nhếch nhẹ.
“Đẹp đấy…”
Cô thốt lên bằng một giọng đầy thích thú. Không phải kiểu “ồ, ấn tượng đấy” mà là kiểu “món đồ chơi này hợp với mình quá.”
Các thư ký đi theo sau vốn chỉ quen xử lý tài liệu, hợp đồng và quản lý lịch trình, thì gần như nín thở trước đội quân trước mặt.
Đúng lúc đó, tiếng động cơ rung chuyển không trung.
Từ phía tây, một chiếc phi cơ khổng lồ với thân hình giống như sự kết hợp giữa máy bay vận tải và tàu khu trục từ từ hạ độ cao.
Thân phi cơ được sơn đen hoàn toàn, với các đường viền xanh lam sáng chạy dọc từ mũi đến đuôi.
Ở phần bụng, hai cánh mở ra như đôi hàm cá mập, sẵn sàng "nuốt" cả đội đặc nhiệm vào khoang vận chuyển.
Logo Nova Sanctum nổi bật giữa thân máy bay, kèm theo dòng chữ ánh bạc.
“Bảo hộ từ bóng tối.”
Phi cơ hạ cánh êm ái xuống bãi đáp.
Cửa hông mở ra, để lộ nội thất bên trong với ánh đèn xanh dịu, ghế ngồi cố định chống lực G, màn hình Hologram và bàn điều khiển lắp đặt dọc theo khoang chính.
Vị chỉ huy quay lại phía Victoria, ngực ưỡn thẳng, giọng nói rõ ràng và tràn đầy khí thế.
“Phi cơ này được thiết kế riêng theo yêu cầu của Ngài Trần. Trang bị đầy đủ phòng họp trên không, hệ thống chặn sóng, cùng buồng nghỉ ngơi riêng cho tiểu thư.”
“Từ giờ, chỉ cần tiểu thư ra lệnh…”
Hắn xoay người, gõ nhẹ hai lần lên chiếc mũ chiến thuật.
“…phân đội Beta sẽ sẵn sàng hành động. Dù là vào biển lửa, hay bước vào vùng tử địa.”
Cả phân đội đồng loạt đặt nắm tay lên ngực, rồi cúi đầu nhẹ về phía Victoria một cái cúi đầu đầy sức nặng, như thể cúi chào một vị chỉ huy thực thụ.
Victoria đứng im một lúc, đôi mắt nhìn toàn thể trước mặt. Gió thổi khiến vạt áo mỏng của cô tung nhẹ, mái tóc vàng ngắn khẽ bay.
Cô mỉm cười, đầy mãn nguyện.
“Tốt lắm, Nova Sanctum đúng là không khiến tôi thất vọng.”
…
Trong không gian yên tĩnh và ngập trong ánh sáng lạnh của phòng nghiên cứu, trên tay Trần An là một màn hình lớn đang trình chiếu các đoạn video giám sát từ bãi đáp số 2.
Nhân viên phụ trách báo cáo đứng nghiêm trình bày ngắn gọn từng dữ liệu, danh sách binh sĩ, tình trạng phi cơ, cùng với video trực tiếp của phân đội Beta đang hộ tống tiểu thư Victoria lên máy bay.
Trần An chăm chú nhìn vào màn hình, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu từng dòng dữ liệu hiện lên liên tục.
Hắn đứng lặng, bất động như một pho tượng, toàn bộ sự tập trung dồn cả vào những con số đang biến đổi.
Bên cạnh hắn, tiến sĩ Viktor với mái tóc hoa râm và đôi mắt trầm tư sâu thẳm đang dõi theo diễn biến của thí nghiệm.
Nhưng lhi ánh nhìn ông chạm đến hình ảnh hiển thị trên màn hình Trần An đang cầm, ông khẽ gật đầu, môi hơi nhếch lên một nụ cười tán thưởng.
Trên đó, Victoria đang bước lên bậc thang của phi cơ dáng đi ung dung, vững chãi, toát lên thần thái của một nữ vương cưỡi rồng, một kẻ cai trị đích thực.
“Cô ta mang khí chất không giống với những tiểu thư bình thường.” Viktor cất tiếng, giọng khàn đục như tiếng máy cũ.
“Nhưng điều tôi tò mò là… tại sao lại là phân đội Beta?”
Trần An không quay đầu lại. Giọng hắn vang lên chậm rãi, trầm ổn.
“Vì họ là đội duy nhất đủ độ cơ động, khả năng thích ứng và tính trung thành tuyệt đối đủ để giao vào tay người khác.”
“Và ‘người khác’ ở đây là Victoria Lancaster?”
“Ừ. Cô ấy cần một lưỡi kiếm để chém xuống những đầu rắn mà tôi không thể vung tay lúc này.”
Viktor nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.
“Cậu không sợ rồi một ngày sẽ bị chính thanh kiếm đó chém?”
Trần An hơi nghiêng đầu về phía màn hình, ánh sáng phản chiếu lên gò má sắc sảo của hắn.
“Nova không thể mãi là một cái lồng vàng trong vùng an toàn. Thế giới đang biến động, và nếu không bước ra, chúng ta sẽ bị bỏ lại phía sau hoặc bị xóa sổ.”
“Victoria… Cô ấy đủ thông minh để nhận ra rằng không có ai ngoài Nova đủ tiềm lực và tham vọng để đưa cô ấy đi xa hơn cả những giới hạn hiện tại.”
Viktor khoanh tay, ánh mắt nửa đánh giá, nửa trầm ngâm.
“Và đổi lại? Cậu cho cô ta mang đội quân ấy đi, chẳng lẽ chỉ vì mối quan hệ?”
“Không.” Trần An đáp
“Cô ấy sẽ giúp tôi triển khai Kế hoạch Xoá Sạch-dụ chuột ra khỏi hang, quét sạch những thế lực đang còn ẩn mình trong bóng tối.”
“Cô ấy sẽ là người đánh lạc hướng. Nova tạm thời giữ tay sạch.”
“Và quan trọng hơn…” Trần An dừng lại một nhịp, mắt vẫn dán vào hình ảnh phi cơ đang khởi động
“…cô ấy hiện tại là người duy nhất tôi tin tưởng là đủ năng lực để làm những điều kể trên.”
Tiến sĩ Viktor cười nhẹ. Nụ cười của một người già từng trải, đầy cả sự hoài nghi lẫn một chút tán thưởng.
“Cậu biết không, Trần An. Trong cái trò chơi quyền lực này, điều đáng sợ nhất… là bắt đầu tin vào một ai đó.”
Trần An quay sang, lần đầu tiên rời mắt khỏi màn hình, đối diện với Viktor.
“...”
“Tôi không chắc là mình sẽ đúng. Nhưng tôi tin vào những gì tôi đã chuẩn bị.”